Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 101 Bảo Bối, ngươi thiên vị! Lượt[2037 chữ ]
Chap 101 Bảo Bối, ngươi thiên vị! Lượt[2037 chữ ]
Khụ khụ, đột nhiên Mặc Huyền mãnh liệt ho lên, hắn vừa rồi đang ăn vào một miếng cơm, bị bị sặc. Oánh Oánh lập tức bưng chén trà đưa tới, Mặc Huyền nhận lấy, uống hết một hơi. (hớ hớ ca ơi a bị sao thế *chớp chớp mắt*)
“Bảo Bối kia lại không biết là đang nghĩ cái gì, chúng ta ăn cơm trước đi.” Chí Viễn rất bình tĩnh nhìn Mặc Huyền một chút, nhất định là do hắn rồi, chắc hắn đã nói gì đó với Bảo Bối, nếu không Bảo Bối sẽ không khác thường.
Mọi người cũng có điều suy nghĩ nhìn Mặc Huyền một chút, Mặc Huyền ưu nhã trước sau như một vậy mà vừa rồi đang dùng cơm cũng có thể bị sặc, Tĩnh Tông cúi đầu tiếp tục ăn, chỉ là càng ăn càng chậm.
Bảo Bối hiện đang ngồi ở bờ sông nhỏ nhìn tóc của mình trong nước nhìn tới nhìn lui, dây cột tóc màu tím trên đầu theo gió nhẹ nhàng đong đưa, nhìn rất đặc biệt, trong lòng nàng vui rạo rực, vừa rồi thiếu gia có hôn một cái trên trán nha, nàng nhẹ nhàng sờ sờ cái trán.
Sau lưng không xa vang lên một số người nói chuyện, Bảo Bối tò mò xoay người nhìn lại, là những người thị vệ kia, bọn họ có người thì đang chữa thương, có vài người thì đang tĩnh tọa, Bảo Bối đứng dậy đi tới.
“Tiểu thư.” Một tên thị vệ nhìn thấy Bảo Bối đi tới, lập tức đứng lên.
Bảo Bối lắc lắc đầu “Ta không phải là tiểu thư, ta là nha đầu Bảo Bối.”
Thị vệ nghiêm nghị nói ra “Bảo Bối, chúng ta kính nể người nhất.” Từ La quốc trở về Chu quốc, mặc dù biết Bảo Bối, nhưng tất cả mọi người chỉ biết rõ nàng là một nha đầu có võ công thật tốt, sau ngày hôm qua, nhìn thấy thân thủ Bảo Bối, cũng khiến bọn họ nghiêm nghị kính nể, những người này là cao thủ trong cung, bình thường đều là ỷ mình võ công không tệ, nhưng mà, Bảo Bối lại làm cho bọn họ tâm phục khẩu phục bội phục.
Mọi người xem Bảo Bối ánh mắt đều rất kính nể, điều này cũng làm cho Bảo Bối có chút ngượng ngùng.
Bảo Bối đi tới một thị vệ đang điều tức* bên cạnh ngồi xuống, hắn tựa hồ bị thương rất nặng “Ta tới giúp ngươi.”
*Điều tức là điều chỉnh hơi thở cho êm dịu, cho tinh tế. Hơi thở có tinh tế thì tâm niệm mới tinh tế. Điều hòa hơi thở, và theo dõi hơi thở cho đến khi tâm mình tĩnh lặng chuyên chú. Giống ngồi thiền đó các nàng.
Đặt tay ở phía sau hắn từ từ vận khí, sau khi nội lực từ từ truyền đi qua, sắc mặt tên thị vệ kia rốt cục chuyển biến tốt đẹp hơn, hắn mở mắt “Cám ơn ngươi.”
Bảo Bối thu tay về “Có tốt hơn chưa? Ngươi cố gắng nghỉ ngơi nhiều a.”
Thị vệ gật đầu nhẹ.
“Lý Cương, cảm giác khá hơn chút nào không?” Thị vệ bên cạnh đến gần ân cần hỏi han.
“Khá hơn nhiều, Triệu Cường.” Lý Cương che ngực, phun ra mấy hơi thở.
Những thị vệ khác cũng đình chỉ điều tức, lập tức vây quanh lại.
“Bảo Bối, thân pháp của ngươi tối hôm qua thật lợi hại nha.” Triệu Cường tán dương nói với Bảo Bối, mọi người cũng gật đầu nhẹ.
Bảo Bối bị mọi người khen, mặt lại càng hồng phác phác, hôm nay tâm tình nàng không tệ, cười lại càng ngọt.
“Có thể dạy mấy chiêu tối hôm qua kia chúng ta được không?” Có người nói tiếp.
“Được” Bảo Bối gật đầu nhẹ, nàng đứng ở chính giữa bắt đầu biểu diễn vài quyền pháp cùng thối pháp (tay cùng chân), cũng nói những yếu điểm đơn giản, những thứ này đều là do phụ thân bình thường thường hay dạy nàng, mọi người vừa nghe quả nhiên liền hiểu, có vài người nhao nhao muốn cùng thử mấy chiêu với Bảo Bối.
Bảo Bối liền vui vẻ đứng lên cùng mọi người tỷ thí, dây cột tóc màu tím trên đầu theo gió đung đưa, như hai con bươm bướm đang nhẹ nhàng nhảy múa. Cách đó không xa Mặc Huyền cùng Chí Viễn nhìn khuôn mặt hồng phác phác của nàng, đang chuyển động ở chính giữa, cùng vài người so chiêu cũng liền vui vẻ cười ha ha.
