Đọc truyện Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Trả Thù – Chương 39
Diệp Thần ngây dại, nước mắt ấm áp mãnh liệt chảy ra, bỗng nhiên hắn xoay người, không muốn người khác nhìn thấy hắn mềm yếu.
Lạc Tư Mạn nhẹ nhàng ngừng khóc, nhưng vẫn cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt, toàn thân màu đen giống như hòa vào đêm tối, đối diện với cô là một bên mặt, đột nhiên có cảm giác quen thuộc như vậy…
“Xin, xin hỏi… Vừa rồi, là anh đã cứu tôi phải không?”
Lạc Tư Mạn thì thào lên tiếng, thận trọng hỏi, cô không dám xác định người đàn ông trước mặt này là người tốt hay người xấu…
Diệp Thần gật đầu: “Gã kia chết rồi, cô có thể đi.”
Hắn kiềm chế mình không nhìn mặt cô, lạnh nhạt nói.
Trong lòng Lạc Tư Mạn buông lỏng, mới thở khe khẽ rồi nói: “Tiên sinh… Cảm ơn anh, nhưng mà… Anh giết hắn, có thể sẽ…”
“Cô yên tâm, không có việc gì.” Diệp Thần nhanh chóng đáng gãy lời cô, quay người đi thẳng về phía trước.
“Tiên sinh…”
Lạc Tư Mạn cắn chặt môi, nơi này quá tối quá đáng sợ, cô chỉ có một mình, ngay cả phương hướng cũng không biết rõ ràng, cô trở về thế nào được?
“Cô muốn làm gì?” Diệp Thần dừng bước, quay người nhìn cô, bỗng nhiên thở dài một tiếng, cô và Lạc Dung, căn bản không giống nhau chút nào.
“Anh có thể dẫn tôi đi cùng không?”
Diệp Thần hơi nhíu mày, giật mình nhìn cô.
“Không, không phải…” Lạc Tư Mạn đỏ bừng mặt, nói không mạch lạc: “Tôi nói là, tôi chỉ có một người, không cách nào quay về, anh có thể dẫn tôi…”
Dáng vẻ cô ngượng ngùng, vẻ mặt Diệp Thần có chút thay đổi, nhìn bộ dạng chật vật của cô, còn đôi mắt kia nữa, không khỏi gật đầu: “Được.”
“Cảm ơn anh.” Lạc Tư Mạn cười ngọt ngào, khủng hoảng trong lòng lập tức vơi đi hơn nửa.
Ngồi lên xe, hai người không nói một câu, Diệp Thần yên lặng lái xe, Lạc Tư Mạn dán mặt lên cửa sổ xe lạnh giá, cô không có chỗ để đi, không thể trở về Lạc gia, càng không có khả năng đến chỗ Tề Thiên Ngạo, Tả Thiếu Dương, hắn luôn âm trầm khiến cô sợ hãi, Nhã Kỳ càng không cần nói, bản thân Triệt ca ca chỉ sợ cũng khó bảo đảm…
Cuối cùng không nhịn được khóc lên, nghe thấy tiếng khóc Diệp Thần quay đầu lại, bình tĩnh liếc cô: “Cô làm sao vậy?”
Lạc Tư Mạn rưng rưng nước mắt, ngẩng đầu lên, đôi mắt thấu triệt lại cô đơn, cô thì thào: “Tôi không có chỗ để đi, anh có thể thu nhận tôi một đêm được không?”
Lạc Tư Mạn rưng rưng nước mắt ngẩng đầu lên, đôi mắt thấu triệt lại cô đơn, cô thì thào: “Tôi không có chỗ để đi, anh có thể thu nhận tôi một đêm được không?”
“Không được!”
Không cần suy nghĩ, Diệp Thần đã lạnh lùng nói, phòng ốc của hắn, từ sau khi Lạc Dung đi đã không dẫn một người phụ nữ nào vào nữa, cả đời này của hắn, người phụ nữ hắn yêu, cũng chỉ có một mình cô ấy, hắn sẽ không để cô ấy thương tâm.
“Thật xin lỗi…” Lạc Tư Mạn xấu hổ cúi đầu: “Vậy, anh tùy tiện cho tôi xuống một chỗ tốt, chờ đến hừng đông, tôi đi tìm phòng ở…”
“Cô không có nhà sao?” Diệp Thần nhíu mày, nhưng xe vẫn không dừng lại.
