Đọc truyện Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh – Chương 147: Chim di trú khó di chuyển (3)
Edit: Sóc Là Ta – diễn đàn
Úy Hải Lam mím mím môi, nhất thời không biết nên nói gì.
“Có đồng ý hay không?” Thế nhưng anh lại mở miệng hỏi, thậm chí không đợi cô phục hồi lại, Lôi Thiệu Hành cúi đầu xuống, mỉm cười nói “Em nhất định phải đồng ý, nếu không anh sẽ ở chỗ này hôn em.”
Ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào bờ môi cô.
Úy Hải Lam đột nhiên có chút sợ hãi, nhịp tim chợt tăng nhanh, trong mắt anh lóe ra ánh sáng nguy hiểm, có thứ gì đó đang rục rịch. Cho đến bây giờ anh là người nói một không hai(*), đã nói ra thì nhất định sẽ làm được, nghĩ tới đây, cô lại không dám do dự chần chờ, vội vàng nói: “Em đồng ý rồi.”
(*) nói một không hai: loại người có tính dứt khoát, đã nói là làm.
“Một lát không được đi trước.” Giọng nói Lôi Thiệu Hành rất trầm thấp, giống như có chút thất vọng.
“Ừm.”
Lúc này anh mới nghiêng người nhượng bộ, Úy Hải Lam tăng nhanh bước chân nhưng vừa ngẩng đầu, chỉ thấy Đỗ Hinh Ninh đứng ở phía trước, ánh mắt sắc bén thẳng tắp bắn về phía cô, giống như muốn ăn sống nuốt tươi cô. Mới vừa bị tiểu công chúa ồn ào đòi đi gội đầu, Đỗ Hinh Ninh trở về nghỉ ngơi trong xe cho nên cũngdie,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. không biết Lôi Thiệu Hành tới. Không ngờ cô vừa đến đây liền nhìn thấy bọn họ mập mờ chung đụng, hai người còn giống như đang nói chuyện gì.
Úy Hải Lam bình tĩnh như cũ, lặng lẽ đi ra ngoài.
Thời điểm đi ngang qua cô, Đỗ Hinh Ninh giễu cợt hừ lạnh một tiếng. Rồi sau đó, giọng nữ mềm mại từ phía sau truyền đến “Thiệu Hành, vì sao đến lại không nói cho em biết chứ?”
Nhiếp Đồng mới trang điểm lại phấn, thoáng chút nhảy ra “Chú Lôi không phải tới thăm cô mà chú đến thăm tôi đấy.”
Đỗ Hinh Ninh chỉ có thể duy trì nụ cười.
Nhiếp Đồng đi về phía Lôi Thiệu Hành, thân mật cầm bàn tay to của anh, hả hê nhíu mày hướng về phía Đỗ Hinh Ninh “Chú Lôi, cháu có thể chụp tốt, chú ở bên ngoài chờ cháu.”
“Tiểu thư Nhiếp Đồng, chúng ta nên bắt đầu thôi, tiên sinh Lôi, tiểu thư Hinh Ninh, thật ngại quá.” Đạo diễn cười nói.
Đỗ Hinh Ninh rời đi trước, ngay sau đó Lôi Thiệu Hành cũng đi ra ngoài.
Tất cả chuẩn bị ổn thỏa xong, trong phòng Nhiếp Đồng rốt cuộc cũng bắt đầu quay. Mà bên ngoài phòng, Đỗ Hinh Ninh đang rúc vào bên cạnh Lôi Thiệu Hành, làm nũng nói “Lần sau tới phải báo trước, anh cứ trực tiếp gọi điện thoại cho em. Tối nay, chúng ta cùng đi ăn cơm phải không?”
“Làm việc cho tốt.” Lôi Thiệu Hành chỉ ấm áp đáp lại bốn chữ.
Đỗ Hinh Ninh chỉ coi như anh đồng ý, lập tức như mở cờ trong bụng.
Sau một lúc lâu, Đỗ Hinh Ninh cũng bị đạo diễn gọi vào trong phòng tập trung.
Lôi Thiệu Hành ngồi một mình, cũng không nói chuyện. Vào thời điểm trùng hợp, anh sẽ liếc mắt nhìn về hướng người phụ nữ đứng bên kia. Tháng mười hai, giữa trưa trời mùa đông, mặc dù ánh mặt trời vẫn còn ấm áp nhưng gió lạnh thổi tới vẫn nghe vù vù. Úy Hải Lam mặc áo khoác ngoài, thân thể đơn bạc run rẩy trong gió rét. Hình như cô rất sợ lạnh, cho nên thỉnh thoảng lại xoa xoa đôi tay, muốn chống đỡ lại rét lạnh.
Anh trầm giọng phân phó “Rót cho tôi ly nước nóng.”
“Được, tiên sinh Lôi.” Người bên cạnh chính là trợ lý riêng của Đỗ Hinh Ninh – A Tú.
