Háo sắc tướng công là của ta

Chương 123 Thái tử đêm nay không trở về [2080 chữ ]


Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 123 Thái tử đêm nay không trở về [2080 chữ ]

Chap 123 Thái tử đêm nay không trở về [2080 chữ ]
 Ngồi cùng với mười mấy thị nữ bên trong, Bảo Bối hao hết tâm lực (tâm tư và lao lực), nhưng vẫn không chống đỡ được Chu công đang ra sức mời ngủ, Quế ma ma ở phía trước vẫn đang liên tục dạy mọi người lễ nghi không có dừng lại vẫn như cũ tiếp tục nói.
 Quế ma ma nhìn mắt Từ ma ma, Từ ma ma nhẹ nhàng lắc đầu, nàng liền bắt đầu tiếp tục nói.
 Mặc Huyền dần dần tỉnh lại, Hạ Hà lập tức tiến lên “Thái tử, ngài đã tỉnh.” Đồng thời cũng cho các cung nữ bên cạnh bưng dược lên cho hắn.
 Mặc Huyền uống dược xong nhìn nhìn bốn phía “Bảo Bối đâu?”
“Khởi bẩm thái tử, Như phi an bài Bảo Bối đi học tập lễ nghi ở trong cung.”
“Bảo Bối đi học tập sao?” Mặc Huyền mở to hai mắt, hắn căn bản không thể tưởng tượng Bảo Bối học tập sẽ là bộ dáng gì nữa.
 Bảo Bối bị một trận nháo thanh (âm thanh ồn ào) đánh thức, nàng dụi dụi mắt ngồi dậy, thị nữ bên cạnh đã không còn ngồi đây, ngoài điện chính vang tiếng cười vui của bọn thị nữ.
 Bọn thị nữ này là cung nữ cấp bậc cao nhất, người người đều là tư sắc xuất chúng, các nàng đang ở ngoài điện trong đại viện chơi đùa.
“Mau nhìn, nó ở nơi nào?”

“Ở bên kia!”
“Chạy, chạy, ở bên kia!”
 Một tiếng thanh âm chuông bạc truyền đến, Bảo Bối đã vọt đi qua, nhìn lên, nguyên lai là ao trong viện đại có mấy cá chép màu đỏ thẫm đang ở trong ao nhàn nhã bơi, bọn thị nữ thỉnh thoảng quăng đồ ăn xuống hấp dẫn chúng nó bơi tới.
“Oa, cá lớn như vậy!” Hai mắt Bảo Bối sáng rực lên.
“Đó là đương nhiên, cá này đã được nuôi nhiều năm.” Một thị nữ trong đó quay đầu trợn tròn ánh mắt “Ngươi đang làm cái gì?”
 Bảo Bối đã cởi hài nhảy xuống “Ta muốn bắt bọn chúng về nướng ăn.”
 Không đợi người khác nói, nàng đã nhảy xuống ao, việc này làm bọn thị nữ mỹ nhân kia kinh hãi mỗi người trợn mắt há hốc mồm, nhìn Bảo Bối thuần thục bẻ gãy một cây gậy đối diện chuẩn bị đâm xuống với đàn cá đang bơi tới, một cái đâm trúng hai con cá lớn, bọt nước văng khắp nơi, Bảo Bối hưng phấn cười ha ha, bàn tay giơ cây gậy lên cao, trên mũi gậy con cá còn đang quẫy, quay lại đối với các nàng hô to “Có cá ăn, có cá ăn!”
 Di, mọi người như thế nào đều quỳ xuống, có một thị nữ hướng ra phía ngoài sử cái ánh mắt liền nhanh chóng cúi đầu. Bảo Bối hướng bên tay phải nhìn qua, chỉ thấy Mặc Huyền tâm tình nhàn hạ đã ngồi ở bên cạnh ao nhìn nàng nói chuyện phím “Con cá thật lớn!”
 Bảo Bối nghe thiếu gia khen cá như vậy, lập tức mi phi sắc vũ (mặt mày hớn hở) đi qua “Thiếu gia, ngươi cũng thấy được cá rất lớn đi, ở lại ta sẽ nướng cho ngươi ăn.”
 Mặc Huyền khiêu mi nhìn nàng, nàng dường như thật sự thực hưng phấn!
 Bảo Bối nhìn nhìn dưới chân mấy con cá đang bơi qua “Thiếu gia, ta bắt hai con nữa.”
“Còn bắt nữa sao?”
“Ừ, trước đó ngươi nhìn hai con này đi.” Đem cây gậy buông xuống, nàng lại bẻ cành cây bên cạnh chuyên chú nhìn cá.
Bọn thị nữ đang quỳ xuống nhìn thái tử hoàn toàn không buồn bực vô cùng kinh ngạc, đều lặng lẽ ngẩng đầu lên, thái tử dung nhan tuyệt mỹ chiếu vào trong mắt các nàng, mỗi người đều nhìn đến ngây người.
 Thái tử mỉm cười nhìn Bảo Bối đang bắt cá trong ao, hoàn toàn không có ý trách cứ.
“Ha ha, lại bắt được hai con!” Bảo Bối cười kiểu thắng lợi, bò lên ao.
“Đi, đi nướng cá!” Bảo Bối đứng ở trước mặt Mặc Huyền.
“Được!” Mặc Huyền đứng lên, đi theo Bảo Bối đi rồi đi ra ngoài, để lại bọn thị nữ quỳ gối nơi đó không rõ đã xảy ra sự tình gì, các nàng nhìn lẫn nhau, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra a.

