Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 102 Ra trận không được thiếu vũ khí là phụ nữ [2025 chữ ]
Chap 102 Ra trận không được thiếu vũ khí là phụ nữ [2025 chữ ]
Cách đó không xa có một con mắt sói lóe sáng lấp lánh phát ra lục quang, thấy ánh lửa liền chần chừ ở phía xa rồi từ từ đến gần, Cao Tĩnh Tông nhíu mày.
Xa xa truyền đến một tiếng hét thảm, một tên binh lính trúng tên ngã xuống, trong nháy mắt hình như có hàng vạn mũi tên cùng hướng đến, đầu mũi tên có kèm theo lửa, binh sĩ bị bắn trúng lập tức bị ngọn lửa thiêu đốt, bò lăn lộn, tiếng kêu rên vang lên.
Bảo Bối đã dẫn theo Mặc Huyền chạy ra khỏi chỗ những mũi tên, may mắn là lúc trước cũng có chuẩn bị, cho nên mọi người rất nhanh liền bắt đầu phản công, xung quanh có rất nhiều hắc y nhân vây lại đây, nhìn qua thì thấy có đến ba bốn ngàn người, so với binh lính Tĩnh Tông nhiều hơn gấp mấy lần, mọi người lo lắng vây quanh lại, trong đó Nguyệt Nhi đã bị kinh hãi mà khóc lên, Oánh Oánh lôi kéo tay của Nguyệt Nhi an ủi, nhưng cánh tay của chính mình cũng đã bắt đầu run rẩy lên, dù sao nàng cũng sống ở khuê phòng được nuông chiều từ bé, đây là lần đầu tiên chứng kiến tình hình thê thảm như vậy.
Mạnh Hiên liên tục được Tĩnh Tông an bài hai tên cao thủ dẫn theo, hắn mặc dù không nhìn thấy, nhưng cũng nghe được trận chiến lần này thật sự rất khác lần trước.
Mặc Huyền nhìn thấy rất nhiều binh lính đã ngã xuống, hai mươi mấy vị thị vệ bên cạnh cũng đã ngã xuống vài người, Bảo Bối sít sao lôi kéo tay Mặc Huyền, vô cùng vô cùng chặt.
Mặc Huyền kéo Bảo Bối, nhìn nàng “Bảo Bối, lần này không giống với lần trước, ngươi có thể mau đi đi.” Hắn đã nhìn ra lần này thật sự không giống với lần trước, thế lực của địch nhân hiện tại quá mạnh mẽ, có thể ở loại địa phương này an bài gần bốn ngàn binh lực, thì có thể tưởng tượng kế hoạch lần này là vô cùng chu toàn.
“Thiếu gia, ngươi ở đâu, ta liền ở đó.” Bảo Bối nhìn hắn, sít sao bắt lấy tay của hắn “Thiếu gia, ngươi đừng buông tay nha.” Bảo Bối đột nhiên ngồi xổm xuống cõng Mặc Huyền lên, để cho Mặc Huyền ôm nàng.
Bảo Bối bước nhanh hơn, lại hướng cốt hạp sau lưng bay vọt leo lên, nhẹ vài cái một chút, nàng dẫn Mặc Huyền tới tảng đá địa hình tương đối cao, Bảo Bối lợi dụng mỏm núi đá bên cạnh làm thành lá chắn thiên nhiên, dẫn Mặc Huyền vào, cái động núi này, là hồi trước nàng đến nơi đây đi dạo xung quanh liền nhìn thấy, Bảo Bối đứng ở phía trên cửa động.
Có vài người nhìn thấy, lập tức phi thân đuổi theo, trong tay Bảo Bối đã cầm sẵn mấy cục đá liền ném ra ngoài, vài tiếng động vang lên, hắc y nhân rớt xuống.
Bảo Bối lập tức nhảy về phía trên cửa động.
Mắt thấy tình hình dưới chân núi thắng bại rất rõ ràng, rất nhiều binh lính đã ngã xuống, máu tươi kích thích giác quan của mấy con sói, đang rối rít chạy đến.
Lúc này, chợt nghe một tiếng sói tru, tất cả con sói ngừng lại, lập tức tru theo, khí thế xuyên thấu bầu trời, hai con sói to lớn chui ra, mang theo đám sói xông về phía hắc y nhân, hắc y nhân hiển nhiên không thấy tình hình này, đám sói hung lang cắn đứt cổ họng bọn họ.
Mọi người đều bị tình hình này làm ngẩn ngơ, đây là có chuyện gì?
Đột nhiên, một cái đầu lốm đốm của một con hổ từ chỗ mỏm núi cao nhảy xuống, bỗng chốc liền nhào vào hai hắc y nhân, cũng rất nhanh cắn đứt cổ họng của bọn họ, tiếng vang rống xuyên qua bầu trời, nó quay đầu nhìn về phía Bảo Bối. (A a a bé ngoan xuất hiện a a *chạy tới ôm ôm*)
“Tiểu Ngoan!” Bảo Bối vui vẻ kêu lớn lên, nàng lập tức mang theo Mặc Huyền nhảy xuống.
“Lý Cương, các ngươi mau tới bảo vệ thiếu gia.” Bảo Bối hô to một tiếng, Lý Cương cùng mười thị vệ lập tức vây quanh tới đây, bọn họ đã nghiễm nhiên đem Bảo Bối trở thành thủ lĩnh của bọn họ.
