Bạn đang đọc Hào Môn Này Tôi Không Gả Nữa – Chương 45: 45:
Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor.
Cám ơn mọi người.)
____
Hai ngày sau, là sinh nhật của Hạ Nam Phương.
Người làm ban đầu của biệt thự Hạ gia, bao gồm quản gia, Hạ phu nhân còn có Lý Ngải đã sớm bị đưa về Đài Châu, ở lại chỉ còn người do Khổng Phàn Đông bồi dưỡng hoặc là những người lúc trước đối xử không tệ lắm với Lý Nhiễm.
Sinh nhật 28 tuổi của Hạ Nam Phương ở thành phố N xem như là một chuyện không lớn không nhỏ
Nói không lớn là bởi vì không như các vị minh tinh ăn sinh nhật động một chút là mấy triệu mấy chục triệu mở tiệc, lời chúc mừng cùng những món quà tràn ngập, lần này Hạ gia không có chuẩn bị mở tiệc rầm rộ gì.
Nói không nhỏ là bởi vì, cho dù là một bữa tiệc sinh nhật bình thường, ở trong ngày hôm nay vẫn có các vị thương nhân và chính khách có uy tín danh dự của thành phố N đến dự.
Từ mấy ngày trước sinh nhật đã bắt đầu nhận những phần quà từ trong nước và nước ngoài, thẳng đến ngày sinh nhật hôm nay, còn có không ít người đến tận cửa tặng quà.
Sáng sớm sau khi quản gia mở cửa thì bày trí một cái bàn dài dùng để viết tên những người đến tham dự cùng tặng quà.
Quà sinh nhật sau khi quản gia kiểm kê lại rồi cầm danh sách đưa cho Hạ Nam Phương xem lại.
Người tặng quà tới tới lui lui, quản gia kiểm kê quà tặng ra ra vào vào thư phòng anh.
Cho đến giữa trưa, Hạ Nam Phương cầm danh sách quà tặng, đọc nhanh như gió đến cuối cùng, sau đó nâng mi mắt hỏi: “Chỉ có nhiêu đó thôi sao?”
Quản gia gật đầu: “Quà sinh nhật năm nay đều ở trên danh sách đó.” Theo sau đứng ở một bên, im lặng không lên tiếng chờ anh ra chỉ thị.
Hạ Nam Phương tựa như không quá tin tưởng năng lực làm việc của quản gia mới này, gọi Khổng Phàn Đông đến: “Cậu tự mình đi kiểm kê lại quà tặng đi.
Cẩn thận một chút.”
Trong lòng quản gia ấm ức, anh ta không phải là ngày đầu tiên làm quản gia, sao có thể ngay cả một việc nhỏ này mà cũng không làm tốt được chứ.
Ngoài miệng không dám nói cái gì, ra cửa phòng, quản gia mới cười hỏi Khổng Phàn Đông: “Hạ tiên sinh…
có phải không vừa lòng với cách làm việc của tôi không?”
Khổng Phàn Đông cho anh ta một ánh mắt trấn an: “Không phải.
Không cho cậu kiểm kê danh sách quà tặng, không phải do cậu làm không tốt, mà là…”
“Thôi, duyên cớ này nhất thời nói với cậu cậu cũng không hiểu.”
Quản gia mới thật sự buồn bực: “Anh nói xem.”
Quản gia họ Lưu, tuổi không lớn, nhưng làm việc rất lanh lẹ, ban đầu là Khổng Phàn Đông bồi dưỡng anh ta là muốn giữ lại làm trợ thủ cho mình, sau đó ở chỗ Hạ Nam Phương này thiếu một quản gia, nên bảo anh ta đến đây làm việc.
Cho nên chuyện có liên quan đến Lý Nhiễm, Lưu quản gia cái biết cái không, cũng không biết kỹ càng tỉ mỉ.
Hai người đứng ở nơi không người ở bên ngoài.
