Bạn đang đọc Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí – Chương 27: Đa Lạp Tỷ Tỷ Bị Vạch Trần
Lớp học vẫn như cũ ồn ào, Hạ Trọng Hiểu giống như ăn trộm đi thật khẽ vào trong lớp, đầu cúi thấp xuống lủi thủi tìm về chỗ ngồi.
Đáng tiếc nàng không đủ nhỏ bé để không ai phát hiện, mọi người đưa mắt nhìn nhau, không hiểu Hạ đồng học hôm nay bị cái gì mà chẳng chịu ngẩng đầu.
Lấy tóc che kín mặt, tiện tay kéo ghế ngồi xuống.
Kim Nhuận Ngọc mờ mịt nhìn nàng, nhịn không được chọt chọt hai cái vào khuỷu tay: “Mặt nổi mụn sao?”
Hạ Trọng Hiểu liếc trắng mắt, tay kéo tóc xuống lẩm bẩm: “Không có, ta đang tự kỉ, đừng đến gần.”
Đang yên đang lành sao lại tự kỉ rồi?
Kim Nhuận Ngọc há miệng định hỏi thêm đột nhiên cảm giác lưng bị đá một cái, Uy đồng học chẳng biết từ đâu xuất hiện lôi nàng ném ra khỏi chỗ ngồi, dứt khoát chiếm vị trí bên cạnh Hạ Trọng Hiểu.
“Ngươi làm cái quái gì vậy?” Kim Nhuận Ngọc còn chưa được ăn bánh gato đã bị đuổi đi, hai mắt trợn trừng muốn ăn tươi nuốt sống bạch kim cận vệ: “Chỗ ngồi này là của ta nha Uy đồng học, ngươi đã đổi chỗ với ta rồi.”
“Hở? Có sao?” Uy mặt dày nghiêm túc lắc đầu: “Ta nhớ không có nha.”
Kim Nhuận Ngọc tay siết thành đấm, hít lại hít không khí hòa hoãn tâm tình: “Nể tình Hiểu Hiểu ta không đánh ngươi.”
Nói xong liền quay trở về chỗ cũ mà ngồi, đáng thương chỉ có bạn cùng bàn với Kim Nhuận Ngọc bị đuổi tới đuổi lui, nàng cũng có tự tôn nha!
Hạ Trọng Hiểu mím chặt môi, lén lút nhìn Uy Tử Cầm, không ngờ đối phương cùng lúc cúi đầu nhìn xuống, hai người bốn mắt trực tiếp chạm nhau.
Giống như lão sư bị bắt quả tang phao bài, Hạ Trọng Hiểu hoảng hốt kéo tóc che mặt lại, tiếp tục vùi mặt vào bàn học.
Ngón tay thon dài co lại gõ hai cái lên mặt bàn: “Ngẩng đầu lên nói chuyện, không phải ngươi nói hôm nay sẽ nói rõ sao?”
“Khụ khụ, ta cảm thấy trong người không khỏe hay là…”
Uy Tử Cầm nheo nheo mắt, không đợi Hạ Trọng Hiểu nói xong đã lên tiếng đánh gãy: “Có muốn ta thông báo cho mọi người cùng biết không?”
Hạ Trọng Hiểu giống như bị điện giật mà ngồi thẳng dậy túm lấy cánh tay Uy Tử Cầm cầu xin: “Ây đừng, cầu ngươi đừng nói! Chúng ta có gì từ từ thương lượng nha.”
“Có gì để thương lượng?”
Đảo mắt nhìn khắp lớp học, nếu để người khác nghe thấy rất phiền toái: “Cái kia, ta nghĩ hay là tìm một chỗ thanh tịnh rồi nói có được không?”
Tựa hồ đáp ứng Hạ Trọng Hiểu nên Uy Tử Cầm không bàn thêm nữa, nghiêm túc nằm dài trên bàn… ngủ.
Nguy hiểm tạm thời được giải trừ, Hạ Trọng Hiểu nhanh chóng lấy bài tập ra chờ lão sư đi vào lớp.
Chủ nhiệm lão sư nhanh chóng xuất hiện, trên tay cầm một xấp giấy, mười phần hết chính là bài kiểm tra của các nàng.
“Bài kiểm tra đầu tiên ngày không tồi, coi như bài kiểm tra thử trước khi các ngươi chuẩn bị làm bài năng lực loại trừ.”