Con hổ lông có đốm chạy như bay đến, Bảo Bối vui vẻ nhảy lên, chạy như bay qua, trong tay đã nhặt một cây kiếm lên vung vào đám hắc y nhân, mười mấy tên hắc y nhân vây tới lập tức bị cắt đứt họng mà chết.
“Bảo Bối, bắt đầu đảng!” Đột nhiên Bảo Bối nghe được thanh âm phụ thân.
Bảo Bối nhìn lại, cha cùng nương đều đã đứng bên cạnh rất nhiều thi thể thân người hắc y nhân.
“Cha, nương!” Bảo Bối hưng phấn đứng lên kêu.
Hóa ra là song thân Bảo Bối đến đây, nhóm người Chí Viễn đều nhìn sang, phụ thân Bảo Bối tại trong màn đêm lộ vẻ cao lớn hung mãnh (hung dữ mạnh mẽ) dị thường, đại đao trong tay đã dính đầy máu tươi, mẫu thân Bảo Bối xinh đẹp động lòng người, tay cầm trường kiếm, đứng ở bên cạnh phụ thân Bảo Bối đặc biệt diễm lệ.
Bảo Bối nhìn thấy ánh mắt phụ thân nhìn qua bên phải, nàng lập tức hiểu rõ, nàng cưỡi trên người Tiểu Ngoan, thân thể nằm úp xuống “Tiểu Ngoan, lên.”
Dưới thân Tiểu Ngoan lâu như vậy không có thấy Bảo Bối, hưng phấn dị thường, con mắt hiện ra ngọn đèn đỏ bừng xuyên trong bầu trời đêm, như hai cái đèn lồng lớn, nó nhanh nhẹn xuyên qua đám hắc y nhân, kiếm trong tay Bảo Bối đã vung qua, nhanh chóng phóng tới về phía trước, mạnh như vũ bão.
Lục Thiên cùng Tô Nhã che chở cho Bảo Bối, hai hắc y nhân bên cạnh, sao có thể địch qua chưởng lực cùng đại đao của Ma Vương Lục Thiên, rất nhiều người cũng đều thấy thân thủ có chỗ khác biệt, vô cùng kinh khủng.
Vì cha mẹ bảo hộ nàng nên nóng lòng, ra nhiều chiêu nhanh, hung ác, đánh chính xác, trong nháy mắt máu nhiễm đỏ khắp trời đất, không ngờ bỗng chốc đã giết chết vài trăm người, rất nhiều hắc y nhân mắt đã lộ ra sợ sệt, có chút không dám tiến về phía trước.
Bảo Bối đã đến bên phải, nàng nhìn thấy một lão nhân tóc trắng, lại không mang che mặt, mắt lộ sắc bén nhìn Bảo Bối đang xông đến như bay.
Bảo Bối nhảy xuống Tiểu Ngoan, nhanh chóng vọt tới, bàn tay hướng chính giữa lão đầu mà đánh, lão nhân cũng phất tay trước mặt, Bảo Bối cũng né qua, Bảo Bối cúi người dùng một chân quét qua, lão nhân nhảy lên, trong tay đã hiện ra một ánh sáng trắng đánh về phía sau lưng Bảo Bối.
Mắt thấy muốn đánh sau lưng Bảo Bối, Bảo Bối đột nhiên co lại lui về phía sau, quay người bằng một tay, cản lại bàn tay của hắn, lại cùng hắn so chiêu.
“Thật sự là nha đầu không sợ chết.” Lão nhân nhẹ kiêu ngạo nở nụ cười “Hàn chưởng lão phu, ngươi lại dám so chưởng, lão phu cho ngươi chết thống khoái một chút.” Nói xong liền tăng thêm lực đạo trong tay.
Bảo Bối không sợ nhìn lão nhân, gia tăng lực đạo, lập tức bão cát bốn phía nổi lên, những lá cây mãnh liệt lay động, khuôn mặt lão nhân vốn đang cười, giờ khuôn mặt không còn tươi cười nữa, hắn đã cảm thấy phần hàn khí hàn chưởng kia gia tăng gấp mười lần đang nghiêng về phía mình, cũng đồng thời mang theo một cổ khí nóng, đây là có chuyện gì?
“Ngươi là ai?” Lão nhân ngực chấn động, phun ra máu tươi, không thể tin nổi nhìn nàng.
Bảo Bối đã dùng kiếm trên tay kia đâm vào ngực của hắn.
Hắc y nhân thấy thủ lĩnh đã chết, lập tức lui xuống, hiện trường phần còn lại rất nhanh chính là những hắc y nhân chân tay đã bị cụt cùng máu chảy đầm đìa, những con sói kia đang vui vẻ hoan hô, tựa hồ đang ăn mừng một hồi thắng lợi.
Tiểu Ngoan vui vẻ chạy tới bên cạnh Bảo Bối, thân mật dùng đầu dựa vào thân thể Bảo Bối, Bảo Bối vui vẻ ôm lão đại Tiểu Ngoan hung hăng hôn một cái, hai con sói lớn bên cạnh cũng chạy tới, hình dáng mấy con sói trong núi sâu so với mấy con sói nơi này to lớn gấp đôi, kế tiếp là ánh mắt màu xanh sâu thẳm nhìn xem cũng biết vô cùng thuần khiết.