Háo sắc tướng công là của ta

Chương 124: Bảo Bối có điểm lạ


Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 124: Bảo Bối có điểm lạ

Chương 124: Bảo Bối có điểm lạ
 
Buổi tối lúc hoàng hôn, mưa nhỏ vẫn còn rơi nhẹ trên đường, người đi đường thưa thớt, Bảo Bối vùi đầu chạy một mạch, Tiểu Ngoan bám sát phía sau.
Đứng ở ngoài tướng phủ, Bảo Bối do dự, một tòa nhà uy nghiêm cao ngất sừng sững trước mặt Bảo Bối, hai cánh cửa đá uy nghi mà trang trọng, trước cửa một loạt thị vệ đứng nghiêm mật.
“Trương tướng quân, ngài đã đến rồi!” Nhìn thấy một đám người đứng ở cửa như chào đón, Trương tướng quân cũng chắp tay,  tùy tùng mang theo quà tặng theo tướng quân đi vào.
Cứ như vậy, Bảo Bối nhìn những món quà được mang tới cũng cúi đầu chắp tay rồi đi vào, nàng gãi gãi đầu, đứng ở cửa nhìn vào bên trong.
“Bảo Bối!” Một tiếng kêu kinh hỉ vang lên, không chờ Bảo Bối phản ứng lại, đã bị ôm vào một lồng ngực thật rộng.
Tĩnh Tông kinh hỉ nhìn Bảo Bối trong lòng, “Lúc trở về ta nghe nói ngươi đã khỏe lại, đang định ngày mai đi thăm ngươi, xem ra ngươi đã khôi phục lại rồi.” Ngón tay của hắn theo khuôn mặt Bảo Bối lướt xuống vai, lòng bày tay nhẹ vỗ lên bả vai Bảo Bối, “Ngươi còn sống!” Giọng run run.
“Ừm?” Bảo Bối ra sức đẩy cánh tay hắn ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn.
Tĩnh Tông cười nhìn Bảo Bối ở trong lòng, “Sao ngươi lại tới đây?”

“Ta tới đón thiếu gia.”
“À, thái tử cũng đến đây?” Tĩnh Tông kéo tay nàng, “Đi thôi, chúng ta đi vào.” Bảo Bối lập tức quay đầu gọi Tiểu Ngoan, Tiểu Ngoan lập tức đứng dậy theo sau bọn họ.
Người gác cửa thấy Cao Tĩnh Tông thì lập tức hoan nghênh, tuy rằng không chào đón Bảo Bối và Tiểu Ngoan phía sau, nhưng lại nể mặt mũi Tĩnh Tông nên không nói gì.
Vừa đi vào nội phủ, âm thanh rộn ràng, người qua lại dập dìu, làm cho Bảo Bối hoảng sợ, nàng thật không ngờ sinh nhật là vậy, lại có nhiều người chúc mừng như vậy, sinh nhật hàng năm của nàng, có thêm Tiểu Ngoan, hai đứa em, tính thêm cả cha mẹ mới miễn cưỡng được một bàn. Tĩnh Tông mang theo Bảo Bối ngồi ở một bàn ở phía ngoài, người xung quanh vừa nhìn thấy Tiểu Ngoan thì vội lãng đi chỗ khác.
“Thái tử đến!”
“Tể tướng đến!”
Một tiếng hô truyền đến, âm thanh rộn ràng lập tức đình chỉ, Phùng tể tướng với khuôn mặt tươi cười toại nguyện đi cùng tể tướng phu nhân ra ngoài, theo sau là Phùng tiểu thư, bên cạnh nàng ta là Mặc Huyền mặc một thân cảm bào, khuôn mặt mang hơi hướng bệnh trạng của Phùng tiểu thư khiến cho người ta thương tiếc, thỉnh thoảng nàng khẽ lơ đãnh tựa thân mình mong manh bên người Mặc Huyền, Mặc Huyền cũng nhẹ giúp đỡ nàng chậm rãi bước ra.
Nhìn Mặc Huyền giúp đỡ Phùng tiểu thư đi ra, mọi người phía dưới dường như có vẻ sáng tỏ, xem ra đây là sắp có việc vui!
Sau khi đoàn người theo tể tướng ngồi xuống, ông bưng chén rượu lên, vui vẻ cười: “Thần cảm tạ thái tử đại giá quang lâm.” Sau đó cung kính nói với người phía dưới: “Cám ơn mọi người cổ động, các vị tận tình thoải mái thưởng rượu!”
Mặc Huyền gật nhẹ đầu, cầm lấy một chén rượu trên bàn khẽ nhấp một ngụm, sau đó bỏ xuống, Phùng tiểu thư vẫn tựa vào bên người hắn, mỉm cười không nói.
Bảo Bối ngồi phía dưới cảm thấy khó chịu mãnh liệt, nàng cúi đầu, dường như hiểu vì sao Trương mụ lại giữ nàng ở cung chờ.
Tay nhỏ bè bị bàn tay to nắm lấy, Tĩnh Tông chậm rãi nắm chặt tay nàng: “Bảo Bối, có rất nhiều món ăn ngon.” Bảo Bối biết hắn muốn nàng vui vẻ.
“Thái tử và Phùng thiên kim ngồi cạnh nhau thật xứng!”
“Đúng vậy, Phùng thiên kim xinh đẹp như vậy, trí tuệ hơn người, tự nhiên hào phóng, chỉ có nàng ấy mới xứng đôi thái tử!”
“Xem ra là việc vui sắp tới gần rồi, thật chúc mừng Phùng tể tướng.”
“Chỉ có Phùng thiên kim mới thích hợp làm hoàng hậu sau này.” (Kat: *trừng mắt* ai nói câu này, chìa mặt ra ta đạp!!!!! HN: *gật gật* đạp đi mèo iu ta cổ vũ a~)
Lời nói bên cạnh không ngừng đánh vào tâm của Bảo Bối, lần đầu tiên nàng cảm nhận được bản thân và thiếu gia chênh lệnh lớn thế nào, tuy rằng nàng chưa bao giờ nghĩ tới việc làm Thái tử phi, nhưng dường như nàng cũng không muốn nghĩ tới việc thiếu gia sẽ lấy người khác. Ngồi ở đây nghe lời nói của mọi người, nàng bắt đầu dần dần thanh tỉnh lại, khoảng cách của nàng và thiếu gia dường như rất xa!