Lưu quản gia đúng lúc đưa điếu thuốc cho Khổng Phàn Đông, Khổng Phàn Đông vỗ bả vai Lưu quản gia, lời nói thấm thía: “Vậy mà cậu còn không nhìn ra sao? Vì sao lão đại mới sáng sớm đã nhìn vào danh sách quà tặng không bỏ?”
Lưu quản gia khiêm tốn học hỏi: “Khổng đại ca, làm phiền Ngài chỉ điểm một chút?”
Khổng Phàn Đông hút thuốc, dừng ngữ khí thâm trầm nói: “Lão đại đang chờ một món quà.”
Lưu quản gia không hiểu: “Chờ một món quà?” Hỏi xong chính mình lại cười trước một cái: “Hạ tiên sinh có thân phận gì, muốn thứ gì mà không được vì sao phải chờ một món quà chứ?”
“Cậu thì biết cái gì? Cậu ấy thiếu một món quà kia sao? Cậu ấy thiếu chính là phần tâm ý kia.”
Lưu quản gia cũng không cãi với anh ta: “Vậy Hạ tiên sinh đang đợi món quà có hình dạng như thế nào? Tôi sẽ lưu ý một chút.”
Khổng Phàn Đông nheo nheo mắt, hút một hơi thuốc lá: “Nói không được, đến khi cô ấy đưa đến cái gì chúng ta mới biết được.”
Sinh nhật 8 giờ tối sẽ bắt đầu, Hạ Nam Phương có lệ tiếp đãi vài vị khách quý ở trong thư phòng, còn lại đều bảo Khổng Phàn Đông đi ứng phó.
Quản gia cố gắng cẩn thận chiêu đãi các vị khách.
Buổi tối, Hạ Nam Phương mặc một bộ vest đen, sơmi trắng bên trong cùng với caravat sọc, gần đây anh hơi gầy, cũng may vai rộng eo hẹp, quần áo cũng còn vừa.
Anh vừa xuống lầu vừa cài cúc áo, khí thế mười phần.
Lưu quản gia nhìn Hạ Nam Phương, càng thêm tò mò với món quà mà anh đang chờ đợi kia.
7 giờ tối khách khứa dần dần đến đông đủ, 8 giờ cửa lớn của biệt thự Hạ gia đóng lại, kết thúc phần ghi tên tặng quà.
Khi Khổng Phàn Đông lấy danh sách người tặng quà vào, Hạ Nam Phương đang cùng vài vị chính khách nâng chén nói chuyện, sau khi ứng phó vài câu, anh xin lỗi không tiếp được rồi vội vàng bứt ra khỏi bữa tiệc.
Khổng Phàn Đông lập tức đưa danh sách qua: “Lần sinh nhật này tổng cộng nhận 659 món quà.”
Hơn 600 tên của chủ nhân các món quà, Hạ Nam Phương đọc nhanh như gió.
Khổng Phàn Đông hơi hơi hé miệng, không mở miệng nói cho anh biết, trên đó không có món quà của Lý Nhiễm.
Đợi đến khi anh đọc xong đến trang cuối cùng, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, vứt danh sách một cái thật mạnh xuống đất.
____
Chạng vạng, mặt trời vừa đang dần xuống núi, Lý Nhiễm mang đôi dép lào đi ra ngoài, trên đường gặp rất nhiều người quen, khi cô đi chợ mua đồ ăn, có một dì không lấy tiền, cứ nhét thức ăn vào trong giỏ của cô, cũng có vài người ba hoa cố ý hỏi xem cô kết hôn hay chưa.
Lý Nhiễm cười đáp lại: “Chưa có.” Cô chưa từng cố tình muốn giấu giếm cái gì, cũng không cảm thấy 26 tuổi chưa kết hôn có cái gì không ổn.
