Bạn đang đọc Hào Môn Này Tôi Không Gả Nữa – Chương 46: 46:
Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor.
Cám ơn mọi người.)
____
Buổi họp lớp được mọi người quyết định vào tối chủ nhật, địa chỉ là ở khách sạn bậc nhất trong huyện thành trấn Xuân Hạ.
Lý Mạn Mạn vừa mới kết bạn WeChat với Lý Nhiễm, chỉ mới có hơn mười phút, điện thoại của cô ở trên bàn đã không ngừng chấn động, cô chỉ liếc mắt một cái rồi không để ý đến nữa.
Tiếp tục chuyên tâm vẽ tranh.
Lý Nhiễm bị Lý Mạn Mạn thêm vào trong nhóm chat của lớp, đám người trong nhóm sôi nổi rôm rả.
Đại đa số mọi người đều rất nhiệt tình, gửi vẻ mặt đáng yêu tỏ vẻ hoan nghênh, cũng có người tiến vào ồn ào muốn cô phát bao lì xì.
Lý Nhiễm bị tiếng điện thoại bên cạnh chấn động đến làm cho tâm phiền ý loạn, cô bỏ bút vẽ xuống, cầm lấy điện thoại ngồi xuống ghế mây.
Vừa mới mở điện thoại ra trên đó lập tức có hơn 99+ cái thông báo, mở WeChat ra, mặt trực tiếp đen.
Ngày đó khi Lý Mạn Mạn nhìn thấy Lý Nhiễm, sau khi trở về cô ta năn nỉ Lý Bích Ngọc đưa danh thiếp WeChat của cô cho cô ta, Lý Bích Ngọc chịu không được sự cầu xin của Lý Mạn Mạn vì thế đã đưa cho cô ta.
Lý Mạn Mạn gửi lời mời kết bạn, lại không ghi chú tên họ, nhưng Lý Nhiễm thấy dù sao cũng là bạn cũ, cho nên chấp nhận lời mời.
Không nghĩ đến, Lý Mạn Mạn lại không thèm nói bất cứ câu gì đã kéo cô vào trong nhóm chat của bạn học.
Lý Nhiễm không vui, không phải bởi vì cô không muốn lui đến với những người này.
Khi còn cấp 3, tuy cô vẫn học văn hóa bình thường, nhưng học nghệ thuật nhiều hơn cả.
Đặc biệt là lớp 11 và 12, có một phần ba thời gian đều không ở trường học.
Tình cảm của đám bạn cấp 3 tuy rất tốt, nhưng lại không bao gồm cô vào trong đó.
Ngoại trừ cô hơi thân với Lý Bích Ngọc hơn một chút ra thì khá lạnh nhạt với những người bạn khác.
Bị người ta không thể hiểu được mà kéo vào trong nhóm chat, Lý Nhiễm lại không thể nào thoát ra không nói một lời được, đành phải làm lơ nó.
Kết quả vừa mới ẩn nhóm chat đi, lại bị thường xuyên @ nhắc tên, vừa mới mở ra đã phát hiện một đám ồn ào muốn phát bao lì xì.
[@LýNhiễm, ra ngoài nhiều năm vậy rồi mới về, cuối cùng bây giờ cũng tìm được công việc tốt rồi.
Chúc mừng!]
[Hôm nay trong nhóm chat chúng ta tới nhân vật lớn, tớ sẽ phát bao lì xì, vui vẻ, vui vẻ đi!]
[@LýNhiễm, người đẹp chuẩn bị tốt nha! Đoạt bao lì xì là được!]
[@Lớp trưởng, lớp trưởng, cậu tới trước!]
[Gấp cái gì chứ, mọi người đừng có cướp phát bao lì xì, người có tiền còn chưa nói gì đâu.]
Lý Nhiễm vừa vào đã thấy mấy chữ “bao lì xì”, “người có tiền còn chưa nói gì đâu” này, cũng lười lướt lên những tin nhắn phía trước, trực tiếp gửi 500 trăm tệ vào bao lì xì gửi vào trong nhóm.