Đợi cô đem ly nước nóng quay trở lại, Lôi Thiệu Hành lại nói “Đưa cho cô ấy.”
A Tú thuận thế vừa nhìn không khỏi sững sờ nhưng vẫn chạy vội đi “Nước cho cô đây.”
Úy Hải Lam đang cảm thấy lạnh, ly nước nóng này đến thật kịp lúc “Cám ơn.”
“Tiên sinh Lôi nói tôi đem tới.” A Tú nhẹ giọng nói một câu, ánh mắt kia mang theo nhiều thâm ý.
Úy Hải Lam bưng ly nước, nghi ngờ nghiêng đầu nhìn lại, thế nhưng anh lại hướng mắt nhìn thẳng, căn bản cũng không hề nhìn cô. Cô cúi đầu xuống chỉ cảm thấy phần ấm áp kia theo đầu ngón tay rót vào trong lòng, ngay sau đó lại nóng rực lên. Cô cũng không hề uống nữa, cứ như vậy vẫn cầm trên tay.
Trong lúc quay, Nhiếp Văn Thành cũng chạy đến.
Mọi người ở đây nhìn thấy ông chủ đến, rối rít thăm hỏi.
Nhiếp Văn Thành mỉm cười gật đầu, rồi sau đó ngồi xuống bên cạnh Lôi Thiệu Hành, hai người trò chuyện gì đó, quan hệ dường như không tệ.
Cảnh quay chỉ còn lại hai nam nữ chính trong ống kính, quay hết cảnh Nhiếp Đồng chạy như bay ra “Chú à, chú tới rồi.”
“Cẩn thận kẻo ngã.” Nhiếp Văn Thành ôm cô bé vào ngực, giọng nói thật cưng chìu.
“Cháu chụp rất tốt rồi, chúng ta có thể đi chưa?” Nhiếp Đồng lanh lợi nói, đột nhiên nhìn bốn phía thấy Úy Hải Lam đang đứng cách đó không xa.
Úy Hải Lam nhìn thấy cô bé vẫy tay với mình thì liền đi qua.
Nhiếp Đồng nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay chị đã giúp em gội đầu, sấy tóc, lại buộc tóc thành bím cho em, em mời chị đi ăn cơm có được hay không? Ừm, chú ba và chú Lôi cũng đi.”
Úy Hải Lam cố nén cười, chỉ cảm thấy cô bé thật sự rất đáng yêu, nghĩ đến người nọ mới vừa rồi cứng rắn muốn cô và anh buổi tối cùng nhau ăn cơm, giờ phút này cảm thấy có nhiều người cũng rất tốt.
“Chẳng qua chị còn chưa tan sở đấy.” Lúc cô mở miệng nói chuyện cũng không chú ý có người nào đó đang lườm mình.
“Việc này thì có gì đâu, tôi cho phép cô tan việc.” Nhiếp Văn Thành vô vị nói.
Công ty này do nhà bọn anh mở, toàn bộ nhân viên tan việc cũng do anh định đoạt.
“Vậy tôi đi nói với tiểu thư Hinh Ninh một tiếng.”
“Không cần… cô ấy vẫn còn đang quay phim, không nên quấy rầy, chúng ta đi thôi.” Nhiếp Đồng vội vàng kéo Úy Hải Lam dẫn cô đi.
“Chị còn chưa lấy túi xách.”
“Cô đi lấy túi xách ra đây!” Nhiếp Đồng hướng về phía người trợ lý bên cạnh la ầm lên, người nọ vội vàng mang tới.
Cứ như vậy Nhiếp Đồng dắt tay Úy Hải Lam đi, hào hứng chạy ra khỏi nơi chụp ảnh.
Từ đầu đến cuối, Lôi Thiệu Hành cũng không nói nửa câu, giữa bọn họ ngay cả một ánh mắt trao đổi cũng không có. Vẻ mặt anh thong dong vẫn như cũ lộ ra nụ cười nhưng cặp mắt lại nặng nề, hai mắt lại đang tiết lộ giờ phút này anh đang rất không vừa lòng.
Đợi đến khi Đỗ Hinh Ninh chụp xong hết phân cảnh trong MV, bốn người họ đã sớm đi khỏi không còn thấy bóng dáng.
Đỗ Hinh Ninh vừa định gọi điện thoại, lại phát hiện cô chỉ có số điện thoại văn phòng ở công ty anh và số của thư ký anh thôi.
A Tú chạy tới, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư Hinh Ninh, tiên sinh Lôi đã đi rồi.”
“Đi cùng ai?”
“Anh ấy và giám đốc Nhiếp, còn có tiểu thư Nhiếp Đồng cùng đi, còn có……” A Tú ngập ngừng, Đỗ Hinh Ninh quát một tiếng, cô mới tiếp tục nói “Còn có Úy Hải Lam.”
