Bạn đang đọc Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí – Chương 26: Đa Lạp Đừng Kí Mùi
Uy Tử Cầm gian nan di chuyển đến cửa phòng, tay chống lên cửa, gương mặt nhiễm đỏ lan ra đến cổ và vành tai: “Ai? Là ai?”
“Đừng đến gần…”
Trong phòng vệ sinh truyền ra tiếng nức nở yếu ớt, có đánh chết Uy Tử Cầm cũng biết, chính là Hạ Trọng Hiểu.
Hạ Trọng Hiểu là khôn trạch!?
Đầu đông một tiếng, cảm giác thiên địa đều đang đảo lộn quay mòng mòng, Uy Tử Cầm gian nan nuốt một ngụm nước bọt.
“Hiểu Hiểu? Là người sao?”
“Đ-Đừng…” Hạ Trọng Hiểu run rẩy ôm chặt hai chân, cố lui sâu vào trong góc tối: “Đừng đến gần, gọi chị của ta đến, cầu ngươi…”
Uy Tử Cầm đầu óc hỗn loạn, mùi hương kia càng lúc càng nồng, nhất định là Hạ Trọng Hiểu đang phát tình.
Bây giờ sắp tan học, nếu để mọi người phát hiện nhất định sẽ rước thêm nhiều phiền toái.
Dứt khoát nâng chân đá mạnh vào cửa, đập vào mắt là Hạ Trọng Hiểu phát tình ngồi co ro trong phòng vệ sinh, đôi mắt hạnh ngập nước nhìn thẳng vào nàng.
“Tử Cầm, đừng… ta cầu ngươi…”
Hít thở bắt đầu mất đi tiết tấu ban đầu, Uy Tử Cầm kéo xuống áo khoác trùm lên người Hạ Trọng Hiểu, dùng sức đem nàng ôm lên chạy khỏi phòng vệ sinh.
“C-Camera…”
Liếc mắt nhìn thấy camera đang hoạt động treo trên vách, Uy Tử Cầm vươn tay một cái đã dễ dàng lấy xuống, mang theo cả camera cùng Hạ Trọng Hiểu chạy lên sân thượng.
Sân thượng bốn phía đón gió, giai đoạn đầu phát tình vị đạo vẫn còn nhạt bị gió thổi sẽ không lưu lại mùi.
Hai người vừa đặt chân lên sân thượng thì chuông tan học cũng reo, tranh thủ lúc chưa có người liền chạy ra sau bãi bàn ghế hư hỏng mà trốn.
Hạ Trọng Hiểu gương mặt đỏ bừng, ngực phập phồng thở dốc, hai mắt ẩm ướt nước, môi bóng loáng chiêu dụ càn nguyên đến thưởng thức.
Phát tình thời điểm khôn trạch đều mê hoặc ngọt ngào như vậy, muốn thoát ra được cũng không dễ dàng gì.
“Thuốc…”
Uy Tử Cầm hai tay siết lại thành đấm, run rẩy ngồi xổm trước mặt Hạ Trọng Hiểu, vẫn không dám tin bạn cùng bàn lại là khôn trạch.
“N-Ngươi là khôn trạch?”
“Cứu ta…” Hạ Trọng Hiểu khẩn trương nắm lấy cổ tay Uy Tử Cầm: “Cứu ta, thuốc ức chế, trong balo…”
Nàng vẫn còn một phần thuốc nữa, vì đề phòng rủi ro nên luôn cất trong balo.
“Ngươi trả lời ta!” Uy Tử Cầm nói như hét lên, túm chặt lấy cổ tay nàng: “Ngươi là khôn trạch có phải không?”
Mắt hạnh to tròn uông uông nước, gian nan gật đầu một cái.
Trống ngực thình thịch đập liên hồi, hóa ra nàng không nhìn nhầm, Hạ Trọng Hiểu thân thể nhu nhược như vậy không thể nào là càn nguyên.
Vị đạo nhạt nhẽo, hơn nữa lại còn kích động được nàng, thậm chí cho rằng bản thân tính hướng bị một càn nguyên bẻ gãy.
Hóa ra từ đầu đến cuối nàng thích chính là một khôn trạch!
“Đợi ta, đừng chạy loạn.”
Để Hạ Trọng Hiểu một mình ở đây rất không an toàn, Uy Tử Cầm vươn tay kéo nàng vào lòng, cơ thể mềm mại nhu nhuyễn dựa hẳn vào lồng ngực.