Mua thức ăn xong, dẫm lên màu hồng vàng của hoàng hôn về nhà, vừa đi vừa ngắm cảnh vật xung quanh, khi đi ngang qua cửa hàng bán hoa, lại mua một bóa hoa hướng dương.
Bà chủ shop hoa thấy cô xinh đẹp lại khí chất, nở nụ cười lương thiện: “Con không phải là người địa phương đúng không?”
Lý Nhiễm đang khom lưng chọn hoa, nghe vậy ngẩng đầu, vén sợi tóc quăn vừa rơi xuống qua tai: “Đúng ạ.”
Bà chủ nhướng mày: “Người bản địa không nuôi được đứa trẻ như thủy linh* như con.”
(Thủy linh (水灵): xinh đẹp (dáng người) thơm ngon (đồ ăn).
Miêu tả chị ngon cũng được.
=))))
Lý Nhiễm sửng sốt, cô cũng không cảm thấy bản thân bây giờ cùng với tám năm trước rời khỏi trấn Xuân Hạ có gì thay đổi.
Nhưng khí chất đã có sẵn từ trong xương cốt này đã kéo ra sự chênh lệch đối với những bạn học cũ của cô, bà chủ shop hoa trộm đánh giá cô, đánh giá quần áo trên người cô, đánh giá trang sức vật phẩm trên tay cô, còn có sợi dây chuyền tinh tế lấp lánh có kim cương trên cổ cô nữa.
Tự cảm thán trong lòng: “Con cũng thật xinh xắn.”
Lý Nhiễm ngây người, xinh xắn?
Cô cũng chỉ mặc một chiếc áo thun bình thường, dưới thân là một cái quần cao bồi đã cũ, trên chân mang đôi dép lào mà cha Lý mua cho.
Nếu cô có thể xinh như lời bà chủ shop hoa nói thì bà chủ này đúng thật là khen tặng cô.
Lý Nhiễm cười có lệ, cầm hoa tính tiền.
Khi cha Lý về nhà, Lý Nhiễm đã làm cơm chiều xong xuôi.
Ông buông trái cây trong tay xuống, giọng kinh ngạc: “Nhiễm Nhiễm, đây đều là con làm sao?”
Lý Nhiễm nhận lấy trái cây, bỏ vào trong bồn rửa, sau đó lấy nước giếng ra ngâm: “Đương nhiên rồi.
Năng lực tự lập của con cũng không tệ lắm đúng không?”
Trước khi làm cơm chiều, cô vẫn luôn suy nghĩ làm sao nói vấn đề cô muốn đi du học với cha Lý.
Sau đó nghĩ lại, lý do cha Lý không yên tâm cô đơn giản chỉ là lo lắng cô một mình ở nước ngoài không chăm sóc tốt cho bản thân mình, vì thế cô tỉ mỉ chuẩn bị mâm cơm chiều này.
Cha Lý khen trù nghệ của cô không dứt miệng, cô múc cho cha Lý chén canh: “Ba, tháng sau con muốn ra nước ngoài.”
Cha Lý dừng đũa, khó hiểu hỏi: “Vì sao?”
Sau khi cô nói kế hoạch đi du học với ông, ông trầm mặc hồi lâu, nhưng không có phản đối.
Ông bỏ đũa xuống, thân thể cao lớn có chút khom khom, ông đứng lên vào phòng ngủ.
Lúc đi ra cầm thêm một quyển sổ, ông đưa sổ tiết kiệm lúc trước đưa cho cô: “Đây là tiền tiết kiệm của ba cho con, nếu không kết hôn thì cầm lấy đi học đi.”
Lý Nhiễm nhìn sổ tiết kiệm đã cũ của ba mình, cúi đầu, cố nén nước mắt.
Cha Lý duỗi tay sờ sờ đầu cô: “Lúc còn rất nhỏ con đã rất có chính kiến, năm đó đi Hạ gia là theo ý kiến của con, hiện tại đi du học cũng thế.