Hai mươi bao lì xì, mới qua bốn năm giây đã bị đoạt xong hết rồi, người may mắn đoạt được bao lì xì khoảng 100 tệ, mặt mày hớn hở mà gửi vài biểu tình “cảm ơn bà chủ”.
[Không hổ là người có tiền, ra tay hào phóng!]
[Đoạt tiền ngày mai mua đồ ăn, thật thỏa mãn!]
[Bạn học cũ, cậu cũng quá không phúc hậu, phát bao lì xì cũng không nói trước một tiếng.]
[Đúng nha, sao phát bao lì mà không nói một tiếng nào, cảm giác bản thân mình bỏ lỡ một trăm triệu.]
[Lại đến một cái ~ lại đến một cái~]
Trong nhóm chat mỗi người đều đang ồn ào [Bà chủ lại đến một cái, lại đến một cái] ồn ào náo nhiệt.
Lý Nhiễm bình tĩnh tắt điện thoại, còn đến một cái? Thật đúng là chịu bọn họ luôn!
Lý Nhiễm vẫn không lên tiếng, bạn học cướp được bao lì xì cũng không ai hát đệm, người không cướp được thì nói vài câu bực tức thì trong nhóm chat cũng dần dần an tĩnh lại.
Rất nhanh đã đến buổi sáng chủ nhật, giữa trưa cha Lý hẹn mấy anh em tốt đến nhà ăn cơm, Lý Nhiễm khó có được làm cha cô vui vẻ một phen, vì thế đề nghị đến nhà mình ăn, cô sẽ tự mình vào bếp.
Bạn của cha Lý đều là những chú bác nhìn Lý Nhiễm lớn lên từ nhỏ, sôi nổi khen ngợi: “Lão Lý, con gái tự mình xuống bếp nấu cơm cho ông, thật là có phúc, hôm nay mấy người bọn tôi đến làm phiền một lần, Lý Nhiễm con cũng đừng tức giận.”
Lý Nhiễm cười cười: “Không đâu ạ.”
Mấy ông bạn già đi ra ngoài câu cá, một mình Lý Nhiễm ở nhà dọn bữa cơm trưa.
Giữa trưa, một bàn cơm phong phú được dọn ra bàn, mấy chú bác khen cô không dứt miệng.
Không khí rất tốt, trong lòng cha Lý cũng rất vui vẻ.
Cô kính rượu với chú bác xong, cúi đầu ăn cơm, một bàn đồ ăn phong phú này cũng có vẻ vô cùng đầm ấm.
Trò chuyện rồi trò chuyện, không biết từ khi nào đề tài đã chuyển đến trên người cô.
“Lý Nhiễm, năm nay con cũng đã 26 tuổi rồi đúng không?”
Sinh nhật cô vào tháng 10, chưa đủ 26 tuổi: “Còn mấy tháng nữa ạ.”
“Cũng không còn nhỏ nữa, nên giải quyết chung thân đại sự rồi, Manh Manh nhà chú cũng lớn như con, năm trước cũng đã kết hôn rồi.”
Lý Nhiễm cười cười: “Dạ, thế thì tốt quá.”
“Con gái đến cuối cùng thì cũng phải gả cho một người đàn ông, con nói con đến thành phố lâu như vậy rồi mà một nhà chồng cũng chưa tìm được, thật không bằng an phận ổn định đợi ở nhà, gả cho một người chồng tốt, êm êm đẹp đẹp mà sinh sống.”
Lý Nhiễm cười cười, cha Lý mở miệng cắt ngang hai người vừa mới uống được chút rượu đã không biết Đông Tây Nam Bắc này: “Đủ rồi.”
Mùi rượu xông lên, làm khuôn mặt bọn họ đỏ bừng: “Đại ca, anh nóng cái gì? Tôi nói những điều đó còn không phải muốn tốt cho Lý Nhiễm sao? Nó cũng đã 26 tuổi, tôi còn thay các người cảm thấy sốt ruột giùm.”
Lý Nhiễm nắm chặt đấm tay, những người này đều là bạn của cha cô, đều là trưởng bối, cô không ngừng dập lửa ở trong lòng mình.
Giọng của cha Lý rất kiên định: “Tôi không vội, con bé muốn kết hôn thì kết hôn, không muốn kết hôn thì có đến 80 tuổi tôi cũng không gấp.”