Bài năng lực loại trừ đầu năm này chỉ dành cho cao nhất, nhà trường dùng nó để loại đi một số học sinh không đủ tư chất để theo kịp nội dung trên lớp học.
Nội dung gồm tám môn quốc ngữ, toán học, ngoại ngữ tự chọn và tổ hợp tự nhiên, do là trường đào tạo càn nguyên nên tổ hợp xã hội được tùy ý chọn hai môn.
Đối với bản kiểm tra năng lực nhằm loại trừ học sinh thiếu tư chất này Hạ Trọng Hiểu không ít lần lo sợ.
Vốn là khôn trạch chỉ có hai môn nắm chắc chính là quốc ngữ và địa lí học, tổ hợp tự nhiên nàng hoàn toàn mất ưu thế so với các càn nguyên khác.
Vào học được là một chuyện, có thể ngồi vững hay không là chuyện khác, Hạ Trọng Hiểu chỉ đành tìm ba vị tỷ tỷ trong nhà dạy kèm thêm mấy khóa.
Đồng Kiều Mẫn đưa bài kiểm tra cho ban trưởng: “Các ngươi phải nỗ lực lên, bài kiểm tra lần này chỉ có một người tròn 100 điểm, bài kiểm tra năng lực loại trừ không đơn giản như vậy đâu.”
Hạ Trọng Hiểu liếc trắng mắt, như vậy còn đơn giản sao?
Lúc phát đề ra Hạ Trọng Hiểu suýt khóc thét tại chỗ, bài giảng và bài tập chẳng liên quan đến bài kiểm tra.
Nếu không phải lúc kiểm tra nàng cùng Uy Tử Cầm lén trao đổi giấy nháp thì chẳng có bài nào nàng làm được cả.
Nhất Phương còn muốn cho học sinh sống không?
Công chúa ban trưởng đưa bài kiểm tra cho Hạ Trọng Hiểu: “Chúc mừng.”
Hạ Trọng Hiểu kích động nhận lấy bài kiểm tra, là 92 điểm nha!
Kim Nhuận Ngọc ghé mắt nhìn bài của nàng, mạc danh kì diệu hô lên: “Ta chỉ có 84 điểm thôi, Hiểu Hiểu ngươi lợi hại quá!”
“Ha ha…”
Miễn cưỡng cười hai tiếng che giấu xấu hổ, nàng thật ra chỉ bấm máy phụ Uy Tử Cầm mà thôi, hoàn toàn không giải được một câu nào.
Hiếu kì nhìn qua đúng lúc Uy Tử Cầm vừa được phát bài, không biết bạn cùng bàn được bao nhiêu điểm.
“Tử Cầm, ngươi bao nhiêu a?”
Uy Tử Cầm lười biếng đưa qua cho nàng tự xem.
Hạ Trọng Hiểu tiếp nhận bài kiểm tra, đập vào mắt là… 100 điểm!?
“Thiên a!” Kim Nhuận Ngọc nhịn không được ghen tị nói: “Mười câu cuối khó như vậy ngươi vẫn có thể làm được sao? Ta toàn bộ đều bỏ trống đây, đúng là lợi hại!”
Uy Tử Cầm đột nhiên ngẩng đầu lên nói một câu đáng ăn đòn: “Khó sao?”
Kim Nhuận Ngọc, Hạ Trọng Hiểu: “…”
Dễ cái rắm! Ngươi nghĩ ai cũng giống ngươi thông minh à?
“Ban trưởng điểm số không tồi nhưng chú ý kết quả, ngươi cố gắng sẽ được 100 điểm.”
Lạc Uyển hướng lão sư mỉm cười gật đầu, nhìn số điểm trên bài kiểm tra, là 96 nhưng vẫn thua kém Uy Tử Cầm.
Chưa bao giờ kết quả học tập của nàng vượt qua bạch kim cận vệ, hoặc là bằng hoặc là thấp hơn, mười sáu năm chưa từng biết cảm giác của kẻ chiến thắng.
“A Uyển thật lợi hại.” Hạ Trọng Hiểu hai tay khoanh trên bàn, nhổm người quan sát bài kiểm tra của Lạc Uyển: “Không bấm máy sai là đúng thêm hai câu rồi.”
“Lần sau ta nhất định cẩn thận.”
