Đọc truyện Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh – Chương 146: Chim di trú khó di chuyển (2)
Edit: Sóc Là Ta – diễn đàn
Buổi quay MV《Chuyến du lịch đầy yêu thương 》đã chính thức bắt đầu.
Ngoại trừ phải giúp Đỗ Hinh Ninh theo dõi bảng thông báo ở ngoài, Úy Hải Lam lại có thêm một nhiệm vụ, đó chính là phụ trách thiết kế tạo hình cho vai nữ chính và vai con gái của nữ chính trong MV này. Úy Hải Lam cố gắng phối hợp cùng giám chế để trong thời gian ngắn nhất làm ra những phục sức(*) theo yêu cầu. Vì để làm nổi bật sự hoạt bát của nữ nhân vật chính, cho nên một bộ váy dài bằng lụa trắng là hoàn mỹ nhất. Mà về phía trang phục của vai nam chính là do nhà thiết kế tạo hình của diễn viên nam sắp xếp.
(*)Quần áo mặc vào người và các đồ đeo trên người cho đẹp
Về phần con gái của nữ nhân vật chính, còn cần trang bị thêm nhiều phục sức.
Bao gồm ở tai nạn xe cộ, ở tang lễ, trong nhà …. một loạt cảnh tượng chung từ tứ phía bên ngoài.
Diễn viên nhí là do cô công chúa nhỏ của công ty điện ảnh và truyền hình Hoa Hạ – Nhiếp Đồng thủ diễn.
Thật ra cũng có phái người chuyên thiết kế tạo hình cho Nhiếp Đồng nhưng cô công chúa nhỏ lại mở miệng trực tiếp chỉ định Úy Hải Lam.
“Ừm…… Chị trang điểm cho em, ừm…… có được hay không?” Nhiếp Đồng ăn mặc khả ái cùng chiếc quần ống rộng đi tới trước mặt cô. Lúc nói lời này, thậm chí cô bé cũng không nhìn về phía cô, hai tay chắp sau lưng, Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,cặp mắt không biết nghiêng mắt nhìn ở nơi nào, chân còn bất chợt phủi đất giống như đang rất thận trọng.
Úy Hải Lam cười, nhẹ giọng nói “Được.”
“Oh, vậy chị mau lên.” Nhiếp Đồng đáp một tiếng, lập tức xoay người chạy xa.
Úy Hải Lam nhìn bóng dáng cô bé chạy xa, không nhịn được nở nụ cười tươi.
Dự toán lần này cũng hết sức phóng khoáng, thậm chí Pret-ty ¬Girls cũng không so sánh nổi, giám chế lại buông lời tiền không là vấn đề, chủ yếu là đạt được hiệu quả hài lòng. Sau khi thành công trong việc gấp gáp tạo ra đồng phục, hẹn thời gian thử đồ, cô lại cầm hộp trang phục đi tới công ty Hoa Hạ, sau khi hỏi thăm chuyên gia dẫn cô vào phòng làm việc của giám đốc.
Trong phòng làm việc của giám đốc, Úy Hải Lam nhìn thấy Nhiếp Văn Thành, còn có Nhiếp Đồng.
Tấm bình phong sơn thủy, còn có giá sách trưng bày, hương thơm nồng nặc.
Nhiếp Văn Thành đang xử lý tài liệu, mặc dù thân là giám đốc nhưng anh luôn mặc những trang phục tùy ý như vậy, nghiêm túc ở nơi làm việc, toàn thân lại làm cho người ta có cảm giác buông lỏng thoải mái, không khẩn trương như vậy. Mà Nhiếp Đồng liền khéo léo ngồi một bên đọc sách, an tĩnh không nói một lời, trên ghế sa lon còn thả một túi xách nho nhỏ, xem ra mới vừa tan học.
“Tiểu thư Úy, mời ngồi.” Nhiếp Văn Thành ngẩng đầu lên, mỉm cười la lên.
Nhiếp Đồng vốn còn tưởng là nhân viên nào, dù sao nơi này thường xuyên đều có người ra vào, cho nên căn bản cũng không có để ý. Vừa nghe cách xưng hô này, lập tức nhìn quanh, quả nhiên nhìn thấy cô, cô bé buông quyển sách xuống, cũng không vội vàng chạy về phía cô chỉ yên lặng ngồi ở đó nhìn cô.
Úy Hải Lam đến gần mấy bước, mở miệng nói: “Y phục đã xong, tôi vội đem tới để tiểu thư Nhiếp Đồng mặc thử.”
Nhiếp Văn Thành làm một động tác tay, vừa hô một tiếng “Đồng Đồng, cháu cùng tiểu thư Úy đi thử y phục.”
Quả nhiên, Nhiếp Đồng nghe lời đi theo cô vào gian phòng nhỏ.
Một lát sau, tiểu công chúa ăn mặc hoạt bát đáng yêu đi ra.
Đó là bộ trang phục thứ nhất, mặc trong lúc sắp xếp hiện trường tai nạn xe cộ trong MV.