“Bảo Bối hôm nay tinh thần đặc biệt tốt a.” Chí Viễn nhìn Bảo Bối không xa, khuôn mặt nhỏ nhắn cười như hoa.
Mặc Huyền không nói mỉm cười, nụ cười mỏng manh, đôi mắt phượng nhẹ mở, gò má hơi hồng, đứng lặng im dưới cây đại thụ ngắm nhìn Bảo Bối cách đó không xa, tâm của hắn dần dần hòa tan, Oánh Oánh đang đi tới chứng kiến hắn mỉm cười nhìn Bảo Bối cách đó không xa, nội tâm nàng đột nhiên cảm thấy bối rối.
“Chúng ta lại nghỉ ngơi một lát đi, mọi người cũng hơi thu thập một chút đi.” Cao công tử đi tới nói với Chí Viễn, liền đi tới Bảo Bối ở phía bên kia.
“Bảo Bối, chúng ta phải đi rồi.” Hắn đi tới, Bảo Bối nghe xong ngừng lại.
Tĩnh Tông cười kéo bàn tay nhỏ bé của Bảo Bối “Chúng ta muốn đi sớm một chút, đêm nay khả năng sẽ đến gần Chu quốc, ba ngày sau có thể vào Chu quốc trở về hoàng cung .”
“Trở về hoàng cung?” Bảo Bối giật mình nhìn Tĩnh Tông “Chúng ta không phải là trở về nhà ban đầu sao?”
“Đương nhiên không trở về rồi, nhị vị hoàng tử trở lại tự nhiên là phải vào cung.” Cao Tĩnh Tông như có điều suy nghĩ nhìn qua Bảo Bối, nàng cũng muốn tiến cung sao? Bảo Bối tính tình căn bản không thích hợp vào cung, hắn phải về kinh thành rồi sau này phải nghĩ biện pháp giữ Bảo Bối lại.
Bảo Bối tựa hồ không nghĩ nhiều như vậy, nàng vui vẻ chạy tới “Thiếu gia, các ngươi phải về hoàng cung a.”
Mặc Huyền có chút u tĩnh nhìn Cao Tĩnh Tông, Cao Tĩnh Tông có ý đồ hắn như thế nào lại không biết chứ, hắn hơi nhíu lông mày gật đầu nhẹ.
“Mọi người nhanh lên thu thập đi, theo như lộ trình thì đại khái đêm nay chúng ta sẽ tới được cốt hạp* lân cận Chu quốc, chỗ đó địa hình hơi phức tạp, những hắc y nhân kia có thể lại ở chỗ đó đánh lén, chúng ta sẽ ở hẻm núi gần cửa thành nghỉ ngơi, chờ hừng đông mới có thể đi qua cốt hạp đó.” Cao công tử nói giản lược ọi người, cốt hạp đó trước kia nguyên gọi cổ hạp*, nhưng trong này địa hình hiểm trở, mà bên phụ cận lại hay có dã thú ẩn hiện, hai ngọn núi bên cạnh vừa cao lại vừa dốc đứng, hai bên còn có mấy cây cỏ dại vô cùng cao lại vừa tươi tốt, nếu có người ẩn núp cũng không dễ bị phát hiện, vô cùng làm người ta lo lắng.
*Mèo kat giải thích ^^ : Hạp là vùng eo đất vắt ngang bờ nước sông hay biển
Cốt có thể nói là khung sườn núi
Cổ thì có thể dịch là thành cổ
Mọi người nghe xong, trong nội tâm đều có chút lo lắng, Bảo Bối đứng ở bên người Mặc Huyền, kéo ống tay áo của hắn “Thiếu gia, ta bảo vệ ngươi.” trong đôi mắt to lộ ra kiên định. Mặc Huyền cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm đem Bảo Bối khắc sâu vào.
“Bảo Bối, ngươi thiên vị, người ta cũng muốn bảo vệ.” Cao công tử đột nhiên kéo Bảo Bối qua, một phen ôm vào trong ngực, giọng nói trong miệng nói ra rất nhẹ, nhưng ánh mắt lại giận dỗi cùng Mặc Huyền đối mặt.
“Chúng ta nhanh lên đi.” Chí Viễn đột nhiên lôi kéo Mặc Huyền, hướng lều đi đến.
Dọc theo đường đi, tất cả mọi người đều ngồi yên trong xe ngựa, Cao Tĩnh Tông ngồi trên lưng ngựa vẻ mặt nghiêm trọng nhìn cảnh vật xung quanh, loại vẻ mặt này trên khuôn mặt đẹp đẽ kia của hắn hiện ra một loại mỹ khác, chiến bào trên người cũng đã mặc vào, có thể thấy được hắn đối với cốt hạp là phi thường coi trọng.
Đêm dần dần tiến đến, Cao Tĩnh Tông nói mọi người ngừng lại, phía trước chính là cốt hạp, hắn an bài mọi người nghỉ ngơi lúc này, sáng sớm ngày mai tiến qua cốt hạp.
Ngàn tên lính đóng quân doanh, đơn giản chỉ dựng lên vài cái lều làm nơi ở cho Mặc Huyền, những người khác thì ngồi tại bên cạnh đống lửa vây quanh mà ngủ.
Màn đêm nồng đậm đen lại, cách đó không xa nhiều tiếng sói tru khiến cho ban đêm có vẻ có chút nghiêm trọng. Cao Tĩnh Tông đứng ở trên núi đá tương đối cao nhìn chung quanh, quá an tĩnh, một đường tới đây quá yên lặng.