Lại là cô ta! Đỗ Hinh Ninh tức giận không kiềm chế được “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu thư Nhiếp Đồng nói bởi vì Úy Hải Lam đã gội đầu chải tóc cho cô ấy nên mời cô ấy đi dùng cơm, sau đó cứ đi như thế. Chỉ là……” A Tú vừa giúp cô mặc áo khoác, vừa nói “Chỉ là mới vừa rồi tiên sinh Lôi có sai em đi rót ly nước, em nghĩ anh ấy khát nước, thế nhưng khi nước đem tới, anh lại nói em đưa cho Úy Hải Lam.”
“Cái gì? Đây là sự thực?” Đỗ Hinh Ninh sợ ngây người.
Nhìn thấy trợ lý gật đầu, trong lòng Đỗ Hinh Ninh khơi dậy ngàn tầng sóng.
Rốt cuộc Úy Hải Lam kia có thân phận gì? Giữa cô ta và Lôi Thiệu Hành có mối quan hệ thế nào?
Đỗ Hinh Ninh không cam lòng cùng ghen ghét, giống như một đốm lửa đang bùng cháy lên.
Ngày hôm đó, Lôi Thiệu Hành lái xe tới nhưng vì xe chỉ có hai chỗ ngồi cho nên Úy Hải Lam và Nhiếp Đồng đều ngồi xe của Nhiếp Văn Thành. Nhiếp Đồng die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. định dùng cơm ở một nhà hàng hải sản cao cấp. Chờ khi đến nơi, một tay Nhiếp Đồng dắt Úy Hải Lam, một tay dắt Nhiếp Văn Thành hào hứng chạy vào phòng ăn.
“Chị có thích ăn hải sản không?”
“Rất tốt.”
“Đó chính là không thích?”
“Không phải, chẳng qua chỉ cảm thấy có chút phiền toái.”
“Oh, thì ra là cảm thấy phiền, không quan trọng, chú em rất lợi hại, chú sẽ lựa tất cả tôm thịt ra cho em ăn, một lát em cũng nói chú làm cho chị.”
Nhất thời Úy Hải Lam có chút lúng túng, ngược lại Nhiếp Văn Thành cũng không nói gì.
Lôi Thiệu Hành phải đậu xe, cho nên anh đến chậm một chút so với bọn họ.
Đợi đến anh quay trở lại, một màn này đập vào mắt anh. Cô và bọn họ đi chung với nhau, hẳn là một đôi rất xứng đôi chói mắt, chợt có loại tức giận vọt lên khiến anh cảm thấy chợt đau xót, nụ cười cũng không tự giác tan mất mà một nỗi hận không được xông lên kéo cô ra xa, anh nắm chặt nắm tay mình.
Bầu không khí trong bữa cơm này rất là kỳ quái.
Lôi Thiệu Hành giữ yên lặng, ít khi lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Ngược lại Nhiếp Văn Thành trước sau như một, cũng không nói chuyện nhiều, chỉ vội vàng phục vụ tiểu tổ tông.
“Ừm, về sau chị cứ trực tiếp gọi em là Đồng Đồng.” Nhiếp Đồng không được tự nhiên nói, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ “Em gọi chị là chị Hải Lam có được không?”
“Được.”
Lôi Thiệu Hành bất thình lình lên tiếng “Gọi cô ấy là cô.”
“Tại sao?” Nhiếp Đồng không hiểu hỏi.
Lôi Thiệu Hành nhìn lại về phía cô, ánh mắt quét nhìn Úy Hải Lam, cứng rắn khạc ra mấy cái chữ “Cô ấy lớn hơn cháu rất nhiều.”
“Nhưng cháu thích gọi là chị.” Nhiếp Đồng dẩu môi nói, nhiệt tình đẩy chiếc khay đầy tôm ở phía Úy Hải Lam về hướng Nhiếp Văn Thành, rõ ràng là muốn anh làm “Chú, chú cũng giúp làm phần của chị Hải Lam luôn.”
“Không cần, tự chị có thể.” Úy Hải Lam vội vã cự tuyệt, làm sao cô lại không biết xấu hổ như vậy?
Mà lúc này, Lôi Thiệu Hành đột nhiên ra tay, đem khay tôm đặt trước mặt mình “Chú cháu rất bận, phần này để chú làm.”
Ngược lại Nhiếp Văn Thành lại kêu to “Không vội, không vội, để tôi.”
Vì vậy, bàn tôm đáng thương bị cướp đoạt.
Cuối cùng khay tôm trở về trước mặt Úy Hải Lam, cô đứng dậy bưng trở về.
“Tự tôi làm.” Úy Hải Lam nhẹ giọng nói ra, không nhanh không chậm đeo bao tay vào bắt đầu động tác. Người bình thường ăn tôm hùm cũng sẽ hết sức nhếch nhác nhưng cô không có nửa điểm bất nhã, vẫn ưu nhã như cũ, bỏ đi phần đầu đuôi tôm, rồi sau đó lựa ra thịt tôm cho vào trong chén.
Ba người nhìn cảnh này không chớp mắt, lại có chút ngây người.