Lý Nhiễm nhìn về phía cha Lý, đôi mắt không chịu khống chế mà bắt đầu lên men.
Người nọ còn cứng miệng, ngón tay chỉ chỉ bàn: “Đại ca, ông đây là đang hại nó!”
Cha Lý vẫn luôn rất yêu thương chiều chuộng cô, từ nhỏ đã là như vậy.
Trước kia ông thường xuyên đi công tác, mỗi lần về đều mua quần áo, dụng cụ học tập cho cô mà những người thành phố mới có thể mua cho trẻ con nhà mình.
Ông yêu thương cô từ trước đến nay đều không bất kể hồi báo, ông chưa bao giờ nghĩ đến sau này cô sẽ báo đáp mình cái gì, ông yêu đứa nhỏ này là từ lúc sinh mệnh cô vừa bắt đầu, cho đến khi sinh mệnh ông kết thúc.
Cha Lý không lên tiếng, khi ông lựa chọn làm những chuyện này, làm sao không có băn khoăn đến cuộc sống sau này của cô cho được, nhưng mà ông vẫn lựa chọn tôn trọng cô.
Người nọ phun mùi rượu: “Đại ca, Lý Nhiễm là con gái cưng của ông, cũng chính là con gái của tôi.
Hôn nhân của nó cũng ở trên người tôi, ở chỗ làm của tôi có một nhân viên công vụ, công việc ổn định, thằng nhóc đó là người tốt, rất thành thực.”
“Thì ra hôm nay chú đến đây là có mục đích, đến làm mai cho con sao?”
Người nọ ngước đôi mắt đỏ bừng lên nhìn Lý Nhiễm: “Cái gì mà mục đích, chú cũng là vì muốn tốt cho con.”
“Phải không? Vậy chú nói xem đối phương mà chú muốn giới thiệu cho con có điều kiện gì?”
Người nọ cho rằng cô đồng ý rồi, cong môi: “Công việc, nhân viên công vụ con hiểu không? Sau này nuôi con tuyệt đối không thành vấn đề.”
Lý Nhiễm gật đầu: “Ồ.
Dáng người thì sao? Mặt mũi thế nào?”
“Tuy người hơi lùn một ít, nhưng vừa thấy là biết là người thương vợ.”
“Lùn một ít là lùn bao nhiêu?”
Người nọ ấp a ấp úng: “Có lẽ 1m7? 1m7 cũng không thấp nha? 1m7…”
Lý Nhiễm cười cười: “Chú, con mang giày cao gót vào cũng đã 1m75, không quá thích hợp đúng không?”
Người nọ xua tay: “Cái này không thành vấn đề, nó sẽ không ghét bỏ con.”
Lý Nhiễm: “….”
Cô quả thật phải bị tức mà cười.
Mấy người bên cạnh sáng suốt nghe ông ta càng nói càng khoa trương, nhanh chóng kéo ông ta ra: “Chú Trường Bách của cháu uống say, cháu đừng nghe ông ta nói bừa.”
Cha Lý cũng không còn hứng thú uống rượu: “Được rồi được rồi, đưa cậu ta về đi.”
“Tôi không có say, đừng chạm vào tôi!” Ông ta thất tha thất thểu đứng lên, lung lay lui về sau hai bước rồi chống tay lên bàn, lắc lắc cái đầu to lớn kia, chỉ vào Lý Nhiễm nói: “Tao có lòng tốt giới thiệu đối tượng cho mày, mày lại có thái độ gì thế! Mày cho rằng mày lớn lên xinh đẹp thì ghê gớm lắm sao? Còn không phải bị người ta đá à?”
“26 tuổi rồi còn kén cá chọn canh, làm sao? Còn muốn gả cho kẻ có tiền? Mày muốn gả cho kẻ có tiền, kẻ có tiền nhìn trúng mày mới là lạ! Thanh cao cái gì?”
Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của giày da dẫm lên nền xi măng, vang lên âm thanh buồn trầm.
Vào cửa đầu tiên là một bóng người cao dài màu đen, từng chút từng chút tiến vào cho đến khi dóng dáng người đó hoàn toàn tiến vào trong nhà, người ở phía sau cửa cũng đập vào trong ánh mắt mọi người.