“Ngươi hôm nay đi học cái gì vậy?” Mặc Huyền nhìn Bảo Bối ở trong tiểu hoa viên sau Khôn Nguyên điện đánh hai cục đá vào nhau, đang bắt đầu nướng cá, động tác phi thường thành thạo a.
“Hả?” Bảo Bối sửng sốt một chút, nàng thế này mới nhớ tới, nàng bây giờ phải đi học tập a, làm sao có thể đem cá đến đây, cá trong tay nàng rơi xuống “Ai nha, nguy rồi, ta đã quên mất!”
 Nàng nhanh chóng xoay người định chạy, bị Mặc Huyền kéo lại “Vậy cá này làm sao bây giờ?”
 Bảo Bối nhìn cá có chút không nỡ đi, thật sự thật lớn !
 Hắn nở nụ cười “Đừng đi học nữa, nướng cá cho ta ăn đi, ta đói bụng.”
“Hảo!” Bảo Bối như buông được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra, lập tức ngồi xuống dưới, tiếp tục bắt đầu công việc nướng cá.
 Mặc Huyền ngồi ở bên cạnh nhìn Bảo Bối vui sướng nướng cá, thu hồi nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt dần dần trở nên thâm trầm.
“Hương vị gì vậy, thơm như vậy a?” Chí Viễn cũng đã đi tới.
“Tam thiếu gia, có cá ăn!” Bảo Bối ngẩng đầu hướng Chí Viễn đang đi tới vẫy vẫy tay, Chí Viễn cười chạy tới.
“Ngươi thật giỏi a, ở trong vườn hoa nướng cá ăn.” Chí Viễn cúi đầu nhìn Bảo Bối bận rộn, lại hướng Mặc Huyền bên kia nở nụ cười, tiểu tử này đối với Bảo Bối tựa hồ càng ngày càng quan tâm.
 Ngồi ở bên cạnh Mặc Huyền, Chí Viễn thấp giọng nói xong “Chuyện ngươi nói, ta đã an bài làm rồi!”
 Mặc Huyền hơi hơi gật gật đầu, tiếp tục nhìn Bảo Bối ngồi xổm nơi đó nướng cá, là vô ưu vô lự(không buồn không lo) như vậy.

“Aiz” Tự mình tiến vào nơi này học tập, hôm nay Bảo Bối thở dài đã là lần thứ một trăm, nàng căn bản không thể hiểu nỗi, ngay cả cách bước đi đều phải học tập, quy trình pha trà nhất định phải làm tốt quá mức không cần thiết, lúc cười thì không được lộ răng đối nàng mà nói thật sự quá khó khăn.
 Bảo Bối khó khăn chịu đựng qua một ngày, trở lại trong điện, Tiểu Ngoan lập tức chạy đi tới quấn lấy nàng, Bảo Bối nhìn nhìn chung quanh, thiếu gia không có ở đây, Bảo Bối chạy đi ra ngoài “Trương mụ, Trương mụ, thiếu gia đâu?” Thiếu chút nữa liền đụng vào Trương mụ đang chuẩn bị ra khỏi cửa.
“Ôi, Bảo Bối a, làm ta sợ đến nhảy dựng cả người lên.” Trương mụ vỗ vỗ bộ ngực, bằng phẳng một chút “Thái tử đi đến phủ Phùng Tể tướng, hình như Như phi muốn thái tử đi thăm Phùng tiểu thư một chút, nghe nói nàng ấy bị nhiễm phong hàn.”
“Họ đi đã được bao lâu rồi?” Bảo Bối vừa nghe đến Phùng tiểu thư, tâm tình liền hạ xuống, nàng lo lắng nhìn nhìn ra bên ngoài.
“Cũng đi cả buổi chiều rồi, hôm nay vừa vặn lại là sinh nhật Phùng Tể tướng, thái tử có thể phải ăn cơm chiều rồi mới trở về, nhưng cũng có thể đêm nay không trở về.” Trương mụ lắc lắc đầu.
“Không trở về!” Bảo Bối quay đầu lại mở to hai mắt nhìn.
“Ừ, thái tử nếu uống rượu, đương nhiên là không thể trở về được.” Trương mụ nhìn Bảo Bối thở dài, nha đầu ngốc này hẳn là hiểu được đây là ý gì chứ.
 Bảo Bối sốt ruột lắc đầu “Chuyện đó làm sao có thể được, ta muốn đi đón thiếu gia, cái phủ Phùng Tể tướng kia ở nơi nào a?”
“Ra khỏi cung nhìn thấy cái phủ thật to ở thành Bắc là được.” Trương mụ vỗ vỗ đầu Bảo Bối “Ngươi vẫn là ở chỗ này chờ đi.”
 Bảo Bối làm sao còn có thể ngồi yên, nàng lập tức chạy ra ngoài, Tiểu Ngoan gắt gao đi theo nàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.