Đọc truyện Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh – Chương 156: Xây đắp duyên phận nửa đời sau (2)
Edit: Sóc Là Ta – diễn đàn
Sáng sớm chủ nhật bị tỉnh táo vì một cuộc điện thoại.
Úy Hải Lam tưởng là ai nhưng nhìn tên biểu hiện trên màn hình khiến cô nhanh chóng trợn tròn mắt.
Chính là Úy Mặc Doanh rất lâu chưa từng liên lạc qua.
“Một tiếng nữa, gặp ở quán trà Thanh Phong.” Úy Mặc Doanh nói với cô như thế, không đợi cô mở miệng liền độc tài cắt đứt, tựa như cá tính hấp tấp của cô vậy.
Quán trà Thanh Phong có không gian đơn độc lịch sự tao nhã, Úy Mặc Doanh lẳng lặng ngồi bên trong. Một bộ váy tơ hoa hồng nhung mặc trên người cô nhìn qua cao quý đại khí(*), áo khoác ngoài màu đen hờ hững trên người, cô chỉ ngồi như vậy cũng không hề uống trà. Trước mặt cũng có một bình trà mới vừa được pha lên, còn bốc hơi nóng, một luồng khói trắng lượn lờ bay lên, khuôn mặt cô bị khói trắng che khuất hơi mơ hồ.
(*) Người đại khí nói năng đúng mực, tấm lòng thoáng đãng rộng mở, đối nhân xử thế hài hòa tự nhiên, thái độ sống ôn hòa, không vội vàng cũng không lười biếng
Úy Hải Lam đi vào.
Vừa mới ngồi xuống, Úy Mặc Doanh liền chủ động mở lời “Vốn công ty bị khủng hoảng.”
Chỉ một câu nói khiến Úy Hải Lam hiểu ra mục đích đến đây lần này của cô ấy, cô bình tĩnh hỏi ngược lại “Cho nên?”
Gương mặt cô thong dong tỉnh táo khiến Úy Mặc Doanh cô càng ngày càng tức giận giống như mình lại một lần nữa thất bại, trong lòng khó dằn, gương mặt chợt lãnh nhược băng sương(*), như cố ý nhẫn nại điều gì, lại nhỏ giọng nói ra “Không phải năm đó miếng đất ở Thành Tây em đã bán rồi sao? Vậy trước tiên hãy lấy khoản tiền đó ra để giúp đỡ.”
(*) lãnh nhược băng sương: khuôn mặt lạnh băng (người lạnh lùng băng giá ko để lộ cảm xúc ra bên ngoài.)
Thì ra là có chủ ý với khoản tiền kia.
Úy Hải Lam nhẹ giọng nói “Khoản tiền kia là của em, dựa vào cái gì để lấy ra giúp chị?”
Đây là lần đầu tiên Úy Mặc Doanh thấp giọng khép nép mở miệng nói chuyện với cô, không ngờ cô lại dùng thái độ này không để cho mình có chút mặt mũi, lại ngại vì tình hình quẫn bách nên cô vẫn nhẫn nại “Em nên biết công ty Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, là tâm huyết của ông nội và ba mình, tuyệt đối không thể bị suy sụp.”
“Đây là vấn đề của chị, là do chị kinh doanh thất bại.” Úy Hải Lam sắc bén chỉ ra sự thật.
Úy Mặc Doanh bị nói trúng chỗ đau, sắc mặt càng trở nên khó coi, “Chẳng lẽ em trơ mắt nhìn công ty bị đóng cửa sao?”
“Em sẽ suy nghĩ một chút.” Úy Hải Lam lạnh nhạt bỏ lại những lời này.
“Em đừng quên sở dĩ có khoản tiền kia cũng là do ông nội trao cho em. Nếu như không muốn ông nội không yên dưới lòng đất thì em nên lấy số tiền kia ra.” Úy Mặc Doanh cuộn chặt nắm tay, ánh mắt đẹp nhẫn nại tức giận, bật thốt lên. Sau đó cô nhấc váy từ từ đứng dậy.
Cô tùy ý đi qua trước mặt, Úy Hải Lam yên tĩnh ngồi tại chỗ, có chút lạnh lẽo.
Thế nhưng trong phòng rõ ràng còn mở máy sưởi.
Úy Hải Lam một mình ra khỏi quán trà, từ từ đi ra đường cái nhiều người qua lại.
Thật ra sao cô lại không biết tầm quan trọng của công ty?
Cẩn Viên cũng như công ty đều là tâm huyết cả đời của ông nội và ba mình, mà vườn này đối với ông nội và ba lại càng có ý nghĩa. Ba cô khổ tâm bỏ kinh phí đầu tư cho công ty, dù thành bại đều nhọc lòng. Năm đó, hai người chỉ chọn một, cô là người được chọn trước. Nhiều ký ức như vậy, cũng nhiều món đồ không thể dứt bỏ như vậy, đó là ngôi nhà duy nhất của cô.
Chỉ cách bốn năm, phong ba của việc phá sản đó lại kéo nhau quay về sao?