Hạ Trọng Hiểu kinh sợ mở to mắt hạnh ngập nước, môi mỏng mím thành một đường, run run chống tay trước ngực.
“Ngươi…”
“Ta kí mùi, đừng sợ.”
Dứt câu liền há miệng cắn một ngụm lên vai tăng kíƈɦ ŧɦíƈɦ mở ra tuyến mùi, có khí tức của càn nguyên bảo vệ sẽ không có càn nguyên nào dám đến gần.
Hạ Trọng Hiểu thân thể càng thêm nhu nhuyễn, Uy Tử Cầm đỡ nàng ngồi dựa vào tường, nhanh chóng chạy xuống phòng học lấy balo.
Mọi người trong lớp dọn dẹp về nhà, thấy Uy Tử Cầm liền tự động tách ra nhường đường.
Thẳng đến bàn học của Hạ Trọng Hiểu, thuận tay lùa hết đồ vào trong cặp, khóa còn chưa kịp kéo đã vác lên vai chạy ra khỏi lớp.
“Tử Cầm, Hiểu Hiểu làm sao à?”
“Nàng đau bụng, không ra được nhà vệ sinh.”
Nói xong liền chạy biến đi mất, để lại Lạc Uyển mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nói đến Uy Tử Cầm dùng tốc độ nhanh nhất chạy lên lầu, tốn không tới một phút đã lên được sân thượng, vị đạo nhàn nhạt bắt đầu nồng đậm hơn trước.
Hai chân một trận run rẩy, hít mấy ngụm không khí hoàn hoãn tâm tình mới bắt đầu đến chỗ phát ra nguồn tin tức tố mê người.
Hạ Trọng Hiểu thần trí mơ hồ dựa người vào tường, tay gian nan tháo xuống băng vải che giấu tuyến thể, để lộ da cổ mềm mại trơn mịn hằn đỏ dấu vết của băng vải.
Giai đoạn đầu kì động tình đều luôn trong trạng thái mơ màng, đến giữa kì mới thật sự bạo phát khẩn cầu được tiêu kí.
Dáng vẻ này của nàng xem chừng là chuẩn bị chuyển tiếp giai đoạn, tuyến thể sau gáy phình to béo mập tỏa hương thơm ngọt ngào mê người.
“T-Tử Cầm, thuốc, đưa ta…”
“Hảo.”
Lấp bấp phun ra được một chữ, Uy Tử Cầm khẩn trương đổ mồ hôi ướt cả đồng phục, đồng thời đưa balo về phía Hạ Trọng Hiểu.
Luống cuống đưa tay vào balo tìm kiếm thuốc ức chế, rõ ràng nhớ là cất ở ngăn nhỏ trong cùng nhưng tìm thế nào cũng không tìm thấy.
Khôn trạch trong tình trạng hoảng loạn thì tin tức tố càng nồng đậm như tín hiệu cầu cứu hướng đến càn nguyên.
Uy Tử Cầm đưa tay che mũi ngăn vị đạo thơm ngọt kia mạnh mẽ xông đến, cùng Hạ Trọng Hiểu lục balo tìm kiếm thuốc, rất nhanh liền thấy nó kẹt giữa hai quyển sách giáo khoa.
Hoảng thủ hoảng cước rút ra kim tiêm cùng với lọ thủy tinh đựng thuốc, động tác không tính là thành thục nhưng là khôn trạch nàng sớm quen với cách sử dụng thuốc ức chế.
Đầu kim đâm vào da thịt kéo theo một trận tê nhức, cánh tay bị tiêm tạm thời mất hết cảm giác, vị đạo nhàn nhạt quấn quýt trên da thịt cũng tan đi phân nửa.
“Sao rồi?”
Uy Tử Cầm nhẫn nại đến đổ mồ hôi đầy đầu, giúp nàng thu dọn kim tiêm và vỏ hộp thuốc, ngón tay lành lạnh chạm lên da thịt nóng hổi.
Thật không ngờ bạn cùng bàn như vậy lại là khôn trạch, các nàng quen biết cũng được nửa tháng hơn vậy mà đến hôm nay mới phát hiện.
“Hiểu Hiểu, nhìn ta.”
Hạ Trọng Hiểu gian nan mở mắt nhìn, tuyến thể hoàn toàn khép lại, nhưng cơ thể lại mang mùi hương kì lạ.
Đầu đông một tiếng, hoảng hốt sờ soạng lên tuyến thể, hoàn toàn không có dấu hiệu bị tiêu kí.
“Ngươi đã làm cái gì ta!?”
