Hào Môn Kinh Mộng 2 Khế Ước Đàn Ukulele

Chương 40: Không Phải Ai Cũng Có Thể Thừa Nhận Chân Tướng


Đọc truyện Hào Môn Kinh Mộng 2 Khế Ước Đàn Ukulele FULL – Chương 40: Không Phải Ai Cũng Có Thể Thừa Nhận Chân Tướng


Trong phòng ICU của bệnh viện, ánh sáng càng thêm ảm đạm.
Cố Mặc ngồi dưới đất, vẻ mặt một màu tịch liêu.
Thật lâu sau, anh mới ngẩng đầu, nhìn mẹ mình nằm trên giường bệnh, có vẻ muốn nói lại thôi.
“Đi đi, không cần lo cho mẹ, mẹ không sao.” Bà Cố cười yếu ớt, cố hết sức giơ tay xua đuổi anh.
Cố Mặc chậm rãi đứng dậy, nhìn mẹ mình thật lâu mới gật đầu, mở cửa đi ra khỏi phòng bệnh.
Trên giường, bà Cố vẫn luôn nhìn theo bóng lưng của Cố Mặc, cho đến khi mất hút…
***
Nhà hàng hôn lễ.
Cửa phòng trang điểm chậm rãi mở ra, Trang Noãn Thần mặc váy cưới bước ra như một du hồn, trong tay cầm chặt tấm ảnh kia, trên mặt không biểu hiện gì nhiều, đáy mắt lại chất chứa rất nhiều ẩn nhẫn.
Hạ Lữ đúng lúc từ phòng tiệc bên kia đi lại, sau khi thấy cô đi ra liền nhanh chóng chạy đến thông báo, “Còn hai mươi phút nữa, hôn lễ chính thức bắt đầu, sửa soạn lại chút đi nha.”
Trang Noãn Thần dừng bước, ánh mắt dao động.
“Noãn Thần?” Hạ Lữ nhìn thấy sắc mặt cô có hơi tái nhợt, hoài nghi khẽ gọi cô một tiếng.
Ánh mắt Trang Noãn Thần trông thấy sự quan tâm của cô, đôi môi đỏ mọng hơi giật giật, “Giang Mạc Viễn đâu?”
“Chắc là ở trong phòng nghỉ chỉnh lại complet.” Hạ Lữ nói.
Trang Noãn Thần không nói gì thêm, đi về phía phòng nghỉ.
“Ê, Noãn Thần…” Hạ Lữ giữ cô lại, buồn cười nhìn cô, “Không phải chứ? Chỉ có một chút thôi mà đã muốn gặp rồi à?”

Trang Noãn Thần miễn cưỡng cười nhạt.
Phòng nghỉ của cô dâu và chú rể ở cuối hành lang bên trái, bởi vì không ở cùng khu với phòng tiệc và phòng khách quý, cho nên hành lang này thật im lặng, chỉ có nhân viên công tác phục vụ lễ cưới bận rộn tới lui, hôn lễ sắp bắt đầu, tất cả họ cũng đều đã đi đến phòng tiệc hỗ trợ.
Phòng nghỉ phân ra ba khu vực là phòng khách, phòng thay đồ và phòng dùng cơm.

