Đọc truyện Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh – Chương 157: Xây đắp duyên phận nửa đời sau (3)
Edit: Sóc Là Ta – diễn đàn
Du An nhìn thấy người tới, vẻ mặt trấn định tự nhiên, cũng không thể hiện điểm gì khác thường chỉ gật đầu chào. Sau đó anh nhìn Úy Hải Lam vẫn còn đang truyền nước biển trên giường bệnh trầm giọng nói “Hôm nay trong lúc quay phim xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, vì thế tôi đã đưa cô ấy đến bệnh viện, vai khớp xương bị trật nhưng đã nắn trở lại vị trí cũ. Luật sư Lôi, anh đến thật đúng lúc, tôi cũng vừa muốn đi.”
Lôi Thiệu Hành trầm mặc lắng nghe, một tiếng nói cám ơn cũng không có.
Thẩm Du An bước từng bước, lại như nghĩ đến điều gì, quay đầu lại dặn dò “Bác sĩ nói trên người cậu còn rất nhiều vết thương, nhớ thoa chai thuốc cao này, để lại vết sẹo sẽ không tốt.”
Theo hướng cậu, Úy Hải Lam thuận thế nhìn lại, quả nhiên liếc thấy chiếc bình màu xanh đậm.
Bình thuốc màu xanh đậm này, Lôi Thiệu Hành cũng liền nhận ra được, chính là lúc còn ở Newyork anh giúp cô thoa thuốc. Thân bình có chữ viết song ngữ tiếng Trung lẫn tiếng Anh, mở bình ra có mùi vị bạc hà tác dụng rất tốt. Rốt cuộc anh cũng hiểu rõ, thì ra là do cậu ta đưa.
Thẩm Du An xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, ánh mắt Lôi Thiệu Hành và cậu ta trong chớp mắt đối diện nhau, rồi sau đó chỉ thoáng qua.
Nhất thời lặng lẽ không tiếng động, anh đột nhiên quát lên “Nói! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Úy Hải Lam nhìn anh nói “Không phải mới vừa nói rồi sao? Lúc quay phim, xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, vì thế cậu ta đưa em đến Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,bệnh viện, vai khớp xương bị trật nhưng đã trở lại vị trí cũ, không có chuyện gì lớn, truyền hai chai nước biển này xong, em liền có thể xuất viện.”
“Anh hỏi em rốt cuộc chai thuốc cao này là gì?” Lôi Thiệu Hành cố chấp chất vấn.
“Cái gì?”
“Ở Newyork cũng thấy một bình như vậy, cũng do cậu ta đưa đến sao? Nói mau!”
Úy Hải Lam cảm thấy anh thật sự là chuyện bé xé ra to, chỉ là một lọ thuốc cao, làm sao phải như vậy?
Sự trầm mặc của cô tiêu biểu cho sự cam chịu, Lôi Thiệu Hành trong cơn giận dữ, lại nhanh chân bước đến phía trước, cầm chiếc bình kia ném vào thùng rác.
Anh dùng sức quá mức nghe loảng xoảng một tiếng, bình cũng đều vỡ tan nát.
Trong phòng bệnh tràn ngập nồng nặc mùi bạc hà.
Vương San đứng ở bên cạnh cũng không dám thở mạnh.
Ánh mắt Lôi Thiệu Hành lạnh lùng hỏi “Bị thương tại sao không nói với anh?”
Cô trả lời một câu “Không còn kịp nữa.”
“Không còn kịp nữa? Được lắm! Coi như không còn kịp nữa, vậy còn đến bệnh viện thì sao đây? Bả vai được phục hồi còn bị treo bình nước biển, em nằm trên chiếc giường bệnh đó nói chuyện với người khác, chẳng lẽ cũng không có thời gian gọi điện thoại cho anh sao? Đừng nói với anh tay em không tiện, em chỉ có một cánh tay bị trật khớp. Còn nữa, túi này không phải luôn được đặt ở bên cạnh em sao? Điện thoại di động dùng để làm gì? Bày để chơi hay sao? Để cho đẹp mắt à? Trước kia cũng đã nói với em rồi, có chuyện gì hãy gọi điện thoại cho anh hay lại muốn bị mắng nữa?”
Lôi Thiệu Hành lạnh giọng hét lớn, chỉ thấy khuôn mặt cô bất cần, anh hận không bóp chết được cô “Em mau nói chuyện.”
Xưa nay Úy Hải Lam không muốn nói thêm cái gì nhưng đối với việc đột nhiên bị anh quát mắng chỉ cảm thấy sắp phát điên, cảm xúc cũng bị áp bức đến ranh giới cuối cùng, rốt cuộc không nhịn được hét lại “Tìm anh? Làm sao tìm được anh? Gọi điện thoại cho anh? Làm sao gọi điện thoại cho anh? Anh cho phép em tìm sao? Em có số điện thoại của anh sao? Em điện thoại cho qủy sao? Hay em phải liên lạc với thư ký Vương nói với cô ấy rằng em ngã bệnh, hãy thông báo với anh một tiếng? Em cũng không có yếu đuối như vậy, em không cần.”