Úy Hải Lam đi tới đi lui, tâm tư đã xác định liền đứng đầu đường chận chiếc xe taxi lại. Báo nơi đến xong, tài xế nhấn đạp chân ga hướng về phía trước. Từ thành đông đến thành tây, thành phố này chia thành hai thái cực, dọc theo đường đi phong cảnh cũng vùn vụt trôi theo, cô cũng không lòng dạ nào thưởng thức.
Ngoại ô thành tây, dân phong (phong tục về đời sống của người dân) bên này vốn giản dị, đại khái đều từ những phòng nhỏ xây lên phòng hai tầng ba tầng.
Thật ra Úy Hải Lam cũng không có ấn tượng gì về những thứ này, trong trí nhớ của cô, cô chưa từng tới đây.
Sở dĩ cô biết chỗ này là từ miệng Khang Lệ.
Cô thật sự không tin mẹ mình ở nơi này, cô chỉ đến tìm vận may.
Ít nhất, cô cũng không có dũng khí gọi điện thoại cho bà.
Lúc trước Triệu Nhàn từng đích thân dẫn người đến Cẩn Viên mang tượng đá đi, sau này bà cũng không trở lại, chỉ lần lượt phái công nhân đến chuyên chở.
Khi đó trợ lý Khang Lệ còn làm bạn ở cạnh cô.
Có một lần, cô ấy đến gần công nhân bốc vác hỏi địa chỉ, sau đó nói cho cô biết.
Lúc ấy cô cũng liền nhớ kỹ.
Thế nhưng cô cũng chưa từng đi thăm bà, có thể tâm đã nguội lạnh rồi.
Nếu như không phiền đến bà thì bà mới có thể vui vẻ, như vậy cho dù có xa nhau cũng đều là chuyện bà chấp nhận, cuối cùng cũng có thể làm được việc tốt.
Theo trí nhớ, Úy Hải Lam tìm biển số nhà, sau đó nhìn thấy một ngôi nhà trệt dàn hàng thành ba gian.
Nhà trệt như vậy quanh mình xem ra hết sức đơn sơ, cuộc sống bây giờ đại khái đều bình lặng tốt đẹp, cho nên cũng không có ý xây lầu.
Úy Hải Lam đến gần một chút, cũng không dám lên tiếng.
Cuối cùng, cô mới gõ vào cánh cửa.
Thời điểm nhìn thấy Triệu Nhàn, cô quả thật sững sờ, mẹ của cô vẫn là bộ dáng giống như trong trí nhớ của cô, cho dù ở tại nơi có dạng như nhà trệt này, bà cũng vẫn xinh đẹp như trước. Triệu Nhàn cũng không ngờ rằng cô sẽ đến, vừa mở miệng, âm thanh tự nhiên có dạng lạnh lùng “Cô đến đây làm gì?”
Bà cũng không mời cô vào, lạnh nhạt đến nỗi không bằng cả người xa lạ.
Nếu là người xa lạ còn có thể lên tiếng chào hỏi, ít nhất không phải lạnh lùng như thế này.
Nhưng Úy Hải Lam cũng có thể bình tĩnh đối mặt, chỉ nhàn nhạt nói “Con đến hỏi mẹ lấy đồ.”
“Thứ gì?” Triệu Nhàn hỏi.
“Mẹ đã giữ thẻ ngân hàng của con.”
“Cô muốn làm gì?”
“Đây là đồ của con, con có quyền cầm về.”
Ánh mắt Triệu Nhàn đột nhiên trở nên rất phức tạp, giống như vui mừng, giống như bi thảm, nhất thời khó phân biệt “Đây là tiền của nhà họ Uý!”
Lời nói của bà như đâm cô bị thương, trong lúc vô hình lại như muốn cô lập cô rồi.
“Vốn công ty đang gặp khủng hoảng.” Cô giải thích đơn giản.
Triệu Nhàn cũng không nói gì, xoay người vào nhà, lập tức lại quay trở lại đưa tấm thẻ tới trước mặt cô, Úy Hải Lam nhận lấy, trả lời một câu “Con đi đây.”
Triệu Nhàn không nhiều lời nữa, cô chần chờ một chốc, lúc này mới yên lặng rời đi.
Úy Hải Lam thẳng hướng về nơi đến, đường ruộng nhỏ hẹp, xen kẽ ngang dọc khắp nơi, từng buội cỏ hoang khô héo mọc đầy rẫy, mà mỗi một lần rời đi, cô chưa từng quay đầu lại.
Nhưng nếu cô quay đầu lại sẽ phát hiện bóng dáng kia vẫn như cũ còn ở đó.
Cặp mắt kia rưng rưng nhìn theo.
Thật lâu cũng chưa từng biến mất.
Úy Hải Lam không muốn tiếp tục chạm mặt Úy Mặc Doanh, trực tiếp nói thẳng với cô ấy sẽ chuyển tiền qua tài khoản.
Trước khi cúp máy, Úy Mặc Doanh kiên quyết nói “Em yên tâm, đây là lần cuối cùng tìm em.”
Úy Hải Lam trầm mặc không nói gì.