Bạn cùng bạn không trả lời còn giảo hoạt cười: “Ngươi nói xem.”
“N-Ngươi hỗn đản!”
Đánh liên tục vào người Uy Tử Cầm trút giận, Hạ Trọng Hiểu tạm thời coi như khôi phục, hận muốn lột da lóc xương nàng nấu canh.
Cũng do nàng nhất thời mất cảnh giác mà gọi cho bạn cùng bàn, bất qua tỷ tỷ bọn họ chẳng ai bắt máy, nàng còn ngồi trong nhà vệ sinh kết cục chưa chắc tốt hơn bây giờ.
“Ngươi là khôn trạch.”
Đột nhiên Uy Tử Cầm nhoài người đến, cánh tay hữu lực chống lên tường cement, đem mặt mình kề sát vào mặt nàng: “Ngươi còn lý do để cự tuyệt sao?”
Hai mắt Hạ Trọng Hiểu mở to, không biết Uy Tử Cầm đang nói đến chuyện gì, nhưng khẩu khí có vẻ không được tốt lắm.
“Ngươi đừng đến gần…” Khẩn trương lùi ra xa một chút nhưng lưng đã chạm tường hoàn toàn chẳng còn chỗ cho nàng thoát thân: “Chuyện này chỉ là hiểu lầm, ta còn phải về nhà.”
“Ngươi về với bộ dạng này?”
Hạ Trọng Hiểu mím chặt môi, cơ thể nàng lưu này kí mùi của Uy Tử Cầm, để tỷ tỷ bọn họ biết được không đánh chết nàng mới là lạ.
“Kí mùi càn nguyên sẽ không phát hiện, nhà ngươi có khôn trạch mới sợ.”
“Đậm như vậy!”
Càng nghĩ càng hoảng, Hạ Trọng Hiểu lấy trong balo nước hoa xịt lên người, mong khí tức càn nguyên sau khi kí mùi sẽ tan biến mất.
Nhìn thấy dáng vẻ ghét bỏ của Hạ Trọng Hiểu, Uy Tử Cầm khóe môi rút trừu giận đến nội thương.
“Ta không kí mùi ngươi sẽ bị càn nguyên khác ăn không còn một mảnh, ngươi không cảm ơn cùng dùng ánh mắt đó là ý tứ gì?”
Hạ Trọng Hiểu bĩu dài môi: “Ta mới không cần.”
“Ngươi.”
Không để Uy Tử Cầm kịp nói hết, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, là càn nguyên lần trước đánh nhau với nàng trong phòng thí nghiệm hóa.
“Hiểu Hiểu! Ngươi có ở đây không? Hiểu Hiểu!!”
Hạ Trọng Hiểu định đứng dậy chạy ra với nhị tỷ thì cánh tay đã bị Uy Tử Cầm chế trụ, dùng ánh mắt đặc biệt đáng sợ mà quan sát nàng.
“Ngươi cần càn nguyên đến vậy sao?”
“Nói lung tung cái gì vậy.” Hạ Trọng Hiểu gấp gáp muốn đi ra nhưng trước tiên vẫn phải xoa dịu Uy Tử Cầm: “Ta biết ngươi vừa giúp ta, nhưng ta hiện tại cần nàng bảo vệ, ngày mai chúng ta lại nói thêm.”
Nói xong liền ôm balo đứng dậy, lo lắng Uy Tử Cầm nghĩ không thông mà quay đầu lại, chỉ thấy đối phương đầu cúi thấp nhìn xuống sàn chẳng biết là đang nghĩ cái gì.
Không còn thời gian để nghĩ ngợi linh tinh, Hạ Trọng Hiểu tăng nhanh bước chân chạy ra với nhị tỷ.
“Ngươi hóa ra ở đây.” Hạ Ly Cơ khủng hoảng kéo ấu muội về phía mình xem xét, thấy nàng băng vải đều tháo rời càng thêm sợ hãi: “Ngươi làm sao? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bọn ta thấy tin nhắn đến phòng vệ sinh không tìm được ngươi!”
“Ta ban nãy trượt ngã trong phòng vệ sinh, hoảng quá nên phát ra một chút mùi…”
Nghe đến tiểu ấu muội phát ra tin tức tố khôn trạch, Hạ Ly Cơ lo lắng kéo nàng vào một góc tháo băng vải kiểm tra tuyến thể.
Quả nhiên phát mùi rồi, còn phát rất đậm, không biết trải qua sợ hãi đến mức nào.
“Ta không sao, mùi rất nhẹ, may mà có mang theo thuốc dự phòng.”