Cô nói vừa nhanh vừa vội, Lôi Thiệu Hành đột nhiên sững sờ.
Anh nhớ lại một lần kia cô ở quầy rượu bị người chuốc say, lúc ấy anh cũng chất vấn cô như vậy nhưng cô cũng không nói gì.
Không khí chợt như đè nén, sau cơn chấn động rít gào giằng co đi qua, hai người ai cũng không nói gì nữa.
Cô tức giận không nhìn tới anh, mà anh cứ như vậy nghiêm mặt đứng đó cũng không nhúc nhích.
Vương San cảm thấy tình hình căng thẳng như vậy không thể hòa hoãn được, cẩn thận mở miệng “Việc đó, tiên sinh Lôi, tiểu thư Úy quả thật không có số điện thoại của ngài.”
Lôi Thiệu Hành nhíu lông mi, lập tức trầm mặc rồi sau đó hỏi ngược lại “Sao cô lại không cho cô ấy?”
“Tôi……” Vương San nghẹn ngào, cô cũng không tiện nói vào lúc này nhưng thật ra anh không muốn tôi cho mà.
Lần này thật là ngậm bồ hòn làm ngọt (kẻ câm điếc), khổ mà không nói được.
“Điện thoại di động của em đâu?” Ngược lại Lôi Thiệu Hành tiến về phía Úy Hải Lam hỏi.
Úy Hải Lam quay mặt qua chỗ khác, cũng không muốn để ý đến anh.
“Anh lục trong túi à?” Dường như sợ cô tức giận, thấy cô không có phản ứng, Lôi Thiệu Hành lại tự nhiên nói. Lúc này anh mới lấy chiếc túi của cô tìm chiếc điện thoại di động.
Lôi Thiệu Hành cầm điện thoại di động đến gần mép giường, trước mặt cô nhấn một dãy số, sau đó thử gọi, áo ngoài của anh quả nhiên truyền ra tiếng vang, lúc này anh mới tắt đường dây, lại nói “Đây là số của anh, em hãy giữ cho kỹ.”
Úy Hải Lam vẫn nghiêm mặt như cũ, không nói tiếng nào.
Lôi Thiệu Hành có chút tức giận, chỉ có cảm giác mình đã ăn nói rất khép nép rồi mà người phụ nữ trước mặt này còn không lưu tình, anh đưa điện thoại di động ném vào trong túi xách “Giữ hay không còn tùy em.”
“Nước truyền dịch sắp xong rồi, tôi đi gọi y tá.” Vương San vội vàng nói.
Y tá lập tức được mời tới, rút ống chai nước biển nhẹ giọng dặn dò “Nếu bả vai thấy đau thì phải tới bệnh viện kiểm tra, mấy ngày nay cũng đừng làm việc, nghỉ ngơi thật tốt.”
Lôi Thiệu Hành chăm chú nhìn cô “Em nằm viện cho khỏe đi.”
“Không cần, chỉ là vết thương nhỏ.”
“Cũng trật khớp, còn là vết thương nhỏ à?”
“Không chết được.” Cô thuận miệng nói một câu, anh tức giận buồn bực.
“Anh nói em ở thì em phải ở, đừng để anh nói nhiều.” Lôi Thiệu Hành khẽ quát một tiếng, chủ nghĩa đàn ông bắt đầu phát tác.
Vương San vừa nghe, nhất thời ngoài mặt khổ sở.
Ai da, lần này thật xong đời, hóa ra là hỏa tinh đụng địa cầu (ý như cuộc đấu tranh giữa hai người ngang tài ngang sức) rồi!
Y tá không nhịn nổi đứng ra làm người hoà giải “Anh đẹp trai này, anh đừng lớn tiếng nữa, đây là bạn gái của anh sao? Bây giờ cô ấy là người bị thương, anh nên dịu dàng một chút.”
Lôi Thiệu Hành bị một y tá dạy dỗ cũng không tức giận, thầm nói “Được, không ở thì không ở.”
Vương San giúp cô cầm đồ, Lôi Thiệu Hành bước đến dìu cô.
Tính tình Úy Hải Lam bướng bỉnh lại dám không cho anh đỡ, Lôi Thiệu Hành càng thêm áp bức, không cho cô từ chối hết lần này đến lần khác nhất quyết bắt cô phải làm. Hai người cứ không được tự nhiên như vậy ra khỏi bệnh viện.
Trong Cẩn Viên, Khang Lệ đã ở đó rồi, xem ra cô ấy lại muốn tới chăm sóc cô.