Đẩy cửa ra, Giang Mạc Viễn không có ở trong phòng khách, ở khu thay quần áo lại mơ hồ truyền đến tiếng có người nói chuyện, ngón tay cô theo bản năng siết lại, bước nhẹ đi đến chỗ tiếng nói truyền ra.
Cửa phòng thay đồ khép hờ, trong không khí thoang thoảng mùi xì gà thượng hạng, theo khe hở nhẹ nhàng bay ra, thuận tiện chui vào giữa hơi thở của Trang Noãn Thần, giữa cửa và sô pha trong phòng thay đồ còn có một khoảng cách, lại đủ để cô xem rõ toàn bộ tình huống xảy ra bên trong phòng.
Trên sô pha, Giang Mạc Viễn ngồi ở đó, từ góc độ này của cô nhìn qua trùng hợp có thể thấy sườn mặt anh.
Sau lưng anh là cửa sổ sát đất thật lớn, bên ngoài ánh dương tản mát, khúc xạ thành vô số quang ảnh chiếu lên mặt anh, phân cách gương mặt điển trai của anh thành hai vùng sáng tối.
Điếu xì gà trong tay anh yếu ớt phà khói, như là một linh hồn xinh đẹp, chui ra từ thể xác hóa thành từng mảng khói, mặt anh được ánh sáng phân cắt, lại lâm vào giữa làn khói mơ hồ, nhìn qua vừa xa xôi lại xa lạ.
Ngoại trừ anh ra, còn có một người phụ nữ, bởi vì góc độ này, cho nên Trang Noãn Thần không nhìn thấy diện mạo người đó, nhưng từ vóc dáng, cô cảm thấy trông rất quen mắt, chắc là đã từng gặp ở đâu rồi.
Cô gái kia cũng ngồi trên sô pha, hai người hình như đang nói chuyện gì đó.
Tiếng nói cả hai có hơi nhỏ, hơn nữa còn bị âm nhạc che lấp, Trang Noãn Thần ngoài cửa không nghe rõ nội dung nói chuyện của hai người.
Ảnh chụp trong tay cô dường như sinh nhiệt, cô giương mắt nhìn đồng hồ, kim giây vẫn cứ xoay tròn như trước, thời gian đang trôi qua từng giây từng phút.

Cô cắn chặt răng, lúc đang chuẩn bị xông thẳng vào thì…
Cô gái vẫn ngồi trên sô pha lại đột nhiên đứng dậy!
Tình hình ngoài dự đoán khiến Trang Noãn Thần dừng bước lại, tay khoát lên khung cửa, không dám hành động nông nổi.

“Giang Mạc Viễn, anh làm như vậy sẽ hại chết dì Cố!” Cô gái hơi cao giọng, hổn hển nói.
Tiếng nói quen thuộc như một mũi tên bắn lén bay vèo đến cắm xuyên qua lồng ngực Trang Noãn Thần, tốc độ cực nhanh, nhanh đến nỗi chỉ có thể khiến cô ngẩn ngơ!
Cô gái bên trong tuy rằng không nhìn được chính diện, nhưng từ bóng lưng cũng có thể phát hiện ra lo lắng và khủng hoảng của cô, tiếng nói cô sắc nhọn như tiếng chim bị người ta kết liễu, đâm đau màng tai của Trang Noãn Thần.
Tiếng nói này, sao cô có thể quên được!
Là Hứa Mộ Giai!
Trong lòng nổi lên dự cảm không tốt, cũng vì sự xuất hiện bất ngờ của cô gái này trong hôn lễ mà cảm thấy khiếp sợ.
Hứa Mộ Giai và Giang Mạc Viễn, hai người họ quen biết nhau ư?
Ngón tay Trang Noãn Thần bấu chặt vào cánh cửa, hai mắt khó tin nhìn vào bên trong.
Cho đến khi, khuôn mặt cô gái hoàn chỉnh lọt vào tầm mắt cô…
Nghĩa trang ký ức bị cô chôn sâu lại lao ra như cơn ác mộng, mỗi một tình hình ồ ạt trở về.
Cô ấy nói, chỉ có cô ấy mới giúp được Cố Mặc.
Cô ấy nói, chỉ có cô ấy mới có năng lực mang đến cho Cố Mặc một tương lai sáng lạn.
Cố ấy nói, chỉ có cô ấy mới xứng đôi với Cố Mặc.
Cô ấy có thể làm cho Cố Mặc trở mình chỉ trong một đêm, điều kiện là, cô ấy phải có được Cố Mặc.
Hai mắt Trang Noãn Thần dán chặt vào gương mặt cô gái trong phòng thay đồ, quanh quẩn bên tai cô là lời nói ngày đó cô ấy từng nói, vết thương lòng khó khăn lắm mới khép miệng giờ đây lại tét ra, bắt đầu tứa máu.
Chính là bởi vì lời nói của cô ấy, nên cô mới bán Cố Mặc cho cô ấy.

