Háo sắc tướng công là của ta

Chương 15 Nữ tử trong bức tranh


Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 15 Nữ tử trong bức tranh

Chap 15 Nữ tử trong bức tranh Xe ngựa dần dần tăng tốc độ nhanh hơn, chạy đi lên phía trước. Xe ngựa cuối cùng cũng dừng ở bờ sông. “Thiếu gia, đã đến nơi rồi.” Người đánh xe nói. Mặc Huyền từ trong xe ngựa vén rèm xe lên, nhảy xuống, mấy ngày nay uống thuốc, hắn đã cảm giác được sự thay đổi của thân thể mình, hơi thở so với trước kia cũng ổn định hơn rất nhiều. Mặc Huyền cầm lấy bức hoạ cuộn tròn đi vào bên trong một con thuyền, Bảo Bối theo ở phía sau tò mò nhìn, thuyền nhỏ nàng đã gặp qua, phụ thân cũng có làm một cái thuyền nhỏ, có khi đi ra ngoài thì chuẩn bị cá mang theo để ăn, nhưng con thuyền lớn như vậy, nàng lần đầu tiên chứng kiến. Bảo Bối vươn tay sờ sờ bên trái, sờ sờ bên phải, nhìn phía đông, lại nhìn sang phía tây, quá to lớn nha. Một hồi thì có tiếng đàn vang lên, Bảo Bối nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử đưa lưng về phía bọn họ, nhẹ nhàng gẩy lên. Mặc Huyền đã ngồi ở đối diện với nàng, lẳng lặng nhìn nàng, Bảo Bối đã nhìn ra, nàng chính là nữ tử trong bức tranh, thì ra là hắn muốn nhìn thấy nàng. Giơ tay nhấc chân cũng đều tuyệt đẹp như thế a, nữ tử đã thấy được Mặc Huyền, nét mặt tươi cười mở ra, kết thúc một khúc, nàng liền đi đến. “Mặc Huyền công tử đến thật là đúng giờ.” Nha đầu bên người nàng đã rót đầy trà vì bọn họ. Mặc Huyền khóe môi nhếch lên một tý, đem bức họa bên cạnh lấy ra “Ca ca ngươi hắn liên tục van ta vẽ một bức tranh cho ngươi, lần này ta mang đến.” “Uyển Dung tạ ơn công tử” Cô gái ngạc nhiên mừng rỡ tiếp nhận bức họa mở ra, thở dài nói “Công tử bức tranh thật sự là xuất thần nhập hóa*, vẽ giống như đúc, khó trách mọi người đều nói bức tranh của công tử khó cầu, Uyển Dung thật sự là tam sinh hữu hạnh**.” Ẩn tình nhìn hắn. *Tuyệt vời **Có phúc ba đời “Ca ca ngươi đâu? Hắn không phải nói đến đây sao?” Mặc Huyền nhướng lông mày nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy Bảo Bối đang ngồi bàn bên cạnh kia vừa ăn vừa uống nước trái cây, vừa nhìn phong cảnh ngoài thuyền, bộ dạng say mê. “Ca ca hắn tạm thời có việc không thể tới đây được, để cho tiểu muội thay mặt hắn bồi thật là không phải.” Uyển Dung ôn nhu nói. “A, tất nhiên như thế, xin mời cho thuyền cập bờ, ta cáo từ trước.” Nói xong, hắn liền đứng lên. “Thiếu gia!” Bảo Bối lập tức đứng dậy đi tới đây. “Công tử, hãy dừng bước lại đã, có thể hay không hân hạnh công tử cùng Uyển Dung cùng nhau ăn một bữa cơm.” Uyển Dung nhìn nha đầu bên cạnh nháy mắt, nha đầu lập tức an bài bọn hạ nhân bưng lên rất nhiều món ăn. “Xem ra, Uyển Dung cô nương đã sớm có chuẩn bị rồi, vậy tại hạ liền cung kính không bằng tuân mệnh .” Mặc Huyền ngồi xuống. Bảo Bối lập tức cũng ngồi xuống. “Lớn mật, ngươi rõ ràng là người làm mà dám ngồi xuống đây?” Uyển Dung chứng kiến Bảo