Đọc truyện Hào Môn Kinh Mộng 2 Khế Ước Đàn Ukulele FULL – Chương 41: Nhân Danh Yêu Ai
Bầu không khí hoang mang, dường như cũng bị tiếng vang của cái tát này chấn động đến vỡ nát.
Rào rào rơi xuống, đã hóa thành băng.
Tay cô hạ xuống khe khẽ run rẩy, đau đớn đến bỏng rát.
Lần đầu tiên trong đời cô tát người khác, chưa từng nghĩ cái tát này lại in lên mặt người đàn ông luôn khiến cô cảm thấy ấm áp.
Giang Mạc Viễn đứng chết trân tại chỗ, không động đậy không nhúc nhích, sườn mặt cương nghị hằn lên vết tích khó coi, một tia kinh ngạc hiện lên từ đáy mắt thâm thúy, nhanh chóng bị đau đớn thay thế, bàn tay to lớn khoát lên vai cô đột nhiên nắm chặt, rồi từ từ thả ra, cứ như vậy mà xụi lơ trượt xuống bên hông.
Nỗi đau không biết tên, như máy khoan điện khoét sâu vào đáy lòng cô, thu tay lại, trong lòng bàn tay nhanh chóng lạnh đi.
“Anh tính toán giỏi, có từng tính đến ngày hôm nay không?” Mắt Trang Noãn Thần ngấn lệ nhìn anh, “Giang Mạc Viễn, sao anh có thể ích kỷ như vậy? Vì dục vọng riêng tư của bản thân mà phá hoại hạnh phúc của người khác?”
Giang Mạc Viễn cúi xuống nhìn cô, sâu trong mắt là đôi mắt rưng rưng của cô, trong lòng dâng lên thương tiếc, xộc thẳng lên đuôi lông mày, mở miệng lần nữa, tiếng nói lại lộ vẻ âm trầm lạnh lẽo…
“Em cho rằng, em và Cố Mặc đi đến ngày hôm nay nguyên do hoàn toàn là bởi vì anh hay sao?”
Trang Noãn Thần ngước lên nhìn anh, cực kỳ giận dữ.
“Không phải anh chưa từng cho hai người cơ hội, anh cũng từng thử buông tay, chỉ hy vọng em có thể hạnh phúc.” Giang Mạc Viễn gằn từng chữ, “Kết quả thì sao? Sự đa nghi của Cố Mặc thiếu chút nữa hại chết em, nếu em yêu anh, thì cách nghĩ của Cố Mặc, cách làm của Cố Mặc không có gì đáng trách, nhưng trên thực tế, cho dù không có sự xuất hiện của Giang Mạc Viễn anh, anh ta cũng có thể vì những người đàn ông khác mà không ngừng cãi vã với em.
Anh thừa nhận, Cố Mặc rất yêu em, nhưng tình yêu của anh ta hoàn toàn không thích hợp với em.”
“Giang Mạc Viễn, anh thật lợi hại, anh là lấy danh nghĩa cứu vớt để che lấp hành vi hèn hạ của anh!” Tiếng nói Trang Noãn Thần run rẩy, rống lên với anh, “Đó là chuyện của tôi, anh dựa vào cái gì mà xen vào? Còn dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy?”
“Anh không thể không quản! Anh không thể trơ mắt đứng nhìn người con gái anh yêu cứ lần này đến lần khác rơi nước mắt vì thằng đàn ông khác!” Giang Mạc Viễn đột nhiên lớn tiếng, tiếng nói nặng tựa tảng đá đè xuống, “Trong tình yêu, hoàn toàn không có ai đúng ai sai, chỉ có thích hợp và không thích hợp.
Nếu tình yêu của hai người thích hợp, anh muốn cướp cũng chẳng cướp được; nếu tình yêu của hai người thích hợp, thời điểm em cần anh ta nhất, anh ta nên xuất hiện trước mặt em.
Anh không phải chỉ một lần nhìn thấy hai người cãi nhau, anh đứng xa xa nhìn thấy, nhìn thấy khuôn mặt hung dữ của anh ta khi cãi nhau với em, anh chỉ ước gì mình có thể lập tức xuống xe vặn gãy cổ anh ta.