“Ta không lợi hại sao?” Bạch kim cận vệ chỉ vào bài kiểm tra của mình, đầy mặt bất mãn oán trách: “Ta được 100 điểm.”
Hạ Trọng Hiểu bĩu môi dài cả tấc: “Ngươi vốn dĩ thông minh được 100 điểm có gì đáng kinh ngạc?”
Uy Tử Cầm nhìn bài kiểm tra của mình rồi lại nhìn Hạ Trọng Hiểu: “Cũng đúng, nếu ta không thông minh ngươi được 92 điểm sao?”
Xấu hổ nhét bài kiểm tra vào ngăn bàn: “Ta biết rồi, ngươi rất thông minh, cho nên đừng có vũ nhục trí thông minh của ta!”
“Hắc.”
Bị tiếng cười chế nhạo của Uy Tử Cầm chọc giận, bất quá Hạ Trọng Hiểu không có gì để phản bác lại, dù sao toàn bộ bài kiểm tra này đều là nhờ bạn cùng bàn giải ra cho nàng.
Đầu ngón tay di chuyển đến bài kiểm tra, gõ nhẹ mấy cái: “Câu một đến câu thứ mười giống nhau, cứ đặt x ra ngoài rồi giải.
Còn câu hai mươi đến bốn mươi cần nhiều bước hơn, ngươi xem số bị lẻ cũng đừng sợ, cứ giải từ từ xuống là có kết quả.
Mười câu cuối đúng là rất khó với trí thông minh của ngươi ta không thể dạy nổi nên tạm bốn mươi câu đi.”
Hạ Trọng Hiểu: “…”
Ngươi đang giảng bài hay đang vũ nhục ta?
Tiếng chuông ra chơi vừa vang lên, Uy Tử Cầm đã lôi kéo Hạ Trọng Hiểu cùng mình ra khỏi lớp học, mục tiêu chính là sân thượng.
Còn chưa kịp cất tập sách vào ngăn bàn, Hạ Trọng Hiểu vô thố đuổi theo bước chân của bạch kim cận vệ, cảm giác tư thế này có chút kì quặc.
Có càn nguyên nào lại lôi kéo một càn nguyên khác chạy lên sân thượng như vậy không a?
Sân thượng bình thường ít có học sinh lui tới, Uy Tử Cầm kéo bạn cùng bàn vào rồi đóng cửa lại.
Mớ tóc bạch kim thổi ngược ra trước cọ xát vào sườn mặt bóng loáng, vươn tay kéo ra sau nhưng tóc vẫn ngoan cố vòng ra trước mơn trớn gương mặt đẹp đẽ của nàng.
Gió thổi tương đối mạnh, mùa thu hanh khô mang theo lá vàng rụng rơi.
“Ngươi có thể nói rồi chứ?”
Mắt đảo một vòng, Hạ Trọng Hiểu chủ động mở miệng nhắc nhở: “Uy Tử Cầm, ngươi ngàn vạn không được nói!!”
Khóe môi xấu xa giương lên, đắc ý mười phần trêu cợt: “Không thì thế nào?”
Nàng muốn cắn người!!
“Đây là chuyện liên quan đến mạng người, ngươi không được đùa giỡn ta.”
Uy Tử Cầm liếc mắt, tùy tiện thả người ngồi xuống sàn cement: “Ngươi tại sao phải giả làm càn nguyên?”
“Nhất Phương không nói chỉ đào tạo càn nguyên nhưng ngươi có thấy cùng nghi hay khôn trạch ở trong trường không?” Hạ Trọng Hiểu rầu rĩ cúi thấp đầu, tay vân vê mép váy đến nhăn nhúm: “Ta cũng chỉ muốn học tập rồi đỗ cao khảo sau đó tìm một công việc tốt để làm, nhưng Nhất Phương căn bản không cho ta cơ hội, ta chỉ có thể giả làm càn nguyên…”
“Ngươi không sợ sao? Ở đây đều là càn nguyên, ngươi muốn một mình chống đỡ toàn bộ?”
“Ta không có một mình.”
Ánh mắt Uy Tử Cầm lạnh đi mấy phần: “Chính là người hôm qua?”
“Phải nha.”
“Vậy ngươi bảo nàng giữ bí mật, ta không rảnh.”
“Ây, ngươi làm cái gì vậy?” Hạ Trọng Hiểu túm lấy áo sơ mi của Uy Tử Cầm, đầy mặt đáng thương năn nỉ: “Ngươi đừng có nói, ta thật sự chỉ muốn học tập thôi, coi như ngươi nể mặt khôn trạch toàn thế giới mà giúp ta lần này đi.”