Bối ngồi xuống, quá sợ hãi. “Tỷ tỷ, nơi này món ăn nhiều lắm, các ngươi hai người ăn không hết đâu, nên ta dùng giúp các ngươi a.” Bảo bối thành khẩn nhìn nàng. Uyển Dung thân thể run rẩy một tý “Ngươi gọi ai tỷ tỷ?” Nhận thức lâu như vậy a. “Ngươi so với ta thì lớn hơn, đương nhiên ta phải gọi ngươi là tỷ tỷ a.” Bảo Bối nói chuyện đồng thời mắt đưa về phía cái mâm, nàng nhìn chằm chằm gà nướng thật lâu. “Ngươi cần phải xưng nàng là tiểu thư.” Nha đầu bên cạnh Uyển Dung nhắc nhở nàng. “A, tiểu thư.” Bảo Bối trong miệng đã chất đầy thức ăn. Mặc Huyền sớm đã tối mặt, hắn dùng cây quạt đánh lên đầu Bảo Bối một cái “Qua bên kia ăn.” Bảo bối ngẩng đầu kháng nghị, nhưng nhìn thấy sắc mặt của hắn đã đen thui, ánh mắt nguy hiểm nhìn nàng, đây là điềm báo hắn muốn nổi giận, Bảo Bối đã hoàn toàn tiếp thu ý tứ của hắn, lập tức bưng cái mâm đi ra ngoài. Bảo bối bỉu môi ngồi xuống bàn bên cạnh kia, nhìn thấy thiếu gia ôn hòa nhìn qua Uyển Dung “Không cần để ý nàng.” Uyển Dung tiểu thư che miệng cười vui vẻ. Bảo Bối lập tức cảm thấy gà nướng giữa tay không còn ngon nữa. Trở lại trong phủ, sắc trời đã tối, Hoàng tổng quản nhìn thấy thiếu gia đang đi vào, liền tiến tới nói khẽ “Thiếu gia, đã nhận được tin tức, ba vị hoàng tử ba ngày nữa sẽ tới đây, bắt đầu mùa săn bắn rồi, Phùng phi muốn ta nhắc nhở người phải cẩn thận.” “Ừ, ta biết rồi.” Mặc Huyền nghe xong khẽ cau mày đi vào trong phòng. Bảo Bối nhìn thấy tất cả mọi người ở đây đang dọn dẹp. “Trương mụ, những người kia rất quan trọng sao?” Bảo Bối muốn tiến lên hỗ trợ, lại bị Trương mụ ngăn cản, nàng không giúp đỡ chính là hỗ trợ bọn họ. Trương mụ gật gật đầu “Là ba vị hoàng tử khác, đương kim hoàng thượng có bốn vị hoàng tử, tiểu thiếu gia của chúng ta đứng thứ tư, bởi vì nơi này cũng không phải là hoàng cung cho nên ở chỗ này chúng ta đều gọi hắn là tiểu thiếu gia, còn ba vị khác, Đại hoàng tử là con trai đương kim hoàng hậu, Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử là con trai Mai phi, tiểu hoàng tử là con trai Như phi.” Trương mụ đột nhiên hạ thanh âm thấp xuống “Về sau, đều có tin đồn người có hi vọng lên được nguôi thái tử nhất chính là tiểu thiếu gia, Đại hoàng tử hẳn là người hận thiếu gia nhất.” Bảo Bối có chút hiểu nhẹ gật đầu. “Trương mụ, vị Uyển Dung tiểu thư kia là người nào?” Bảo Bối hỏi Trương mụ nhìn nhìn bảo bối “Uyển Dung là thiên kim của đương kim Quách tể tướng, ca ca của nàng Quách Kính Võ là tri kỷ của thiếu gia lúc nhỏ, Uyển Dung từ nhỏ đã biết tiểu thiếu gia.” Bảo Bối thất vọng nói “Biết lâu như vậy a.” Trương mụ buồn cười vỗ vỗ bảo bối, xoay người vội đi. Bảo Bối cầm lấy hoa trong tay lặng lẽ chạy vào trong phòng thiếu gia, cắm hoa vào trong bình hoa. Nàng thấy bức tranh trắng, đột nhiên từ trong lòng lấy ra bức họa, chiếu theo bức họa bắt đầu nhướng mày lên nghiêm túc học vẽ tranh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.