Một tay Hạ Nam Phương bỏ vào trong túi quần, một tay khác kéo theo thứ gì đó, sau khi đứng ở cửa hai giây, đối diện tầm mắt của Lý Nhiễm sau đó đi đến bên người cô.
Bây giờ là thời điểm mặt trời lên cao nóng nhất trong ngày, ánh mặt trời thật sự nóng rát, tựa như muốn thiêu đốt nướng chín tất cả mọi người.
Hạ Nam Phương mặc áo sơmi màu lam nhạt, đi từ cửa vào, trên người thoải mái thanh tân sạch sẽ, không có giọt mồ hôi nào.
Anh đưa lưng về phía ánh nắng, màu da trắng sáng, mặt mày trầm đen, quanh thân như tản ra ánh sáng.
Ánh mắt lạnh băng ngày thường kia, lúc này càng như là vừa ra khỏi hầm băng, nhìn chằm chằm người nọ vừa rồi nói ẩu nói tả kia.
Anh thoáng như đi ở dưới hầm băng mà không phải là dưới ánh mặt trời.
Hạ Nam Phương tìm một vị trí ngồi xuống, bắt chéo chân, nhìn chằm chằm người nọ: “Vừa rồi ông nói ai?”
Người nọ uống say thấy Hạ Nam Phương lạ mắt, hơn nữa thái độ quá mức kiêu ngạo, mượn rượu vào mà nói: “Mày là ai? Vào bằng cách nào, ai cho mày vào?”
Hạ Nam Phương lại như là kẻ dưới, hết sức khách khí: “Có lẽ các vị chú bác đây không nhớ rõ tôi.
Tôi tên Hạ Nam Phương.”
Vừa mới nói xong tên này, thần sắc của mọi người đều khác nhau, nói tóm lại, đều không tốt.
Cái họ Hạ này, ở trấn Xuân Hạ cũng không xa lạ, cơ hồ là từng hộ gia đình đều biết đến.
Chẳng qua là từ tám năm trước, người họ Hạ cũng chưa từng đặt chân đến trấn Xuân Hạ lần nào nữa, hôm nay sao lại đột nhiên nhảy ra một người họ Hạ thế này.
Hơn nữa cái tên Hạ Nam Phương này, đặc biệt quen tai.
Tám năm trước khi Lý Nhiễm đi với Hạ Nam Phương vẫn là một thiếu niên, ngần ấy năm Lý Nhiễm thay đổi không lớn, nhưng Hạ Nam Phương sớm đã rút đi sự ngây ngô của tuổi trẻ, trở nên vô cùng thành thục, khí thế bức người.
Mấy vị chú bác nói nhỏ: “Chẳng lẽ là?”
“Tôi là vị hôn phu của Lý Nhiễm.”
Lời này vừa nói ra, những phỏng đoán đều biến thành chứng thực, mấy người nọ nhìn nhau, hậu tri hậu giác mà cảm thấy chuyện lớn không ổn.
“Cái kia…
bọn tôi đi trước, không quấy rầy, không quấy rầy.”
Người nọ uống rượu say hỏng đầu óc kia, ưỡng bụng bia, cả người đều là mùi rượu hỏi: “Mày lừa ai, Hạ gia đuổi Lý Nhiễm ra ngoài rồi, mày là ai mà chui ra tới một vị hôn phu.”
Người bên cạnh lập tức lôi kéo ông ta muốn mang đi.
Hạ Nam Phương phất tay với Khổng Phàn Đông, người ở ngoài cửa vô cùng lưu loát mà canh giữ ở cổng lớn bên ngoài, dáng vẻ như ai cũng đừng hòng đi.
Trong lòng vài người đã bắt đầu trở nên hoảng loạn: “Chúng tôi…
chúng tôi không phải cố ý, đều là những lời nói hỗn trướng trên bàn tiệc, cậu…
Ngài không nên tưởng thật.”
Hạ Nam Phương gật đầu, vô cùng thông tình đạt lý: “Ai không có nói ra lời nói nhục mạ Lý Nhiễm thì có thể đi trước.”