“Ta tại sao phải giúp ngươi?” Uy nhỏ nhen không nhịn được mà oán hận một câu: “Dù sao ngươi cũng cự tuyệt ta rồi.”
“Đó là hai chuyện khác nhau mà!”
“Có gì khác nhau? Ngươi lại nói ngươi là càn nguyên đi?”
Hạ Trọng Hiểu ũ rũ cúi đầu: “Chúng ta chỉ mới quen biết, với lại ta cũng chưa nghĩ đến.”
“Vì ngươi sớm nghĩ với người khác rồi.”
Bàn tay lại bị tháo ra, Hạ Trọng Hiểu khẩn trương túm lấy khuỷu tay Uy Tử Cầm: “Ta thật sự không có mà, ta còn chưa từng yêu đương qua.”
“Người hôm qua lẽ nào là mẹ ngươi?”
Hạ Trọng Hiểu không còn cách nào khác mà thành thật khai báo: “Là chị của ta.”
Gương mặt Uy Tử Cầm nháy mắt trắng bệt: “Thật?”
“Lừa ngươi làm gì, lần trước do ngươi đánh nàng mới khiến ta tức giận mắng ngươi mấy câu.”
Uy Tử Cầm hít phải một ngụm lãnh khí, cả người đều phát run, chết rồi, nàng lỡ tay đánh tỷ tỷ của bạn cùng bàn rồi.
Thảo nào bạn cùng bàn năm lần bảy lượt cự tuyệt nàng, lần đó là nàng bị tập kích nha, không phải là nàng cố ý đánh người đâu.
“Mà chuyện này không quan trọng, ngươi đáp ứng ta không đem chuyện ta là khôn trạch nói ra ngoài đi.”
“Không.”
Cơ hội tốt như vậy Uy Tử Cầm mới không dễ dàng buông tha.
“Phải làm sao ngươi mới đáp ứng ta?” Hạ Trọng Hiểu không còn cách nào khác đành phải xuống nước năn nỉ: “Mỗi ngày đều mang bánh gato cho ngươi có được không?”
“Chỉ có bánh gato mà muốn mua chuộc ta?”
Hạ Trọng Hiểu suýt chút xông đến nắm đầu Uy Tử Cầm quay như dế, chỉ có bánh gato sao? Có biết bánh gato cao cấp rất đắt hay không a?
“Ngươi muốn thế nào?”
Uy Tử Cầm không nhanh không chậm đứng dậy, từng bước từng bước tiến về phía Hạ Trọng Hiểu đem nàng ép sát vào tường.
Căn bản không còn chỗ để lùi, Hạ Trọng Hiểu căng thẳng ngẩng đầu lên, rốt cuộc bạch kim mao muốn cái gì đây?
Không phải bắt nàng lấy thân trả nợ chứ!?
“N-Ngươi không được làm bậy đâu đó!” Hạ Trọng Hiểu hai tay che chắn trước ngực, sợ hãi đến mắt đều đỏ bừng lên: “Ở đây là Cáp Á Lợi, không phải Thổ Áo, ngươi dám làm bậy sẽ ảnh hưởng đến thể diện hai nước nha!”
“Ngươi đang nghĩ cái gì trong đầu?” Uy Tử Cầm chống tay lên tường, ép sát không một khe hở, nghiêng đầu thì thầm vào tai nàng: “Có phải như vậy?”
Nói xong còn thổi một hơi vào tai nàng.
Hạ Trọng Hiểu xấu hổ trừng mắt, đưa tay muốn đẩy Uy Tử Cầm ra lại nghe thấy tiếng nói mềm nhẹ mang theo khẩu âm Thổ Áo rót vào tai.
“Ngươi một tháng tới đây toàn bộ đều phải nghe theo ta.”
“Không được, lỡ ngươi yêu cầu quá phận thì sao?”
Uy Tử Cầm đặc biệt chính trực mở miệng: “Tuyệt đối không tổn hại ngươi.”
Lúc này Hạ Trọng Hiểu mới buông xuống đề phòng: “Nhất ngôn cửu đỉnh.”
Gương mặt xinh đẹp của bạch kim cận vệ ngây ra: “Cái gì đỉnh?”