Sắp đến lễ giáng sinh, Đỗ Hinh Ninh và tổ quay phim thuộc công ty điện ảnh và truyền hình Hoàn Mỹ cuối cùng cũng khai mạc một bộ cổ trang. Ngày hôm đó, gió bắc thổi lạnh lẽo, nơi phim trường của điện ảnh và truyền hình là hiện trường chiến tranh khói lửa, từng bóng dáng trong trang phục sắc hồng ấy cực kỳ mê người, cảnh diễn lại có nhạc đệm minh họa. Cảnh vừa quay xong, Úy Hải Lam lấy áo khoác chạy về phía Đỗ Hinh Ninh, mới vừa khoác áo cho cô ấy lại chỉ nghe một tiếng vang thật lớn đinh tai nhức óc.
Ngay sau đó, sân khấu xây dựng quanh mình đột nhiên sụp đổ, áp về hướng hai người.
“A!” Đỗ Hinh Ninh hoảng sợ kêu to thành tiếng.
Khả năng ứng biến của Úy Hải Lam vốn mạnh, vội vàng đẩy Đỗ Hinh Ninh ra, còn mình trong nháy mắt bị vật cứng đè xuống.
“Mau cứu người! Mau lên!” Đạo diễn gấp rút thét to, chỉ huy nhân viên làm việc cấp cứu.
Mọi người nhất thời rối loạn, Lộ Yên cũng sợ ngây người, sững sờ đứng một bên không biết làm sao.
Mà lúc này, trong đám người kia xuất hiện một bóng dáng cao lớn nhanh chóng chạy tới, bất chấp tất cả xông về phía đống đổ nát.
Tốc độ của anh quá mức nhanh nhẹn, Lộ Yên chỉ cảm thấy một trận gió vụt tới.
Cô chăm chú nhìn lên, mới nhận rõ anh là ai.
Hiện trường là một mảnh hò hét ầm ĩ.
Bộ dáng Thẩm Du An từ chỗ không nhuốm nặng nề lo âu, mà giờ anh như nổi điên lấy những vật cứng kia ra, đây là hình dáng Lộ Yên chưa từng nhìn thấy qua. Mấy người hợp lực kéo Úy Hải Lam đang có ý thức không rõ từ trong đống hoang Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, tàn ra, nhìn khuôn mặt tươi cười tái nhợt của cô, sải bước xoay người, vừa lớn tiếng quát “Xe! Xe đâu?”
“Lam! Cậu làm sao vậy? Có nặng lắm không? Lam?” Anh đang nóng nảy la lên, một đường ôm cô chạy như điên.
Úy Hải Lam đột nhiên nghĩ đến năm đó, anh cũng ôm cô chạy như vậy.
Khi đó, ánh nắng tươi sáng, người thiếu niên này giống như một luồng gió mát, cứ như vậy đi vào thế giới của cô.
Úy Hải Lam muốn nói với anh, cô không có việc gì nhưng đột nhiên cảm thấy rất đau, không kịp mở miệng nữa liền rơi vào trạng thái bất tỉnh.
Thẩm Du An thấy cô ngất đi, lòng lại càng nóng như lửa đốt.
“Du An!” Lộ Yên đang gọi.
Thẩm Du An không quay đầu lại, trầm giọng trả lời một câu “Lộ Yên, anh đưa cô ấy đến bệnh viện.”
Xe một đường chạy về hướng bệnh viện gần đó, bác sĩ và y tá vội vàng chẩn đoán bệnh. Đỗ Hinh Ninh bởi vì bị Úy Hải Lam đẩy ra nên chỉ bị thương ngoài da một chút, mà Úy Hải Lam do lúc bị mọi người kéo ra nên dẫn đến bả vai cùng khớp các đốt ngón tay bị trật, ngoại trừ một chút va chạm bên ngoài, thật may cũng không có gì đáng ngại.
Tin tức truyển đi rất nhanh, vô số báo chí đứng trước phòng bệnh muốn phỏng vấn thăm hỏi.
Đỗ Hinh Ninh đã hoảng sợ quá độ, chỉ vội vã trao đổi vài câu, được sự chấp thuận của bác sĩ nên vội vàng xuất viện trở về tịnh dưỡng.
Còn Úy Hải Lam, sau khi được bác sĩ trị liệu nắn trở lại các khớp xương về vị trí cũ, phải nằm ở phòng bệnh truyền nước biển.
Thẩm Du An lo lắng hỏi thăm “Sao rồi? Còn đau không?”
“Tớ không sao.” Úy Hải Lam cười lắc đầu “Cậu trở về đi, Lộ Yên còn đang chờ cậu.”
“Vậy cậu nghỉ ngơi thật tốt.” Thẩm Du An trầm mặc nói, quả nhiên cũng nghe lời đứng dậy.
Lúc này, có người đẩy cửa vào.
Lôi Thiệu Hành dẫn theo Vương San đến, quét mắt nhìn thấy không khí trong phòng bệnh hai người hòa hợp, khuôn mặt thể hiện nét lo lắng chợt mỉm cười.