Háo sắc tướng công là của ta

Chương 41 Tết Trung thu 8


Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 41 Tết Trung thu 8

Chap 41 Tết Trung thu 8
Nhìn thấy cả bàn đầy thức ăn phong phú, Bảo Bối tâm hoa nộ phóng*! Nhìn vềphía bàn khác của Mặc Huyền, bọn họ đang nâng cốc nói chuyện trông rất vui vẻ nha, hai tiểu thư  kia lại càng lộ rõ nét mặt vui mừng, bởi vì Mặc Huyền hôm nay tựa hồ đặc biệt vui vẻ.
*Giống như mở cờ trong bụng ấy
Bảo Bối quyết định im miệng, oán hận cầm lên một móng heo lớn nhất, ta gặm ta gặm chết ngươi,  vừa gặm vừa nhìn bọn họ, Mặc Huyền tựa hồ có cảm nhận được ánh mắt của nàng, nhìn sang bên kia, chỉ thấy tay nho nhỏ của nàng đang cầm lấy một móng heo lớn, mặt mũi lẫn y phục dính đầy dầu mỡ, vừa gặm vừa nhìn hắn bên này, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, Oánh Oánh bên cạnh gắp một miếng ngó sen “Mặc Huyền, món ăn này tương đối nhẹ, không ngấy, ngươi nếm thử đi.”
Mặc Huyền gật gật đầu, gắp lên một miếng ngó sen nuốt vào, cũng tán thưởng gật đầu.

Bảo Bối càng thêm nảy sinh tức giận cắn móng heo, đột nhiên một tiếng đàn vang lên, tất cả mọi người ngẩng đầu lên, chỉ thấy Cao công tử mặc một thân áo bào đỏ thẫm cả ống tay, con mắt hồ mị nhẹ nhàng giơ lên, gạt mái tóc dính trên vai, cái trán có một cái chấm chu sa màu hồng, có vẻ đẹp đẽ vạn phần, tay hắn nắm một thanh trường kiếm đi về hướng chính giữa đài, dần dần cử động kiếm trong tay, cổ tay linh xảo chuyển động, thân hình nhẹ nhàng linh hoạt xoay tròn, phi thân cầm kiếm hai mắt hắn thẳng nhìn Bảo Bối, ánh mắt chứa đựng muôn vạn phong tình nhìn nàng, tay Bảo Bối run lên khiến móng heo trong tay nàng rớt xuống, thức ăn trong miệng cũng rơi xuống bởi vì nàng đang há to miệng.
Cao công tử ra sân khấu như thế, không chỉ riêng Bảo Bối chấn động, mà những người khác cũng kinh hãi, hắn ăn mặc cũng quá yêu mỵ* nha, viên chu sa này lại càng mê hoặc chúng sinh, khi hắn dùng ánh mắt mê hoặc kia liếc về phía Bảo Bối, tất cả mọi người xác định: Hắn đang dùng mỹ nam kế, câu dẫn Bảo Bối!
*Mê hoặc lòng người
Mặc Huyền càng xem càng nén giận, nhìn về phía Bảo Bối, vẻ mặt Bảo Bối đã nói cho hắn biết, hồn nàng đã bay mất!

“Biểu đệ, chuyện này là thế nào? Hắn trước kia ghét nhất bị người khác bắt hắn nhảy Kiếm Vũ, vì ngại cái này quá quyến rũ.” Oánh Oánh không thể tưởng tượng nổi nhìn biểu đệ trên đài.
Khúc hát kết thúc, Cao công tử chậm rãi đi xuống bậc thang, chân thành đi về hướng Bảo Bối, Bảo Bối ngay lập tức dừng lại bộ dạng thùy tiên tam xích (thèm nhỏ dãi), khi hắn đến gần, người bên cạnh đều tự động nhường ra, hắn ngồi ở bên người nàng, từ từ đến gần đến Bảo Bối, Bảo Bối nhìn hắn đang dùng ánh mắt mị người chớp chớp với nàng, lông mi thật dài làm tâm nàng đập nhịp, hơn phân nửa thân thể hắn đều dựa vào người Bảo Bối, Bảo Bối nuốt nước miếng, hai tay dầu mỡ đẩy hắn ra, hắn không ngại mà còn cười, khẽ nâng tay áo lau miệng đầy nước miếng bên cạnh cùng miệng đầy dầu mỡ của nàng, bình tĩnh nhìn nàng, khẽ hé đôi môi đỏ mộng “Bảo Bối, ta đẹp không?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, ngón tay Mặc Huyền đã nổi lên gân xanh, trở nên trắng bệch.
Bảo Bối lại nuốt ngụm nước miếng, ấp a ấp úng “Đẹp, đẹp.”
Cao công tử quyến rũ cười một tiếng “Vậy ngươi theo ta hồi kinh, được không?” Nhìn nàng mở trừng hai mắt, kéo tay của nàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.