Mũ lưỡi trai xinh xắn, áo khoác vẽ hoa văn phim hoạt hoạ, phối hợp với dây đai, còn có đồ trang sức nhỏ rất khác biệt có hình dáng viên kẹo, Nhiếp Đồng hết sức vui mừng, yêu thích không buông tay reo lên “Bộ này thật đáng yêu nha.”
Nhiếp Đồng nhảy nhảy nhót nhót đi tới trước mặt Nhiếp Văn Thành, lại nắm chiếc điện thoại di động trên bàn vừa nhảy cà tưng chạy về phía gian phòng nhỏ muốn đi chụp hình “Ưm! Cháu muốn chụp hình cho chú Lôi xem! Chú à, cho cháu mượn điện thoại di động của chú.”
Nhiếp Văn Thành bất đắc dĩ mỉm cười “Tôi nghĩ Đồng Đồng rất hài lòng, y phục không có vấn đề gì, để ở chỗ này được rồi.”
“Vậy tôi đi trước. Hẹn gặp lại.”
“Ừm.”
“Cháu đã gửi cho chú Lôi rồi, gửi đi thành công.” Nhiếp Đồng say mê cuồng nhiệt ầm ĩ kêu gọi, Úy Hải Lam xoay người về phía gian phòng nhỏ nói lớn “Tiểu thư Nhiếp Đồng, chị đi trước.”
Một giây kế tiếp, Nhiếp Đồng nhô đầu ra “Oh” một tiếng.
Úy Hải Lam vội vã muốn đến giúp đỡ Đỗ Hinh Ninh nên vội vã rời đi.
Điện thoại di động đột nhiên vang lên, Nhiếp Đồng nhìn cuộc gọi đến hiển thị nên nhanh chóng bắt máy, vui sướng hỏi “Chú Lôi, đây là y phục chụp MV mới vừa đưa tới.”
“Đồng Đồng, chỉ có một tấm này thôi?”
“Chú Lôi, chú còn muốn xem sao? Cháu chụp nữa nha.”
“Ừm, ý của chú là có chụp hai người hay không?”
“Chú muốn xem hình cháu và chú chụp cùng nhau phải không?”
“……”
Bởi vì Nhiếp Đồng còn phải đi học, cho nên mọi việc quay MV đều được sắp đặt vào cuối tuần.
Quay phim từ đường cái đến nhà trọ vùng ngoại ô, vai nam chính lấy bối cảnh khá phức tạp, cho nên tổ diễn kịch phải quay vòng các nơi. Buổi quay phim coi như thuận lợi, trừ việc Nhiếp Đồng sẽ thỉnh thoảng phát giận. Tiểu công chúa ở Hoa Hạ nổi danh không thể chọc vào, từ nhỏ ăn sung mặc sướng, hơn nữa mẹ lại qua đời, cha bận công việc, chú ba lại rất mực cưng chiều, đã tạo cho cô bé tính nuông chìu, ỷ lại kiêu căng lại không dễ thân cận.
“Tại sao chị luôn muốn đụng chạm vào tôi? Đừng chạm vào tóc tôi, đáng ghét chết đi được!” Nhiếp Đồng tức giận kêu la, lại gạt tay Đỗ Hinh Ninh ra.
Trong lúc quay phim, Đỗ Hinh Ninh không ngừng muốn lấy lòng vị tiểu công chúa này, chỉ tiếc nhiều lần thất bại, chẳng những không thể hòa hợp mà ngược lại càng khiến Nhiếp Đồng càng ngày càng bài xích.
Các nhân viên làm việc chung quanh nhìn chăm chú về phía các cô, Đỗ Hinh Ninh lúng túng mỉm cười, lại càng hận đứa bé nhỏ này muốn chết.
Nhiếp Đồng bung dây cột tóc ra, đầu tóc dài xõa ra tán loạn “Tôi muốn gội đầu.”
“Được, được, được.” Trợ lý cũng không còn cách nào khác, chỉ muốn mau mau vỗ về cô bé.
“Tôi muốn chị ấy tắm cho tôi.” Tay nhỏ bé của Nhiếp Đồng chỉ về hướng Úy Hải Lam.
Trợ lý có điểm khó xử, Úy Hải Lam mỉm cười chạy về hướng họ.
“Phiền cô.” Trợ lý nói lời xin lỗi.
Phòng tắm chỗ nhà trọ này cũng không rộng, Nhiếp Đồng liền giẫm lên băng ghế đứng trên bục, còn Úy Hải Lam đang đợi nước đầy. Thật ra cho tới bây giờ cô cũng chưa từng gội đầu cho ai, trong trí nhớ của cô nhiều nhất là má Phúc nhưng thời điểm gần nhất là Triệu Nhàn. Tuy tay của bà đều không có nhiệt độ nhưng lau lên tóc của cô thì lại trở nên cực kỳ ấm áp.
“Nước lạnh hay không?”
“Không lạnh.”
“Vậy chúng ta bắt đầu tắm thôi.”
“Được.”
“Tay phải che lỗ tai, nếu không nước sẽ chảy vào.”
