Háo sắc tướng công là của ta

Chương 40 Tết Trung thu 7


Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 40 Tết Trung thu 7

Chap 40 Tết Trung thu 7
Bảo Bối lập tức cầm lấy một khăn lông khô khác, lau qua, một đôi tay trắng trẻo thon như ngọc, Bảo Bối vừa lau tay của hắn, lại vừa nhìn nhìn tay nhỏ ngắn của mình, không khỏi thở dài, khác biệt thật sự rất lớn nha.
Mặc Huyền bên miệng xẹt qua một nụ cười, đưa tay rút trở lại “Thay quần áo.”
Bảo Bối cầm lên trường bào đi đến bên cạnh Mặc Huyền.
“Ơ? Y phục của ta như thế nào mà lại ướt vậy?” Thiếu gia nhìn thấy trước ngực ướt một mảnh, nghi ngờ hỏi.
Bảo Bối nhìn thấy trên ngực thiếu gia ướt một mảnh kia, nàng suy nghĩ, tất nhiên đó là nước miếng của Bảo Bối, tối hôm qua cười không ngớt, nước miếng đương nhiên đều chảy xuống.(dơ thế)
Bảo Bối vội vàng lắc đầu “Không biết a.” Ánh mắt mập mờ, làm người ta vừa nhìn cũng biết nàng đang nói xạo.

Mặc Huyền cố ý nghiêm mặt “Thật không có biện pháp, đành đổi áo trong thôi.” Nói xong bắt đầu từ từ cởi y phục, Bảo Bối mặt đỏ bừng.
Mặc Huyền cười đến rất xinh đẹp, hắn đến gần bên cạnh Bảo Bối “Ngươi nói ngày hôm qua ngươi không thấy rõ ràng, là thật sao?”
Bảo Bối không nghĩ tới hắn đột nhiên lại hỏi nàng những câu này, đầu óc đã như một cái mái chèo trên hồ (không suy nghĩ được gì đây mà), nàng choáng váng gật đầu, lại lắc đầu.
Mặc Huyền đột nhiên sắc mặt lạnh xuống, chỉ ra bên ngoài “Hừ, ta nhìn cũng biết, ngươi đang nói láo, đi ra ngoài.”(HN: sắc mặt thay như chong chóng…MH: *đạp một phát* rống to cút…HN: ôm mông chạy)
Bảo Bối dường như chạy trốn thật nhanh ra bên ngoài.
Hai ngày của Bảo Bối trôi qua rất vất vả, nàng vừa ẩn núp Cao công tử, lại không dám gặp thiếu gia, nàng nằm trên nóc nhà, rầu rĩ nhìn bầu trời, trên bầu trời đám mây trôi qua, đặc biệt thanh thản dễ chịu, Bảo Bối hâm mộ nghĩ tới.
“Bảo Bối, mau xuống đây, giúp ta làm việc.” Trương mụ hướng trên nóc nhà hô Bảo Bối xuống.

“Dạ.” Bảo Bối nhảy xuống.
“Ngươi đi giúp tiểu Lục dời vài thứ đi, một món đồ mà nàng di chuyển rất nhiều lần.” Trương mụ thở dài.
Bảo Bối lập tức chạy tới, chỉ thấy tiểu Lục cùng tiểu Thanh đang dời mấy cái bàn con.
“Sao chỉ có hai người các ngươi a?” Bảo Bối đi tới.
“Những người khác đang bận dựng đài cùng nấu cơm, buổi tối sẽ có người tới đây hát hí khúc.” Tiểu Lục dựng đứng người lên, thở dốc một hơi “Mau tới đây giúp ta, đem những cái bàn này mang ra ngoài.”
Bảo Bối lập tức đi tới vịn vào bàn, di chuyển đi ra ngoài.
Có Bảo Bối trợ giúp, rất nhanh đã dọn xong mấy cái bàn.
“Tiểu Lục, hát hí khúc là làm cái gì?” Bảo Bối dọn xong mấy cái bàn, ngẩng đầu hỏi.
“Chính là lấy một chuyện xưa hát lại ọi người nghe.” Tiểu Lục trả lời ngắn gọn, Bảo Bối cái hiểu cái không nhìn nàng một chút, xoay người đi ra ngoài.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.