Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 16 Giúp ta cứu bức tranh
Chap 16 Giúp ta cứu bức tranh
Bút trong tay nàng rớt vô số lần, một giọt nước mực nhỏ xuống trên bức họa, nhỏ xuống ở trên trán hắn, bảo bối cuống cuồng bỏ lại bút lông, bàn tay nhỏ bé sượt qua, làm nước mực càng thêm lấm ra, Bảo Bối nôn nóng khiến đầu cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
“Ngươi ở đây làm cái gì?” Sau lưng đột nhiên truyền đến thanh âm Mặc Huyền.
Bảo bối cuống cuồng nói “Bẩn.”
“Cái gì bẩn?” Mặc Huyền đi đến bên cạnh, đập vào mắt đó là bức họa vẽ hắn.
“Làm sao ngươi có bức họa vẽ ta?” Nói xong liền cầm lấy bức họa, vò thành một cục liền ném.
A! Bảo bối kinh hô nhặt lên, khẩn trương lấy tay vuốt lên.
“Ném!” Mặc Huyền phi thường không thích người khác nhìn bức họa mình như vậy.
“Không được!” Bảo bối tức giận nhìn thoáng qua hắn, cầm lấy bức họa liền chạy ra ngoài.
“Trương mụ, nàng đi đâu?” Mặc Huyền lúc ăn cơm, đột nhiên thấy yên tĩnh dị thường, nghĩ đến chỗ này lúc nào Bảo Bối cũng đều xuất hiện rất đúng giờ, thường thì ở cách vách phòng Bảo Bối vừa ăn vừa hô so với ở nhà thức ăn ở đây rất ngon, hắn mỗi lần ăn cơm đều nghe thấy nàng líu ríu.
“Không biết.” Trương mụ lắc đầu.
Nha đầu tiểu Lục nhìn nhìn Trương mụ “Buổi sáng thấy nàng cầm một bức họa từ trong phòng thiếu gia vọt ra, còn hỏi ta làm sao có thể xóa được nước mực dính, ta nói nàng đến cửa hàng bức tranh trên đường có thể họ xóa được.”
Trương mụ suy nghĩ một chút “A, bức họa kia a, nha đầu kia coi như báu vật, buổi tối mỗi ngày ngồi ở trước cửa sẽ vừa nhìn bức tranh thiếu gia, vừa nhìn phòng thiếu gia bên cạnh, nhìn thấy nàng cười thật háo sắc.”
Tâm của hắn động một chút.
Tiểu Lục tò mò hỏi Trương mụ “Bức tranh nào vậy a?”
Trương mụ nhìn thoáng qua thiếu gia “Mau đi ăn cơm đi, đừng có nhiều lời như vậy.” Lôi kéo tiểu Lục nghiêng người đi về phòng ăn cơm.
Mặc Huyền ngồi ở trong phòng, lẳng lặng nhìn trên bàn thức ăn.
Bảo Bối chạy đến đường cái, chứng kiến người đến người đi trên đường phố, tìm không được phương hướng, nàng đứng ở trên đường ngăn một nông phụ đi tới để hỏi đường đến cửa hàng bức tranh, rồi lập tức chạy như bay.
Đi vào, nàng liền nhanh chóng hô:“Mau tới giúp ta cứu bức tranh a!”
Chưởng quỹ vừa nghe sợ hết hồn, có nghe qua cứu người , chưa từng nghe qua cứu bức tranh. Chưởng quỹ vội vàng đi tới hỏi “Tiểu cô nương, có chuyện gì?”
Bảo bối từ trong lòng lấy bức tranh ra chỉ vào nước mực “Giúp ta lau đi.”
Chưởng quỹ nhìn thấy vội vàng lắc đầu “Tiểu cô nương, ngươi thật sự nói đùa sao, nước mực nhỏ lên thì làm sao có thể lau được? Vứt đi”
Bảo Bối thất vọng nhìn chưởng quỹ, lại cúi đầu xem bức họa, bức tranh tựa hồ đang ghét bỏ nhìn nàng.