“Tôi không có nhà, có nhà cũng không về được.” Lạc Tư Mạn cắn chặt môi, nước mắt lại lã chã rơi xuống.
“Vậy từ trước đến giờ cô ở đâu? Tôi có thể đưa cô về.”
“Không, tôi không thể trở về!” Cô làm sao có thể quay về, bây giờ cô quay về thì biết đối mặt với Nhã Kỳ và Tề Thiên Ngạo như thế nào được?
Diệp Thần có chút giật mình nhìn cô: “Được rồi, ai bảo đêm nay tôi lại cứu cô, xem như tôi tùy tiện làm người tốt một lần, thế thì làm đến cùng vậy!”
Đột nhiên Lạc Tư Mạn ngẩng đầu, ngốc nghếch hỏi một câu: “Anh sẽ không có ý đồ xấu với tôi chứ?”
Diệp Thần nhíu mày, đầu đầy hắc tuyến, sau khi Lạc Dung đi, hắn căn bản không gần nữ sắc, thậm chí còn bị đồn thành đồng chí! Hắn sẽ có hứng thú với cô? Một cô nhóc bẩn như vậy…
Đạp mạnh phanh xe, Diệp Thần không thèm quay đầu lại: “Vậy cô xuống xe.”
Lạc Tư Mạn nhìn ngoài trời tối tăm mờ mịt, không khỏi méo miệng: “Tôi vẫn là đi thôi…”
Từ gương chiếu hậu Diệp Thần nhìn thấy cô cau mũi đáng yêu, khóe môi không khỏi kéo lên, tựa như mặt ngọc được phủ thêm một tầng ánh sáng sinh động, mê hoặc nhân tâm đến không nói ra lời…
Trong lúc ngủ mơ, Tiêu Quang Triệt bỗng nhiên cảm thấy có vật gì ấm áp trên mặt mình, không khỏi vỗ lung tung, một tiếng bộp lanh lảnh vang lên!
“Triệt!”
Giọng nói Dạ U Lạc tràn đầy ủy khuất, Tiêu Quang Triệt dứt khoát nhắm mắt, hung hăng đạp hắn xuống đất…
Dạ U Lạc rên lên một tiếng, ngã xuống sàn nhà, nhưng vẫn tủm tỉm cười: “Triệt, đêm nay tôi ngủ với cậu được không?”
“Không được!” Tiêu Quang Triệt trả lời chắc như đinh đóng cột.
Dạ U Lạc có chút hoảng hốt, con ngươi màu xám nhạt phủ thêm một tầng khói mù thật sâu: “Cậu làm sao lại giống Diệp Thần như vậy? Có lúc, tôi cũng không phân biệt rõ, cậu là ai…”
“Tôi không phải Diệp Thần! Làm ơn, về sau không được tùy tiện vào phòng của tôi!”
Dạ U Lạc nhìn gương mặt có chút tức giận của Tiêu Quang Triệt, bỗng nhiên mềm nhũn: “Vâng, cậu không phải cậu ấy, Triệt, thật xin lỗi, tôi không nên xem cậu là cậu ấy…”
Hắn đi lên phía trước, bàn tay vươn ra lại rút lại, không dám miêu tả gương mặt hắn…
Tiêu Quang Triệt nặng nề thở dài: “Dạ U Lạc, cậu không thể cứ u mê không tỉnh ngộ được, cậu yêu Diệp Thần như vậy thì đi tìm hắn đi, cậu dây dưa với tôi làm gì?”
“Cậu ấy trốn tránh tôi, cậu ấy tức giận, cậu không biết đâu, cậu ấy tức giận sẽ trốn đi, tôi tìm không thấy cậu ấy… Tôi tìm cậu ấy đã ba năm…”
Tiêu Quang Triệt bỗng nhiên có chút thương hại hắn, sắc mặt không khỏi ôn hòa một chút: “Có lẽ, có một ngày hắn không giận nữa sẽ trở về.”
“Làm sao có thể? Tôi đã giết người phụ nữ cậu ấy yêu nhất, cậu ấy hận không thể lấy mạng tôi!”