Anh còn thấy anh ta cãi nhau với em xong thì bỏ đi, đầu cũng không ngoảnh lại, liền hận không thể lập tức dắt tay em dẫn em đi.
Mỗi lần anh đều nghĩ, sao lại có tên đàn ông khốn kiếp đến nỗi có thể vứt người phụ nữ của mình trên đường lớn? Mỗi lần anh đều suy nghĩ, nếu em là người phụ nữ của anh, cho dù ngày đó em có giết anh, thì anh cũng tuyệt đối không là người quay đầu bỏ đi trước.
Noãn Noãn, còn nhớ buối tối hôm trước tết dương lịch không? Em có biết đêm đó anh khẩn trương bao nhiêu, anh lái xe đi tìm em mà sợ đến phát điên lên! Anh sợ em sẽ gặp phải người xấu, sợ em bị lạnh mà sinh bệnh, sợ… không tìm thấy em…”
Nói đến đây, bàn tay Giang Mạc Viễn cố định đầu vai cô có chút run rẩy, khóe mắt đỏ lên, cũng nhanh chóng nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, sâu trong đôi mắt là sự đau lòng sâu sắc.
“Anh chưa từng có cảm giác sợ hãi như vậy, Trang Noãn Thần, anh chưa từng như vậy.” Anh cúi đầu nhìn cô, tiếng nói nghe qua có chút khàn khàn, “Khoảnh khắc anh tìm được em trong trời tuyết, khoảnh khắc ấy anh đã quyết định không buông tay, em là của anh, cho dù thủ đoạn của anh có đê hèn, cho dù anh mang đến cho em ấm ức lớn bao nhiêu, anh cũng tuyệt đối không cho phép bất cứ thằng đàn ông nào làm cho em phải chịu uất ức.”
Nước mắt Trang Noãn Thần ràn rụa, vừa rồi cô nhìn thấy rõ khóe mắt Giang Mạc Viễn đỏ au, đau lòng cũng từ đó mà phát sinh, càng nghĩ càng thấy bi ai, càng khóc như một đứa trẻ bất lực.
“Noãn Noãn…” Giang Mạc Viễn đau lòng ôm lấy cô, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô.
Cô lại đẩy anh ra, yếu ớt lắc đầu, hai mắt đẫm lệ, cười khổ, nức nở nói, “Giang Mạc Viễn, nếu là trước đây, tôi sẽ thấy rất cảm động vì lời nói này của anh, hay là ông trời cho tôi biết ít hơn một chút thì tôi cũng sẽ không cảm thấy tuyệt vọng.
Anh luôn miệng nhân danh tình yêu, tôi rất muốn biết, anh là nhân danh yêu ai?”
Giang Mạc Viễn sững sờ.
Trang Noãn Thần lấy ra tấm ảnh suýt bị cô vò nát, chậm rãi mở ra, lại từ từ giơ tấm ảnh lên trước mặt anh, “Người anh yêu là tôi sao? Giang Mạc Viễn, từ đầu chí cuối, thứ mà anh yêu chỉ là khuôn mặt này.”
Cô gái trong tấm ảnh dúm dó vẫn tươi cười như cũ.
Giang Mạc Viễn nhíu chặt đầu mày, ánh mắt hơi nheo lại, “Tấm ảnh này là ai đưa cho em? Cô gái trong hình?”
“Sao, anh còn muốn tìm cô ấy để hỏi tội?” Trang Noãn Thần nhìn thẳng vào mặt anh, mỗi chữ mỗi câu đều tan nát cõi lòng, “Tôi phải xưng hô cô ấy như thế nào? Sa Lâm? Vị hôn thê của anh hay là… cô gái giống hệt tôi?”
Giang Mạc Viễn nhìn chằm chằm vào tấm ảnh.