Phùng Tiệp Tịnh nghe những lời không chút che giấu sự ca ngợi bên dưới, khiến nàng ta như được uống mật ngọt ngào, lòng không yên lặng lẽ nhìn về phía Mặc Huyền, hắn vẫn chỉ ngồi yên lặng, không biết suy nghĩ gì.
Cách xa như vậy, Mặc Huyền không nhìn thấy nàng, Bảo Bối cúi đầu khẽ nói: “Ta no rồi.” Nói xong muốn rời đi.
“Thái tử, không biết người đối với nữ nhi của ta có vừa lòng không?” Phùng tể tướng nhìn vị thái tử vẫn không có phản ứng gì trước lời của mọi người, cảm thấy mừng rỡ, điều này chứng tỏ thái tử đã ngầm đồng ý, vì thế hắn nương theo vài phần rượu say mà hỏi.
Mọi người nghe xong lập tức im lặng, dường như cũng rất muốn biết, Mặc Huyền nghe được lời này rốt cục ngẩng đầu nhìn về phía tể tướng sau đó nhìn lướt qua mọi người.
Bảo Bối khó khăn cúi đầu, lòng lại quặn lại, đột nhiên cảm thấy cổ họng đặc biệt khô khốc, nàng bối rối cầm lấy bầu rượu trên bàn uống một ngụm.
Mặc Huyền nhìn mọi người, quay lại nhìn Tể Tướng, nói từng chữ, “Lệnh thiên kim quả thật xuất sắc.”
Chỉ một câu, Phùng tể tướng cười phá lên, mọi người ngồi dưới cũng cười ha ha.
Cả người Bảo Bối rung rung lên, bên tai đã không còn nghe thấy gì, đột nhiên nàng nhảy lên bay người đến bên cạnh Mặc Huyền.
Mọi người kinh ngạc kêu lên, “Có thích khách!” Một vài cao thủ thị vệ đã định tiến lên cản trở, nhưng không ai có thể ngăn được nàng.
Mười mấy thi vệ bị Bảo Bối đả thương, một bàn tay Bảo Bối đã muốn tóm lấy cổ Phùng Tiệp Tịnh.
“Bảo Bối?” Lúc này Mặc Huyền mới phản ứng nhận ra thích khách lại là Bảo Bổi, Bảo Bối đã hoàn toàn không nghe được âm thanh của hắn, hai mắt nàng đỏ bừng, khuôn mặt Phùng Tiệp Tịnh cũng đã đỏ bừng lên.
Mặc Huyền tiến lên muốn ngăn nàng lại, Bảo Bối hoàn toàn không có phản ứng, một tay đẩy Mặc Huyền, khiến hắn phun một ngụm máu tươi bật về phía sau vào bước, được Tĩnh Tông đỡ lấy.

“Bảo Bối có điểm lạ.” Tĩnh Tông nói khẽ với Mặc Huyền, Mặc Huyền khựng lại một chút, lập tức có phản ứng.
“Bảo Bối, Bảo Bối, mau buông tay.” Mặc Huyền lớn tiếng gọi, từ phía sau ôm lấy nàng, không ngừng gọi tên nàng.
Hai mắt đỏ bừng của Bảo Bối dần nhạt màu, nàng mê mang buông lỏng tay thả Phùng thiên kim chỉ còn lại chút hơi thở, nghi hoặc nhìn mọi người xung quanh, có chuyện gì vậy?
Ánh mắt của nàng dừng lại ở Phùng Tiệp Tịnh, nàng kinh ngạc, “Là ta làm nàng ta bị thương sao?” Tiện đà thấy máu tươi trước ngực Mặc Huyền, “Thiếu gia, người bị thương?” Bàn tay nhỏ bé vừa đụng tới lại rụt trở lại nhìn sắc mặt tái nhợt của thiếu gia, “Thiếu gia, là ta đả thương ngươi?”
Mặc Huyền lắc đầu, “Ta không sao, Bảo Bối.” Muốn tiến lên giữ chặt nàng, nhưng Bảo Bối lại lui về phía sau vài bước, bối rối tự hỏi: “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”
Nói năng có chút lộn xộn, lại bối rối bất lực đứng một chỗ, Mặc Huyền muốn tiến lên ôm lấy nàng.
“Ta mang nàng đi trước.” Tĩnh Tông lập tức ôm lấy nàng đi về phía cửa ngoài, Tiểu Ngoan nhanh chóng theo phía sau.
Khụ khụ, Phùng Tiệp Tịnh tỉnh lại trong vòng tay cha mẹ, giọng nói mỏng manh vang lên “Thái tử.”
Mặc Huyền dừng bước nhìn nàng ta, “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt.” Sau đó vội rời đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.