Ba già rồi, theo không kịp bước chân của con nữa, chỉ có thể giúp con được chút nào hay chút ấy.
Con yên tâm mà ra nước ngoài, ba tuyệt đối sẽ không kéo con lui về sau.”
Cuối cùng cô cũng không nhịn được, đôi khi cũng sẽ nghĩ tuy cô không quá thích ở lại trấn Xuân Hạ, không quá thích bạn học trong nhà, nhưng luận đạo hiếu, cô không bằng bọn họ.
Ít nhất bọn họ có thể ở bên người cha mẹ báo hiếu, báo đáp ơn dưỡng dục.
Nhưng còn cô thì sao, đầu tiên là bất chấp tất cả mà yêu Hạ Nam Phương, sau khi tỉnh ngộ lại vì việc học của bản thân lại một lần nữa rời nhà, thậm chí còn xa hơn lần trước.
Cô không dám nhìn tóc bạc ở trên đầu cha Lý, chúng nó giống như kim châm, đâm vào ngực cô, theo cảm giác áy náy cùng thương cảm, hóa thành nước mắt chảy xuôi xuống gương mặt.
Cha Lý duỗi tay lau đi nước mắt trên mặt cô: “Trong lòng ba con là đứa con ngoan, vẫn luôn là như thế.”
Giọng cô nghẹn ngào: “Con xin lỗi ba.”
____
Ăn cơm chiều xong, Lý Nhiễm đem ghế mây đến trong sân, cắt dưa lê được nước giếng ngâm, mát lạnh giải khát, vỏ mỏng thịt giòn, vừa cắn một ngụm nước sốt đã từ trong thịt quả tràn ra.
Lý Nhiễm nằm ở trên ghế gặm dưa, cha Lý ở trong sân đốt nhang muỗi.
Tình cảnh vùng quê yên bình an tĩnh.
Cái nóng của mùa hè được gió đêm thổi mát.
Tắm rửa xong, cô ngồi ở cửa sổ sát đất lau lau tóc, đầu tóc ướt tùy ý để sau đầu, rất nhanh đã có vài vệt nước chảy xuống sàn.
Trong nhà không có máy sấy, tóc chỉ có thể để tự nhiên cho khô như vậy, cũng may là có gió, trước khi ngủ cũng có thể khô.
Khi cô nhìn giàn nho ngoài cửa sổ thất thần, bên tai truyền đến âm thanh ong ong.
Run run ở trên giường ở trong hoàn cảnh ban đêm như thế này có vẻ đặc biệt rõ ràng.
Cô đi đến bên mép giường, dọc theo mép giường nằm xuống, để tóc xõa bên mép giường tùy ý cho gió thổi khô.
Lấy điện thoại ra, trên màn hình hiện lên ba chữ Hạ Nam Phương.
Lý Nhiễm ấn nút nhận: “Alo?”
Trong điện thoại không có âm thanh, điện thoại như bị vứt ở một cánh đồng hoang vu không một tiếng động, thời gian không ngừng lãng phí.
Đợi khoảng mười giây, Lý Nhiễm chuẩn bị tắt máy.
Sâu kín trong bóng đêm, ở trong phòng ngủ vắng lặng không kịp phòng thủ truyền đến giọng của Hạ Nam Phương, giọng của anh có chút kiềm nén, lại mang theo một loại cảm xúc không biết tên, giống như rượu Vodka ở trong đá, trong lạnh băng lộ ra tình cảm mãnh liệt nào đó.
“Là tôi.”
“Biết rồi.”
“Vì sao hôm nay em không đến?”
Trán Lý Nhiễm xuất hiện một dấu chấm hỏi: “Hả?” Cô đưa điện thoại lên trước mặt, nhìn thời gian.
Chợt nhớ tới hôm nay là sinh nhật của Hạ Nam Phương, vì nó mà cô cố ý rời khỏi thành phố N trước hai ngày, cho nên cũng đem chuyện này vứt ra sau đầu, không ngờ anh sẽ tự mình gọi điện đến.