“Một năm trước, tôi những tưởng bản thân may mắn tìm được một công việc làm thêm lương cao, khi đó ánh mắt của anh có phải đã chú ý đến gương mặt này của tôi không? Tôi thuyết trình đề án trong phòng họp, tất cả mọi người để dùng ánh mắt hoài nghi để nhìn tôi, chỉ có một mình anh mang đến khích lệ và hy vọng cho tôi, anh khi đó rốt cuộc là cho tôi cơ hội hay vẫn là gương mặt này mang đến cho anh hoài niệm cũ? Đêm khuya, tôi ở trên đường lớn liều mạng tìm kiếm Cố Mặc, là anh lái xe dẫn tôi lật tung cả thành phố Bắc Kinh để tìm kiếm, cuối cùng thà rằng cả đêm không ngủ để quay lại cảnh tượng mặt trời mọc cho tôi xem, khi đó anh là thật lòng muốn cho tôi xem hay là đang ôn lại kỷ niệm với Sa Lâm? Ba tôi bị bệnh, tôi gấp đến độ luống cuống, anh không nói hai lời liền sắp xếp chuyên cơ bay thẳng đến bệnh viện Bắc Kinh, anh khi đó rốt cục là bởi vì tôi hay là bởi vì tôi giống cô ấy cho nên mới khiến anh động lòng trắc ẩn? Trong bữa tiệc, anh che chắn để tôi không bị dao đâm trúng, có phải lúc ấy anh cũng xem tôi là Sa Lâm để bảo vệ hay không? Anh luôn miệng nói yêu tôi, lần lượt dùng tình yêu để cảm hóa tôi, tôi rất muốn biết, lúc anh nói anh yêu là nói với tôi hay vẫn thông qua gương mặt này nói với người phụ nữ của anh? Giang Mạc Viễn, thực sự anh khiến tôi rất cảm động, tôi đã từng nghĩ qua vô số lần rằng muốn cùng với anh bắt đầu một cuộc sống mới, muốn thử quên đi quá khứ, đón nhận một tình yêu mới; điều buồn cười chính là, để cho tôi ở trong hôn lễ của mình biết được nhiều chuyện như vậy, anh cảm thấy, tôi còn có thể tin lời anh nói được không? Tôi không rõ, anh đã không buông bỏ được cô ấy, vậy tại sao anh không ở bên cô ấy đi? Tại sao lại đến tìm tôi? Chẳng lẽ anh cảm thấy đùa giỡn một con người là chuyện rất thú vị sao?”
“Noãn Noãn, anh…”
“Lời anh nói quả thực rất êm tai, nhưng sau khi thấy tấm ảnh này rồi, tôi lại cảm thấy, những chuyện mà anh làm chẳng qua cũng là vì chính anh mà thôi.” Trang Noãn Thần quan sát anh, thống khổ nói, “Quả thực mà nói, người anh muốn cướp đi trước giờ đều không phải là tôi, mà là khuôn mặt giống hệt Sa Lâm này, bắt đầu từ ngày anh nhìn thấy tôi, chẳng qua anh chỉ đem tôi trở thành thế thân của Sa Lâm!”
“Không có, em là em, Sa Lâm là Sa Lâm.” Giang Mạc Viễn rốt cục cũng lên tiếng, hai tay cố định cô, ánh mắt chắc nịch kiên quyết, “Tin tưởng anh, trước giờ anh chưa từng xem em thành cô ấy.”
“Anh cảm thấy, tôi còn có thể tin anh?” Đáy mắt Trang Noãn Thần che kín ý lạnh, “Ngay cả chính anh cũng không tin, nếu không sao anh lại không nói cho tôi biết sự thật chứ? Anh hoàn toàn không cho tôi quyền được lựa chọn.”
Giang Mạc Viễn nhíu mày càng sâu, cúi đầu nhìn cô, đè thấp giọng, “Noãn Noãn, hiện tại bên ngoài tất cả các khách khứa đều đang chờ chúng ta, sau khi cử hành xong hôn lễ, anh sẽ giải thích với em rõ ràng tất cả, được không?”
Trang Noãn Thần khó tin nhìn anh.