Úy Hải Lam nằm lên giường, hai mắt nhắm lại muốn ngủ.
Lôi Thiệu Hành thấy cô như thế, trầm giọng nói “Sáng mai em đừng đi làm.”
Quả nhiên Úy Hải Lam trong nhà nghỉ ngơi, Hoa Hạ cũng không điện thoại tới, rõ ràng đã chào hỏi rồi mà cô cũng chẳng buồn thông báo.
Liên tiếp ở nhà đợi mấy ngày, Úy Hải Lam rãnh rỗi đến khó chịu, lại liên lạc với Viên Viên, đáng tiếc cô ấy đang đi công tác bên ngoài.
Lễ Giáng Sinh hôm đó, Lôi Thiệu Hành nói Khang Lệ dẫn cô đến.
Úy Hải Lam rất ít khi tới văn phòng luật của anh, tỉ mỉ tính toán, số lần như vậy đếm được trên đầu ngón tay. Lần đầu tiên là cùng Viên Viên tới phỏng vấn, lần thứ hai là sau buổi tiệc cùng Úy Mặc Doanh, lần thứ ba là chuyện huấn luyện ở Newyork nhưng cô chưa lần nào vào, lần cuối cùng này có liên quan đến Lộ Yên, anh còn giúp cô ra mặt.
Tòa kiến trúc vẫn rộng lớn bắt mắt, Úy Hải Lam cảm thấy rất đẹp.
Xuống xe, Khang Lệ thấy cô vẫn còn ngửa đầu ngắm nhìn mái hiên có treo chuông phong linh cổ, cho là cô thích nên thuận miệng hỏi “Tiểu thư, phòng này đẹp không?”
“Ừm.”
“Đây chính là do tiên sinh Lôi tự mình thiết kế.” Khang Lệ cười nói.
Úy Hải Lam ngẩn ra, đột nhiên nhớ đến hôm đó ở Thân Thành, nói chính xác ra là kiến trúc được phân loại kỹ lưỡng.
Chẳng lẽ, đây là ước mơ của anh sao?
Vương San ra tiếp cô chỉ nói anh đang bận, cô nên chờ một chút.
Úy Hải Lam hết sức nhàm chán liền xem qua một chút.
Trên giá sách ngay đại sảnh đều là báo cáo của Lôi Thiệu Hành.
Những năm gần đây, tuy cô rất ít khi chú ý đến anh nhưng vẫn luôn để ý đến những tin tức có liên quan đến anh. Báo chí thổi phồng anh cao cao tại Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,thượng, thậm chí có khi lại khiến cô cảm thấy người đàn ông này không nên tồn tại ở thế giới này, mà là đang ở một đất nước khác, xa không thể đến được.
“Hu…hu….hu….!” Trong góc, một đứa bé nhỏ đang khóc thút thít.
Ngồi bên cạnh là một phụ nữ vóc dáng gầy nhom, vừa giúp cậu bé lau nước mắt, vừa an ủi cậu, có lẽ là mẹ của bé.
“Mẹ, bụng con thật đói.” Bé trai luôn khóc.
Người phụ nữ liên tiếp nhẹ giọng an ủi “Tiểu Chí, con nghe lời có được không?”
“Mẹ, con đói.”
“Thật vất vả mới xếp hàng được, sắp đến chúng ta rồi, con nghe lời, chờ một lát chú luật sư nhận vụ án này xong, mẹ trở về làm thức ăn cho con được không?”
“Không được, không được, con muốn ăn chút gì.”
“Không phải mẹ đã nói với con rồi sao? Bây giờ chúng ta nên tiết kiệm, không thể lãng phí. Mẹ còn phải lên tòa án với ba con, mà con còn phải đi học nữa, chúng ta không mua đồ ăn bên ngoài được không?” Người phụ nữ ngẹn ngào nói, lúc này bé trai mới tủi thân gật đầu.
“Phu nhân Giang Mai, đến bà rồi.” Cấp dưới hô một tiếng.
Người phụ nữ dẫn theo bé trai đi theo người nọ.
“Tiểu thư, tiên sinh Lôi tìm cô đấy.” Khang Lệ chạy vội tới bên cạnh cô nói.
Trong phòng làm việc ở lầu năm, Lôi Thiệu Hành đang bận rộn.
Vừa đẩy cửa ra, có thể nhìn thấy anh cúi đầu với vẻ mặt trang nghiêm.
Úy Hải Lam đột nhiên giật mình, anh chăm chỉ làm việc lại có kiểu sức quyến rũ (sức quyến rũ) khác.
Mà anh đột nhiên ngẩng đầu lên, hướng về phía cô khẽ mỉm cười “Anh thừa nhận dáng dấp anh thật đẹp trai, em cũng không cần nhìn đến si ngốc như vậy?”