Nhiếp Đồng nghe lời bịt tai lại, Úy Hải Lam lại tỉ mỉ rửa sạch.
Đợi đến khi gội đầu xong, Úy Hải Lam lấy khăn lông lau cho cô. Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,Nhiếp Đồng yên tĩnh khác thường, đứng trên ghế nhỏ hưởng thụ động tác của cô “Tiểu thư Nhiếp Đồng, chúng ta đi sấy khô tóc được không?”
Nhiếp đồng “Ừm” một tiếng.
Hai người vừa quay đầu lại, lại thấy Lôi Thiệu Hành đứng trong phòng khách. Không biết anh đến khi nào, xem tình hình giống như đã đến một lúc, luôn luôn im hơi lặng tiếng xuất hiện, lúc rời đi cũng không để lại dấu vết. Anh đang nhìn họ, vẻ mặt dịu dàng không thể tin được, giống như thoáng hiện tia nắng mặt trời trong ngày mùa đông.
Nhiếp Đồng vui vẻ reo lên “Chú Lôi.”
“Nhóc điên.” Lôi Thiệu Hành nhìn cô đầu tóc bù xù, lẩm bẩm kêu.
“Cháu không phải nhóc điên, lập tức đi sấy tóc khô thôi.” Nhiếp Đồng lôi Úy Hải Lam vội vàng chạy ra.
Bên ngoài là ánh nắng mặt trời rực rỡ, trong phòng khách tràn đầy âm thanh vù vù.
Những nhân viên kia đều biến mất hết rồi.
Giờ khắc này, trong mắt Lôi Thiệu Hành chỉ có bóng dáng một lớn một nhỏ kia.
Nhiếp Đồng ngồi trên ghế, mà Úy Hải Lam đứng trước mặt Nhiếp Đồng, cô đang cầm máy sấy tóc để sấy tóc cho cô bé. Tóc Nhiếp Đồng còn ướt rơi rớt, theo gió nóng từ từ được thổi khô. Bên tai còn có tiếng ong ong, anh tĩnh lặng đứng tại chỗ, vững vàng lưu lại hình ảnh này trong đầu.
“Buộc đuôi sam(*) một bím hay là hai đây?” Úy Hải Lam dịu dàng hỏi.
(*) Xem thêm tại [url]https://translate.google.com/translate?hl=vi&sl=zh-CN&u=https://zh.wikihow.com/%25E7%25BC%2596%25E8%25BE%25AB%25E5%25AD%2590&prev=search[/url]
“Ưm, một đẹp hay hai đẹp?” Nhiếp Đồng có chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng hỏi ngược lại.
“Nếu vậy chị tết thành một bím tóc cho em thôi.”
“Được.”
Úy Hải Lam chải tóc cho cô, hiền thục chia tóc ra ở hai bên cổ, mỗi bên bắt chéo kết thành bím tóc, cuối cùng buộc nơ con bướm nho nhỏ loại dây màu hồng lên.
“Tốt rồi.”
“Oa!” Nhiếp Đồng đang cầm bím tóc mình, hướng về chiếc gương soi “Thật là xinh đẹp!”
Úy Hải Lam thấy cô vui vẻ như vậy, không khỏi lộ ra nụ cười.
“Chú Lôi, nhìn có được hay không?” Nhiếp Đồng nghiêng đầu vui mừng hỏi.
Tầm mắt Lôi Thiệu Hành đồng thời để mắt nhìn kỹ hai người, nhìn bím tóc của Nhiếp Đồng, lại nhìn nụ cười của cô, sâu kín nói: “Đẹp lắm.”
“Tiểu thư Nhiếp Đồng, gội đầu xong chưa? Có thể bắt đầu làm việc không?” Đạo diễn đi vào, nhìn thấy Lôi Thiệu Hành cũng ở đây, cung kính lên tiếng chào “Tiên sinh Lôi.”
Nhiếp Đồng nhảy xuống ghế, đi tới trước mặt đạo diễn nói: “Thật xin lỗi, khiến mọi người đợi lâu, cháu gội đầu xong rồi.”
Cô lễ phép nói xin lỗi như vậy khiến đạo diễn thật sự bị giật mình “Không sao, không sao.”
“Được rồi, ai vào chỗ nấy, bắt đầu quay!”
Nghe đạo diễn mở miệng lên tiếng, Úy Hải Lam vội vàng đi ra khỏi nhà trọ, trước mặt lại bị ngăn cản bởi một bóng người. Cô đi bên trái một bước, muốn tránh anh ra nhưng anh cũng dời một bước. Cô biết anh đang cố ý ngăn chặn mình, vì vậy ngẩng đầu nhìn về anh “Em muốn đi ra ngoài, buổi quay cũng lập tức sẽ bắt đầu rồi.”
“Anh biết.” Lôi Thiệu Hành lạnh nhạt mở miệng.
Trong mắt anh tràn đầy dịu dàng, làm mê hoặc tâm chí (tâm tư & ý chí), Úy Hải Lam lại nghe anh nói: “Buổi tối cùng nhau ăn cơm.”