Nhưng vì sao cô ấy lại ở chỗ này?
Dì Cố trong miệng cô ấy…
Trái tim thắt lại, chẳng lẽ là… mẹ của Cố Mặc?
Giang Mạc Viễn anh ấy, rốt cục đã làm cái gì?
Trong phòng thay đồ, Giang Mạc Viễn ngồi trên sô pha, vẻ mặt vẫn nhàn nhã như trước, bình tĩnh hút xì gà, bình thản nhìn vào ánh mắt gần như điên cuồng của Hứa Mộ Giai, thật lâu sau mới thản nhiên nói, “Trở về nói lại với Cố Mặc, chỉ cần anh ta an phận thủ thường, tôi cam đoan mẹ anh ta sẽ không sao.”
Ở cửa, Trang Noãn Thần bỗng dưng trợn tròn mắt, cách một lớp sương khói lờ mờ nhìn Giang Mạc Viễn ở kia, vẻ mặt anh là sự bình tĩnh quen thuộc đến cực hạn, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng vậy, nhưng tại sao, cô lại cảm thấy anh như một người xa lạ?
Lời nói của anh mang ý tứ gì?
“Mục đích của anh đã sắp đạt được, Cố Mặc anh ấy tuyệt đối không đến hôn lễ phá rối, khi anh ấy nghe nói đến chiều dì Cố mới có thể dùng thiết bị mới thì đã sớm chạy đến bệnh viện rồi.” Tiếng nói Hứa Mộ Giai có phần gấp gáp, “Tôi van xin anh, nói bác sĩ chủ trị mau chóng ký tên đi.”
“Không được, còn chưa phải lúc.” Giọng nói Giang Mạc Viễn vẫn lãnh đạm như cũ, “Hết thảy đều phải đợi cho đến khi hôn lễ kết thúc.

Tình hình sức khỏe của mẹ Cố Mặc, tôi rõ ràng hơn bất cứ ai, trước mắt không dùng máy mới cũng chẳng có vấn đề.”
“Nhưng ngộ nhỡ thì sao?” Tay Hứa Mộ Giai run rẩy, “Sáng nay dì Cố bị ngất đó.”
“Đó là bệnh tình của bà ấy gây nên, cho dù dùng thiết bị mới, bà ấy vẫn sẽ ngất thôi.” Giang Mạc Viễn rít một hơi xì gà, nhả khói, động tác lộ vẻ hờ hững.
“Anh không thể như vậy, vì hôn lễ của mình mà giở hết thủ đoạn, một khi Trang Noãn Thần biết chuyện này, anh cho rằng cô ấy vẫn có thể gả cho anh sao?” Hứa Mộ Giai dứt khoát trở mặt, khản giọng nói.
Giọng nói bén nhọn của cô quanh quẩn trong không gian, cho đến khi chạm vào đôi mắt chợt chuyển lạnh của người đàn ông thì bật trở về.
Dúi xì gà vào gạt tàn, Giang Mạc Viễn dựa lưng về sau, giữa vùng chân mày bình thản đã nhuốm vẻ tàn nhẫn, vẻ tàn nhẫn này lại lan tràn lên mắt, tròng mắt vốn đen tối không thấy đáy chợt như tinh thạch ngâm trong băng lạnh, sắc lạnh đến nỗi khiến Hứa Mộ Giai bất giác rùng mình.
Bộ complet sa hoa cố gắng che giấu bản tính tà ác bẩm sinh của người đàn ông, nhưng sự lạnh lẽo phát ra quanh thân anh, ngay cả Trang Noãn Thần đứng nép bên ngoài cửa đang khiếp sợ khi nghe những lời này, cũng cảm thấy lạnh như ngâm mình trong băng tuyết.
Anh vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích, bình tĩnh đối diện với Hứa Mộ Giai.
Ánh mắt này lại khiến hai chân người ta phát run.
“Cô tốt nhất nên thành thật cho tôi, Cố Mặc là tôi cho cô đạt được, nếu lễ cưới hôm nay bị hủy, cô cũng sẽ chẳng có ích lợi gì.” Thật lâu sau anh lên tiếng, ngữ điệu trầm thấp cố hữu lại đủ để người nghe chấn động.

