Háo sắc tướng công là của ta

Chương 43 Hoa Đào trại 1 (ta thấy hoa đào trại nghe có vẻ hay hơn trại hoa đào nên ta để nguyên)


Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 43 Hoa Đào trại 1 (ta thấy hoa đào trại nghe có vẻ hay hơn trại hoa đào nên ta để nguyên)

Chap 43 Hoa Đào trại 1 (ta thấy hoa đào trại nghe có vẻ hay hơn trại hoa đào nên ta để nguyên)
Mặc Huyền xoay người nhìn về phía Bảo Bối “Chính nàng tự quyết định, ta cùng nàng không có liên quan.”
“Không bằng như vậy đi.” Nhã Dung đột nhiên đứng dậy nói ra “Chúng ta cùng đi chứ, cùng đi du ngoạn tốt lắm, Mặc Huyền ca ca, lúc trước ngươi không phải đã đáp ứng ta là giúp ta đi ra ngoài du ngoạn sao? Không bằng lần này chúng ta đi nha.” Nhã Dung chờ đợi nhìn Mặc Huyền.
Mặc Huyền do dự một chút, khẽ gật đầu.
“Thật tốt quá!” Nhã Dung thắng lợi ngắm nhìn Oánh Oánh. Oánh Oánh lo lắng nhìn biểu đệ, hiện giờ nàng không hiểu rõ biểu đệ, chuyện này là thế nào?
Cao công tử cười cười mở ra hai tay “Tại hạ vô cùng hoan nghênh!” Sau đó lại ngồi xuống, tựa bên cạnh Bảo Bối, điềm nhiên như không cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn.

Trương mụ đứng ở bên cạnh, lập tức nháy mắt, gọi người hát hí khúc lên đài biểu diễn, khúc hát vang lên, cùng lớp người bắt đầu ở trên đài hát lên, dưới đài tất cả mọi người đều mang tâm tư suy nghĩ vấn đề không còn lòng dạ nào mà nghe khúc hát, nghe câu được câu không, duy chỉ có Bảo Bối cảm thấy ly kỳ nhìn lên trên đài, lại lần nữa cầm lên một cái móng heo gặm, hát gì không biết, chẳng qua là cảm thấy có ý nghĩa thôi.
Lần này lên núi ngắm trăng rằm tại đây không ai hiểu không khí kết thúc kì lạ này.
“Biểu đệ, ngươi hôm nay là thế nào?” Oánh Oánh trở lại trong phòng rốt cục nhịn không được phải hỏi.
“Không có gì.” Cao công tử không sao cả đáp.
“Ngươi sẽ không thật sự thích nha đầu kia chứ? Nha đầu kia không thích hợp với ngươi.” Oánh Oánh không yên tâm hỏi.

“Ta chỉ là cảm thấy nàng rất thú vị.” Cao công tử cười cười “Không nghĩ tới rõ ràng nàng không muốn đi theo ta.” Hắn có điểm tự giễu lắc lắc đầu, liền xoay người về phòng của mình.
Bảo Bối trở lại trong phòng, nhớ tới cặp mắt hồ mị kia của Cao công tử, nàng đã cảm thấy đầu óc choáng váng, nàng từ trong lòng lấy ra bức tranh, bức tranh thiếu gia vẫn không nói mà chỉ nhìn nàng, đôi mắt xếch chứa ẩn tình, Bảo Bối nhìn nhìn “Vẫn là thiếu gia đẹp nhất.” Nàng lại đem bức tranh cẩn thận bỏ vào trong ngực.
Ngày hôm sau, mọi người bắt đầu thu thập đồ, chuẩn bị xuống núi, đồ Bảo Bối cũng không nhiều lắm, một nhóm đã thu thập xong, bắt đầu bốn phía di chuyển, đúng lúc gặp được Cao công tử đi ra, nàng vui vẻ thoải mái đi tới “Cao công tử.”
Cao công tử dừng bước lại, mỉm cười nhìn Bảo Bối “Bảo Bối, về sau gọi ta là Tĩnh Tông ca ca.”
“Tĩnh Tông ca ca?” Bảo Bối ngửa ra phía sau một tý.
“Ừ, gọi Cao công tử quá khách khí, chúng ta cũng không phải người ngoài, ngươi cứ gọi như vậy đi?” Dòng họ Cao Tĩnh thân thiết đi tới, mị mắt chớp chớp nhìn nàng, Bảo Bối không tránh khỏi liền gật gật đầu “Ừ, Tĩnh Tông ca ca.”
Mặc Huyền đứng ở trên lầu nhìn thấy màn này, liền xoay người quay vào trong phòng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.