Tổng cộng bốn người, trong đó có một người uống nhiều nói sai, thì thấy tư thế này của anh cũng không thể ném người nọ ở chỗ này mặc kệ không lo được, đang muốn mở miệng nói gì đó.
Hạ Nam Phương chỉ chỉ đồng hồ: “Năm giây.
Cho các người tự chọn, ở lại bồi ông ta, hoặc là đi trước.”
Ba giây sau, tại chỗ chỉ để lại quỷ rượu uống say kia.
Phương thức làm việc của anh vô cùng bá đạo, giết sạch như vậy? Trần trụi uy hiếp người khác, quả thật là hành vi rất thổ phỉ.
Cha Lý còn chưa mở miệng, Hạ Nam Phương như đoán được anh muốn nói cái gì: “Xin bác yên tâm, con giảng đạo lý cho người này, ai nói lời nói không nên nói thì phải gánh vác trách nhiệm, người khác con một mực không chạm vào.”
“Hơn nữa Khổng Phàn Đông xuống tay luôn luôn có chừng mực.”
Anh nhìn về phía cha Lý, tuy là dò hỏi, lại không quá đúng: “Bác xem được không?”
Cha Lý còn có thể nói cái gì, so sánh với con gái bảo bối của mình, giáo huấn loại người uống say là đầy miệng nói bậy cũng hẳn là đúng.
Quỷ say kia còn có ba bốn phần lý trí, vừa rồi còn kiêu ngạo bao nhiêu, thì hiện tại sợ hãi lá gan nhỏ bấy nhiêu, người vừa đi, ông ta lập tức quỳ rạp trên mặt đất giả chết.
Hạ Nam Phương giao ông ta cho Khổng Phàn Đông: “Đánh thức trước.”
Sức lực của Khổng Phàn Đông lớn, một cánh tay đã nhấc được một người đàn ông khoảng gần 100 cân lên, ném vào trong sân.
Trong sân có một cái giếng, ngày thường dừng dây thừng cột vào thùng nước múc nước lên, Khổng Phàn Đông dội một chậu nước lên người ông ta trước, thấy còn không tỉnh, thì nhấc người lên, đi đến bên miệng giếng, một nửa người nọ bị thả xuống giếng, một nửa thân mình lơ lửng bên ngoài.
Người nọ không hề có sức lực gì, lực đạo toàn thân đều chỉ dựa vào Khổng Phàn Đông xách ông ta kia, lập tức sợ đến mức khóc như sói tru, rất nhanh đã cầu xin tha thứ.
Lý Nhiễm và cha Lý trợn mắt há mồm mà nhìn bên ngoài sân, thật cũng không phải sợ hãi, chỉ là kinh ngạc cảm thán thủ đoạn làm việc của Hạ Nam Phương.
Chỉ có người mắng cô như vậy đã bị lăn lộn như thế, lúc trước cha Lý còn đánh anh mấy quyền, làm anh dưỡng thương hơn nửa tháng…
trong đó đại biểu cho cái gì.
Hạ Nam Phương nhìn cơm thừa canh cặn còn lại trên bàn, liếc nhìn Lý Nhiễm: “Em làm sao?”
Lý Nhiễm gật gật đầu.
Hạ Nam Phương ngồi xuống lấy chén đũa, nhìn cha Lý: “Bác trai, con còn chưa ăn cơm trưa, quấy rầy bác vậy.”
Sắc mặt cha Lý xanh mét, nhìn vẻ mặt vân đạm phong khinh của Hạ Nam Phương, lại liếc Lý Nhiễm.
Vẻ mặt người sau chột dạ, trên mặt viết mấy chữ “ba, ba đừng nhìn con mà, con thật sự không biết tại sao anh ta lại ở đây”.
Cha Lý trừng mắt liếc cô một cái: “Vào phòng với ba!”
Lý Nhiễm vô tội nằm không cũng trúng đạn, rũ đầu đi theo sau cha Lý.
Tiếng la hét bên ngoài như giết heo còn không dứt bên tai, mà trong nhà Hạ Nam Phương vẫn bình thản mặt không đổi sắc ăn cơm do Lý Nhiễm làm.
.