Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 23 Bởi vì ta thấy ngươi là ca ca xinh đẹp nhất
Chap 23 Bởi vì ta thấy ngươi là ca ca xinh đẹp nhất
Bảo Bối bưng thuốc nhẹ nhàng gõ gõ cửa, nhỏ giọng hô “Thiếu gia, thiếu gia, ta tiến vào nha.”
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn thấy thiếu gia đang nằm nghiêng ở trên giường, Bảo Bối đi đến bên giường nhìn trái nhìn phải “Thiếu gia, ngươi đã ngủ chưa?”
Bảo Bối đem thuốc để trên mặt đất, nàng ngồi xổm ở bên giường, lấy ngón tay đẩy “Thiếu gia, ngươi ngồi dậy uống thuốc đi.” Trên giường người nào đó vẫn không động đậy.
“Thiếu gia, ngươi uống thuốc đi mà, ngươi ngàn vạn ngàn lần đừng chết nha, ta nghĩ bảo vệ ngươi nên mới đến nha, không muốn hại chết ngươi đâu.” Bảo Bối lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi, nếu như hắn chết thì nên làm cái gì bây giờ? Nàng chưa bao giờ nghĩ tới.
Trên giường Mặc Huyền xoay người nhìn nàng “Bảo vệ ta?”
Bảo Bối cúi đầu xoa bàn tay nhỏ bé “Kể từ lúc ở trên chân núi nhìn thấy bức họa của ngươi, Như di còn nói có người muốn hại ngươi, nên ta liền quyết định tới bảo vệ ngươi.”
“Vì cái gì, phải bảo vệ ta?” Mặc Huyền nhìn chằm chằm vào mặt của nàng.
“Bởi vì ta thấy ngươi là ca ca xinh đẹp nhất.” Bảo Bối ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói ra.
Mặc Huyền bị những lời này làm ngây ngẩn cả người, không thể tưởng tượng được nàng còn dám nói như vậy.
“Thiếu gia, ngươi mau uống thuốc đi, ta bảo đảm về sau cách xa ngươi ba trượng, tuyệt đối không chọc ngươi tức giận nữa.” Bảo Bối bưng thuốc đưa tới.
Mặc Huyền chậm rãi ngồi dậy, ực một cái cạn chén thuốc, Bảo Bối lập tức tiếp nhận chén, vui vẻ cười chạy ra ngoài “Trương mụ, thiếu gia sẽ không chết!”
“Nói gì vậy?” Mặc Huyền cau mày lại nói, khóe môi lại khẽ nhếch lên.
Bảo Bối hai ngày này thật biết điều, Mặc Huyền mỗi lần quay đầu lại cũng có thể thấy nàng giữ khoảng cách đúng ba trượng, vì ba trượng này, Bảo Bối cố ý đi hỏi Trương mụ, không xa cũng không gần vừa vặn đúng ba trượng.
Hắn đứng ở đại viện hướng đại đường đi tới, đột nhiên một thân ảnh hướng hắn đánh tới, lại bị Bảo Bối chặn trước “Làm cái gì vậy?”
“Tứ đệ, nàng là ai vậy?” Bị Bảo Bối ngăn chặn nam tử hướng Mặc Huyền hô.
“Tam ca, ngươi đã đến rồi?” Mặc Huyền ngạc nhiên mừng rỡ tiến lên ôm hắn.
“Tam ca?” Bảo Bối đứng ở bên cạnh, nhìn tên nam tử kia, thì ra hắn chính là người mà Trương mụ trước kia có nhắc tới Tam ca Hiên Viên Chí Viễn, mặt mày hắn trong lúc đó quả thật cũng nhìn được, tuy không có ôn nhu xinh đẹp như thiếu gia, nhưng dưới ánh mặt trời nhìn hắn cũng đẹp trai nha, Bảo Bối cảm thấy lần này xuống núi thật sự đáng giá nha.
“Nàng là nha đầu của ta.” Mặc Huyền lơ đãng nhìn nàng một cái.
“Nha đầu?” Chí Viễn nhìn thoáng qua Bảo Bối, mặt tròn tròn thật là đáng yêu.“Tứ đệ, lần này bọn họ đều đến đây.”
“Ý của ngươi là đại ca cùng nhị ca đều đến đây?” Mặc Huyền quan sát, dĩ vãng bọn họ sẽ luôn vắng mặt, không bao giờ tới đủ như vậy.