Hứa Mộ Giai mỉm cười chua xót, “Hết thảy đều nằm trong vòng khống chế của anh, hôn lễ này có có thể bị đổ vỡ sao? Anh cho tôi có được Cố Mặc, có phải tôi nên cám ơn anh không? Người thắng cuộc thật sự là anh chứ không phải tôi, tôi chẳng qua chỉ là quân cờ anh dùng để đạt được Trang Noãn Thần thôi! Giang Mạc Viễn, anh dùng trăm phương ngàn kế, mọi việc đều được anh sắp xếp không có chút sai lầm, công ty khai thác thiết bị mới có cổ phần của anh, anh đã sớm an bài xong tất cả, thậm chí lúc chuẩn bị chiếm lấy Trang Noãn Thần, anh cũng đã định liệu được đến ngày hôm nay rồi!”
Giang Mạc Viễn lạnh lùng nhìn cô, không nói gì.
“Anh vì muốn có được Trang Noãn Thần, nhưng lại không muốn dùng thủ đoạn chiếm đoạt quá rõ ràng, anh muốn Trang Noãn Thần cam tâm tình nguyện đến tìm anh, đến cầu xin anh.

Anh thành công rồi, khi một tay anh bày bố đẩy Cố Mặc vào nguy cơ nợ nần, quan hệ của Trang Noãn Thần và Cố Mặc thực sự đã rạn nứt, chỉ tiếc là, Trang Noãn Thần yêu Cố Mặc như vậy, cho dù anh ấy hai bàn tay trắng cũng không quan tâm, lúc anh thấy cô ấy và Cố Mặc đi chọn nhẫn, rốt cục cũng xuất ra độc chiêu, hoàn toàn đẩy Cố Mặc vào vực sâu vạn trượng không ngóc đầu lên nổi, lợi dụng tôi đến bảo Trang Noãn Thần rời khỏi, Cố Mặc cho dù có chết cũng không ngờ rằng, dụng cụ y tế mới anh ấy nỗ lực muốn có cho bằng được hóa ra chính anh là người đầu tư.

Mà hôm nay, anh lại một tay khởi động kế hoạch đã sớm dự trù, đẩy lùi việc sử dụng thiết bị mới mà Cố Mặc ngày đêm mong muốn dùng trên người dì Cố lại, ở bệnh viện chỉ có một máy, các bác sĩ đương nhiên sẽ chiếu cố đến những bệnh nhân có nhu cầu cấp bách hơn, anh làm cho Cố Mặc không thể thoát thân, chỉ có thể đợi ở bệnh viện.

Giang Mạc Viễn, anh giỏi lắm, mỗi một bước đi đều trù tính sâu xa, khiến đối phương hoàn toàn không có năng lực chống đỡ.

Cho nên, anh đều đã lập kế hoạch hết tất cả, còn lo lắng cái gì nữa chứ? Anh chừa lại một con đường sống cho Cố Mặc đi.”
Bên ngoài, Trang Noãn Thần đã sớm mềm nhũn dựa vào cánh cửa, nếu không phải có chỗ dựa, cô đã sớm xụi lơ trên đất.

Cơn ớn lạnh thổi quét qua toàn thân, đầu ngón tay bấu vào cánh cửa gần như trắng bạch, ngoài chết lặng cũng chỉ còn lại lạnh lẽo.
Cô cố gắng bấm mạnh đầu ngón tay mình, chí ít, cô có thể nếm được đau đớn.
Nhưng, khi đau đớn trong tim đã sớm vỡ òa, sự lạnh lẽo đã sớm làm máu trong cơ thể đông đặc lại, đau đớn, chẳng được tính là gì…
Tuy rằng như thế, Trang Noãn Thần vẫn cố gắng dỏng tai lên, như một con cá giãy giụa trong bão tuyết, cùng với Hứa Mộ Giai, lắng nghe phán quyết cuối cùng của Giang Mạc Viễn…
Trong đau đớn, có lẽ còn chút tia sáng le lói, chỉ chờ một câu nói của Giang Mạc Viễn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.