Miệng tuyến thể hoàn toàn chưa bị tiêu kí, Hạ Ly Cơ gánh nặng giảm bớt một chút, trừng mắt với ấu muội rồi giúp nàng quấn băng che kín tuyến thể.
“Ngươi không lúc nào an phận, chạy lên đây làm gì?”
“Để tiêm thuốc a, ngồi trong nhà vệ sinh có biết bao nguy hiểm.”
“Ngươi nghĩ phun đầy nước hoa là không nghe ra tin tức tố khôn trạch sao?”
Xem ra nhị tỷ hoàn toàn không phát hiện nàng bị kí mùi, tâm tình hòa hoãn mấy phần, hì hì cười đáp: “Ta cẩn thận thêm thôi mà.”
“Được rồi, ta ôm ngươi xuống, xem chân ngươi run kìa.”
Hạ Ly Cơ nói xong liền khom người ôm ấu muội đi xuống cầu thang, Hạ Trọng Hiểu tá hỏa muốn giãy, bạch kim cận vệ vẫn đang trừng mắt nhìn theo nàng a.
Lần này xong rồi, thảm rồi!!
Không nghĩ Uy Tử Cầm không xuất hiện đánh nhau, kí mùi chỉ nồng thêm một chút, xem ra là đang tức giận.
Khôn trạch có thể thông qua kí mùi mà phán đoán tính khí của bạn tình trong thời gian ngắn, đợi kí mùi qua đi hoàn toàn sẽ như hai người xa lạ.
Hồi hộp rời khỏi sân thượng, Hạ Trọng Hiểu quyết định tối nay sẽ gọi điện an ủi bạch kim cận vệ, sáng mai mang thêm chút bánh ngọt là tốt thôi.
Xuống lầu nghe đại tỷ và Hạ Tề Ngọc giáo huấn một trận, Hạ Trọng Hiểu ngoan ngoãn chịu trận, lúc ngồi xe đi về vẫn nghe tiếng đại tỷ càm ràm không ngừng.
Bất quá nàng thật sự dọa chết bọn họ rồi, nhưng cũng may là được Uy Tử Cầm giúp đỡ, bằng không nàng chẳng biết kết cục của bản thân về đâu.
Bị phát hiện khôn trạch, rồi đuổi học?
Càng nghĩ càng sợ hãi, tốt nhất là không nên chọc giận Uy Tử Cầm, bằng không kết cục của nàng khẳng định rất thảm.
Do sợ đa đa lo lắng nên tỷ muội các nàng thống nhất không nói chuyện hôm nay cho đa đa nghe, lúc ăn cơm cũng không làm gì bất thường, vui vẻ nói chuyện về buổi học.
Ăn xong cơm, Hạ Trọng Hiểu mang theo ly sữa nóng đa đa pha cho lên lầu uống, trong đầu nghĩ ngợi làm sao để cảm ơn Uy Tử Cầm giúp đỡ.
Cửa còn chưa kịp đóng thì một bàn tay khác chen vào, là đại tỷ Hạ Phượng Vũ.
“Mở cửa.”
Hạ Trọng Hiểu căng thẳng nuốt nước bọt, giống như bị bắt quả tang làm chuyện xấu mà mở cửa ra cho ba vị tỷ tỷ đi vào phòng mình.
Kéo ấu muội ngồi xuống giường, ba người vây quanh bên cạnh kiểm tra tuyến thể cho nàng bằng que điện tử, kết quả hiển thị đúng là chỉ có phát mùi.
Cả ba đều là càn nguyên không cách nào phát hiện được kí mùi của càn nguyên khác, hơn nữa đến tối khí tức đều đã tan hết, có mọc thêm hai cái mũi cũng ngửi không ra mùi vị.
“Ngươi ở trong phòng vệ sinh xảy ra chuyện gì?”
“Ta không cẩn thận vấp té, đầu đập vào cửa rồi biến ngốc luôn, không ngờ lại sợ quá khiến tuyến mùi mở ra.
Lúc đó chỉ muốn nhắn các ngươi đến bảo vệ ta nhưng không có ai đến cả, cũng may là mạng lớn luôn mang theo thuốc ức chế.”
“Trong giờ học bọn ta đều để điện thoại yên lặng, thấy ngươi phát tin chạy đi thì tìm nhưng không thấy ai.” Hạ Phượng Vũ sắc mặt đặc biệt kém cỏi, xoa gò má phúng phính của tiểu ấu muội: “Hay là ngươi rút học bạ đi, ta an bài ngươi qua chỗ khác học, ở Nhất Phương thật sự quá nguy hiểm.”