“Đại khái là nói lời giữ lời.”
Tạm hiểu lời của bạn cùng bàn, Uy Tử Cầm nghiêm túc gật đầu: “Tất nhiên.”
Gió mát thổi qua tóc dài bay loạn sau lưng, khoảnh khắc này tựa hồ mở ra một thế giới mới.
Nhưng thế giới mới kia thật sự quá đáng ghét rồi!
“Hiểu Hiểu, ta khát.”
Hạ Trọng Hiểu siết chặt bút trên tay, mở balo lấy chai nước đưa cho Uy Tử Cầm.
“Mở nắp ra.”
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh!
Đem nắp mở ra, nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người Uy Tử Cầm đủ chết tám trăm lần!
“Ta muốn uống nước ngọt.”
Với tay lấy lon coca trên bàn, Hạ Trọng Hiểu không đợi nhắc tự mình khui nắp lon ra đưa cho bạn cùng bàn xấu xa.
“Uống rồi yên lặng!”
Uy Tử Cầm nhàn nhã gác chân lên bàn uống coca, đảo mắt nhìn Hạ Trọng Hiểu giúp nàng làm bài quốc ngữ không khỏi hài lòng kéo khóe môi.
“Bên kia toán học và vật lí nữa, ngươi cũng làm đi.”
“Ngươi có bệnh sao?” Hạ Trọng Hiểu không dám tin tưởng mà nhìn Uy Tử Cầm: “Ngươi nghĩ ta có thể làm được toán học và vật lí? Cận vệ đại nhân, ngươi đánh giá ta quá cao rồi a.”
“Ta đột nhiên nhớ ra có chuyện muốn kể, Nhuận Ngọc ngươi nghe không?”
Kim Nhuận Ngọc hiếu kỳ gật đầu, dỏng tai chờ nghe Uy Tử Cầm nói.
“Ngươi im miệng! Ta làm là được rồi chứ gì!!”
Vừa nói vừa oán hận lấy hai quyển vật lí và toán học của Uy Tử Cầm nhét vào balo, cái này sẽ về nhà làm, bây giờ thì tiếp tục làm bài tập quốc ngữ.
Phải công nhận một điều chữ viết của bạch kim cận vệ quá xấu, còn viết sai chính tả, nếu nàng là lão sư quốc ngữ cũng bị quyển vở bài tập này chọc cho tức chết.
Đợi mãi cũng không nghe Uy Tử Cầm nói gì, Kim Nhuận Ngọc nhàm chán liếc mắt: “Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”
“Ta quên rồi.”
Kim Nhuận Ngọc bẻ gãy bút trên tay, hai mắt trợn lớn, đùa người sao?
Bất quá đội cận vệ bên ngoài cửa không dễ đùa giỡn, tiếp tục cúi đầu nén giận làm bài tập của mình.
“Tử Cầm, bài tập phải tự mình làm.”
Là tiếng của công chúa điện hạ.
Hạ Trọng Hiểu định cảm kích mấy câu, bắt gặp ánh mắt của Uy Tử Cầm liền rụt cổ kéo vở bài tập về: “Ha hả, ta coi như luyện chữ ấy mà.”
Lạc Uyển thoáng chau mày, Hạ Trọng Hiểu đã nói như vậy nàng cũng không thể làm gì khác, dùng ánh mắt khuyên nhủ Uy Tử Cầm tự giác thu hồi bài tập.
Không ngờ bạch kim mao cận vệ giả mù không nhìn, tiếp tục bày trò chọc cho Hạ Trọng Hiểu giận xù lông lên.
“Ta nói ngươi ngồi yên coi!” Hạ Trọng Hiểu gạt cánh tay đang lục lọi ngăn bàn: “Tay ngươi để ở đó làm sao ta làm bài tập được?”
“Ta muốn ăn bánh gato.”
“Ngày mai mang cho ngươi, đừng nháo nữa!”
“Gato vị phô mai cũng được.”
“Biết rồi, mau rút tay lại, trong ngăn bàn không có bánh gato! Này, đừng có lôi hộp bánh quy ra, cái này là của ta mà, Uy Tử Cầm!!!”
Tiếng chuông tan học vang lên, kiểm tra tài sản Hạ Trọng Hiểu mất hai hộp bánh, một lon coca, ngày mai còn phải mang thêm bánh gato lên lớp.
Nàng sắp phá sản rồi a!