Cách điện thoại, cô thật tình thật lòng ân cần chúc mừng một câu: “Sinh nhật vui vẻ!”
Đầu dây bên kia không nói chuyện, cách một hồi lâu mới trả lời: “Thực tế em căn bản không nhớ rõ hôm nay là sinh nhật của tôi đúng không?”
Lý Nhiễm híp mắt, lộ ra thần sắc “đêm hôm khuya khoắc còn muốn kiếm chuyện cái gì”: “Đúng.”
Cô thừa nhận quá mức bằng phẳng, như có thể nhìn thấy rõ đoạn tình cảm hoàn toàn đã mất đi đối với Hạ Nam Phương.
Cũng có lẽ bởi vì cô thừa nhận quá mức thẳng thắng, mới đưa đến sự buồn bực nói không nên lời trong lòng anh.
Đúng vậy, anh rất buồn bực.
Từ buổi sáng hôm nay bắt đầu, anh đã toàn tâm toàn ý mà chờ cô đưa quà đến, chưa bao giờ muốn nhận một món quà nào như thế hoặc chưa bao giờ chờ mong muốn gặp một người đến vậy.
Tuy trên mặt giả vờ như không có gì, không thèm để ý, nhưng cũng không che dấu được sự mất mát khi anh phát hiện cô căn bản không nhớ kỹ sinh nhật của mình.
Lòng tràn đầy vui mừng của anh như bị ném vào trong hầm băng, kịch liệt hạ nhiệt độ, trong nháy mắt tắt đi, ngọn lửa trong lòng kia như đoàn hành quân lặng lẽ cuối cùng cũng bị dập tắt trước khi đến đích.
Hạ Nam Phương cười khổ một tiếng, cách điện thoại đối phương không nhìn thấy biểu cảm của mình, ngược lại thành áo giáp an toàn nhất cho mình.
“Tôi hẳn nên biết…
biết chuyện đó…”
Lý Nhiễm nghĩ thầm, đêm khuya gọi đến đây như vậy, Hạ Nam Phương sao lại không phải hỏi quà sinh nhật cùng với lời chúc của mình cơ chứ.
“Anh còn có chuyện gì không?”
“Không có chuyện gì.”
“Vậy tôi cúp đây.”
Trước khi cô cúp điện thoại một giây, Hạ Nam Phương hỏi thêm một câu: “Nếu không quên thì em có thể đến không?”
“Tôi ở trấn Xuân Hạ.”
Cô xem như cho chính mình một cái lý do không đi, tuy rằng cái lý do này nghe có chút gượng ép, nhưng cô cũng mặc kệ Hạ Nam Phương có tin hay không.
Dù sao cũng là cho anh một lời giải thích.
“Phải không?”
Lý Nhiễm cười hỏi: “Bằng không thì sao? Chẳng lẽ vì một cái sinh nhật còn cố ý trốn tránh anh?” Nói xong, lại kiên nhẫn thêm vài phần: “Tôi đã mua vé xong hết rồi, thật không để ý hôm nay là sinh nhật anh.”
Thực tế thì không phải không để ý, chỉ có thể nói là không quan tâm thôi.
Nếu quan tâm, chậm trễ hai ngày xe thì có tính là cái gì đâu.
“Lại nói, sinh nhật mỗi năm của anh đến nhiều người như vậy, náo nhiệt như thế, thiếu một mình tôi cũng không tính là thiếu.”
Nếu thiếu một mình cô cũng không tính là thiếu, thì hôm nay anh cũng sẽ không buồn bực suốt cả một ngày.
“Khi nào về?”
“Chắc cuối tuần sau, cuối tuần này tôi tham gia họp lớp.”
“Họp lớp?”
Hạ Nam Phương cảm thấy cái danh từ này vừa mới lạ lại xa lạ.
.