“Đây là lỗi của ta liên quan gì đến Nhất Phương a? Chị hai, ta tự có chừng mực, không phải ta vẫn bình an trở về nhà sao?”
“Ta cảm thấy không ổn.” Hạ Tề Ngọc khoanh tay đứng trước giường, trên mặt không còn tiếu ý nghịch ngợm: “Ngươi phát tin đi cùng lúc cho cả ba chúng ta nhất định lúc đó rất khủng hoảng, không thể chỉ vì vấp ngã mà dọa ngươi sợ đến phát mùi.”
“Ta thật sự vấp ngã nha, các ngươi xem đầu ta vẫn còn sưng.”
Hạ Ly Cơ quét mắt nhìn ấu muội chân thành vén tóc mái cho các nàng thấy vết bầm, nhịn không được chau mày: “Ngươi có chuyện phải nói với bọn ta, không được giấu giếm bằng không chịu ủy khuất chỉ có ngươi.”
“Ta quyết định rồi, Ly Cơ, Tề Ngọc, các ngươi liên hệ với cao trung gần nhà chúng ta đi, ta sẽ gọi lên Nhất Phương rút học bạ của nàng.”
“Đừng mà!”
Hạ Trọng Hiểu quẩn bách ôm chầm lấy eo của đại tỷ, mắt hạnh uông uông nước: “Ta đang học rất tốt, chị hai ngươi đừng rút học bạ của ta!”
“Chỗ nào tốt ngươi cho ta xem? Chưa được một tháng đã xảy ra bao nhiêu chuyện, ta tuyệt đối không cho ngươi học ở Nhất Phương nữa.”
“Cái này chỉ là sự cố thôi, ai dám chắc ta qua cao trung khác sẽ tốt hơn? Cao trung gần nhà cũng có càn nguyên nha, bọn họ còn biết ta là khôn trạch nữa, qua đó còn nguy hiểm hơn học ở Nhất Phương.”
“Càn nguyên bên đó không nhiều, toàn bộ là cùng nghi!”
Lần đầu đại tỷ cứng rắn như vậy, trong lòng Hạ Trọng Hiểu thầm than không ổn: “Chị hai ta hứa với ngươi, nếu ta còn xảy ra chuyện gì nữa thì ta sẽ tùy ý các ngươi an bài, tuyệt đối không bướng bỉnh khóc nháo!”
Sắc mặt của đại tỷ quả nhiên hòa hoãn mấy phần: “Ngươi xác định?”
“Xác định! Xác định nha!”
Hạ Ly Cơ chậm chạp mở miệng nối tiếp câu chuyện: “Cứ quyết định như vậy đi, dù sao vẫn tốt hơn nàng khóc lóc ầm ĩ đòi nhảy lầu.”
Hạ Trọng Hiểu liếc trắng mắt, quay phắt lại ôm đại tỷ nũng nịu: “Chị hai, ngươi tin tưởng ta nha, ta rất nghe lời ngươi mà.”
“Thời gian này bọn ta đều rất bận rộn khó mà chiếu cố được ngươi.” Hạ Phượng Vũ nhìn sang Hạ Tề Ngọc mà than phiền: “Làm cái gì ban trưởng không biết, cả ngày quấn quýt với đồng học, không bằng từ chức qua chiếu cố em gái ngươi.”
“Lão sư nói ta làm tốt ba tháng sau sẽ cho đổi, ta hiện tại chỉ có thể tận lực.”
“Chị hai đừng trách Tề Ngọc, điểm nàng cao như vậy lão sư tất nhiên bắt nàng làm ban trưởng rồi.
Bản thân ta tự có thể chiếu cố, ta sẽ không ra khỏi lớp vào giờ ra chơi nữa vậy là được rồi.”
Hạ Phượng Vũ cuối cùng vẫn bị ấu muội thuyết phục, duỗi ngón tay búng vào trán nàng: “Ngươi nói được làm được, nếu có chuyện gì phải lập tức chuyển trường.”
“Tất nhiên, hì hì, chị hai cứ tin tưởng ta.”
Nói thêm vài ba câu cũng tiễn được ba vị tỷ tỷ ra khỏi phòng, Hạ Trọng Hiểu nhìn đồng hồ đã gần mười giờ, suy nghĩ có nên gọi cho Uy Tử Cầm hay không.
Vẫn chọn không gọi, đi ngủ trước đã, nàng hôm nay mệt chết rồi.