“Đúng vậy, Sa Lâm là vị hôn thê của anh, diện mạo của em và cô ấy cũng rất giống nhau, nhưng trước giờ anh chưa từng yêu Sa Lâm.” Giang Mạc Viễn nhìn thoáng qua đồng hồ, ánh mắt dừng ở gương mặt cô, “Anh rất rõ ràng người anh yêu là ai.
Thực sự hai người chẳng giống nhau điểm nào, hai người chỉ giống nhau ở gương mặt mà thôi, nhưng tính cách, sở thích của cả hai lại khác một trời một vực.”
Giang Mạc Viễn nắm chặt tay cô, sợ buông lỏng bàn tay này thì từ nay về sau sẽ mất đi.
Thế nhưng, Trang Noãn Thần lại hất tay anh ra, nhìn anh như nhìn một người xa lạ, “Tôi sẽ không tin lời anh nói nữa, cũng sẽ không ở lại bên anh.”
Bàn tay vốn muốn kéo cô của Giang Mạc Viễn đột nhiên dừng lại, ánh sáng trong mắt từ từ ngưng tụ thành ánh sáng khắc nghiệt, “Anh có thể để mặc em càn quấy, nhưng hôm nay thì không được!”
Nụ cười thê lương xuất hiện bên môi Trang Noãn Thần, cô nhìn anh, lắc đầu, “Sau khi anh làm tất cả hành vi đê tiện này thì lại chụp cái mũ càn quấy cho tôi? Giang Mạc Viễn, người khởi xướng là anh chứ không phải tôi!”
Sắc mặt Giang Mạc Viễn dần dần trở nên khó coi.
Còn cô, đối mặt với anh không chút úy kị.
Nhất thời hai người không ai nói chuyện, bầu không khí như di dộng sự yên lặng của chết chóc.
Cho đến khi…
Tiếng đập cửa dồn dập phá vỡ sự yên tĩnh này.
Giang Mạc Viễn thu lại vẻ lạnh lẽo.
“Vào đi.” Khi nói chuyện, anh vẫn nhìn chằm chằm cô như cũ.
Người đẩy cửa là Châu Niên.
Anh ta là người có tính cách không nóng vội có tiếng, nhiều năm như vậy ở bên cạnh Giang Mạc Viễn cũng đã sớm luyện thành vẻ mặt hờ hững, nhưng hôm nay, sắc mặt anh ta nhìn qua khá tồi tệ, vào cửa liền nói ngay…
“Anh Giang, đã xảy ra chuyện…”
Lời kế tiếp nhất thời nuốt xuống khi nhìn thấy Trang Noãn Thần đang ở trong phòng thay đồ, ánh mắt rõ ràng sững sốt, cả người cũng khựng lại không nhúc nhích.
Trang Noãn Thần theo bản năng quay đầu nhìn Châu Niên, trong lòng đột nhiên có một dự cảm chẳng lành, chậm rãi đi tới chỗ Châu Niên, run rẩy hỏi, “Anh vừa mới nói xảy ra chuyện… Ai đã xảy ra chuyện? Là ai?”
Châu Niên bị biểu cảm của cô làm kinh ngạc, vẻ mặt xấu hổ không biết nên trả lời thế nào.
“Có phải là dì Cố hay không? Có phải mẹ của Cố Mặc đã xảy ra chuyện?” Trang Noãn Thần dừng bước đứng trước mặt anh ta, thấy anh ta im lặng không nói, rõ ràng nổi nóng, “Nói mau!”
“Chuyện này…” Châu Niên bất giác nhìn thoáng qua Giang Mạc Viễn, không biết nên trả lời hay không.
Giang Mạc Viễn đứng tại chỗ, ánh mắt u ám, “Châu Niên, nói đi.”
“Anh Giang…” Vẻ mặt Châu Niên khó xử.
“Nói ngay bây giờ!” Giang Mạc Viễn chau mày, trầm thấp ra lệnh.
Châu Niên đành phải nhìn qua Trang Noãn Thần, lắc đầu, “Là Cố Mặc.”
Giang Mạc Viễn ngạc nhiên.
Trang Noãn Thần trừng lớn hai mắt, một phen túm lấy Châu Niên, “Cố Mặc đã xảy ra chuyện? Chuyện gì? Nói mau.”