Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Trả Thù

Chương 38


Đọc truyện Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Trả Thù – Chương 38

Lạc Tư Mạn che lấy tai, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống, cô sẽ đau lòng, lúc thấy hắn đối xử ôn nhu với Nhã Kỳ, cô sẽ khó chịu…

“Em và cậu ta, không thể được! Coi như không có Mạch Nhã Kỳ, coi như cậu ta yêu em đi, hai người cũng tuyệt đối không thể!”

Lần này giọng nói của Tả Thiếu Dương lại là âm thầm nguyền rủa mang theo cả thê lương, Lạc Tư Mạn lập tức dừng bước, hai mắt ngấn lệ mơ màng nhìn anh ta: “Anh nói sao? Sao anh biết chúng tôi không thể?”

“Mối thù của cậu ta với Lạc gia, đã định trước các người vĩnh viển không thể ở bên nhau!”

Bỗng nhiên Tả Thiếu Dương cười nhẹ, tiến lên một bước, ôm thân thể nhỏ xinh của cô vào trong ngực: “Mạn Nhi, không muốn luân hãm, em sẽ bị thương…”

“Không…Tôi không muốn biết, cái gì tôi cũng không muốn biết, anh đi…Anh đi đi!”

Lạc Tư Mạn bỗng nhiên khóc lớn, hung hăng đẩy hắn ra, tinh thần cô đã nhiều lần sụp đổ rồi, cô xoay người lảo đảo chạy ra ngoài…

“Mạn Nhi!” Tả Thiếu Dương tuyệt vọng nhìn theo bóng dáng cô, đang muốn đuổi theo…

“Ta Thiếu Dương! Hình như tôi đã cảnh cáo cậu, Lạc Tư Mạn là người phụ nữ của tôi!”

Tề Thiên Ngạo kéo Tả Thiếu Dương trở lại, hắn không thể chịu đựng được tên này và Mạn Nhi dây dưa với nhau! Hắn không thể chịu đựng được khi thấy Mạn Nhi dựa vào trong ngực hắn ta! Đó là người phụ nữ của hắn, vĩnh viễn chỉ có thể là người phụ nữ của hắn!


Tề Thiên Ngạo nhanh chóng đuổi theo, mắt nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ phía xa xa kia biến mất, mái tóc dài của cô dây dưa trong gió, bỗng nhiên khiến hắn có cảm giác đau lòng như vậy!

Lạc Tư Mạn, tôi nói sẽ cho cô ấm áp và hạnh phúc, cô tin tưởng tôi không?

Lạc Tư Mạn chạy ra khỏi biệt thự của Tề Thiên Ngạo, đưa tay ngăn cản taxi, cô không biết phải đi đâu, chỉ mờ mịt luống cuống nhìn về phía trước, cho tới bây giờ cô mới phát hiện, ngay cả chỗ dung thân, cô cũng không có…

“Tiểu thư, cô muốn đi đâu?” Tài xế quay đầu lại hỏi cô một lần nữa, nhưng lại nhìn thấy Lạc Tư Mạn yếu đuối dựa vào ghế ngồi, cả khuôn mặt đầy nước mắt, kiều diễm và xinh đẹp như thế, khiến người ta động tâm…

“Tùy tiện, tùy tiện đi đâu cũng được…Rời khỏi chỗ này là được…”

Lạc Tư Mạn thì thào, không chú ý đến ánh sáng trong mắt tài xế đã thay đổi!

Xe chạy về phía trước, càng lúc càng vắng vẻ, sắc trời cũng dần dần tối, thế mà taxi lại đến một vùng ngoại thành xa lạ…

Lạc Tư Mạn khóc suốt đường lúc này mới mơ hồ cảm giác được nguy hiểm…

“Đây là đâu? Tôi không muốn tới đây, anh nhanh chở tôi quay lại nội thành!”

Lạc Tư Mạn vô cùng lo lắng nói, trời đã tối, bốn phía đều là núi nhỏ liên miên, ngay cả một người hay một chỗ có ánh đèn cũng không có, nỗi sợ hãi giống như rắn độc tùy ý lan ra, sắc mặt cô bị dọa sợ đến trắng bệch…

“Tiểu thư, cô thất tình phải không?” Bỗng nhiên gã tài xế âm trầm nói, cười bỉ ổi: “Đàn ông trên thế giới này có rất nhiều, tiểu thư đừng đau lòng…”

Đột nhiên, gã tài xế mở cửa ghế lái, xuống xe kéo cửa sau ra rồi ngồi vào…

“Anh muốn làm gì?”

Lạc Tư Mạn hoảng sợ mở to hai mắt, co rúm lại trong góc, người đàn ông trước mặt bỉ ổi khiến cô buồn nôn, cô bỗng nhiên hối hận vì bản thân thật lỗ mãng, ở chỗ này, một người cũng không có, cô nên làm cái gì đây?

“Đừng sợ, tiểu mỹ nhân, tôi chỉ là có lòng tốt muốn an ủi cô một chút…”

Gã tài xế hơi già kia bỗng nhiên nhào qua, đặt cô lên ghế ngồi, bắt đầu hôn hít vuốt ve lung tung…

“Anh làm cái gì đó? Anh muốn làm gì, anh buông tay…”


Lạc Tư Mạn liều mạng giãy dụa, nhưng ánh sáng trong mắt gã càng thêm sáng chói: “Kêu to lên, cô càng kêu tôi càng hưng phấn, thật không ngờ, tính tính lại còn mãnh liệt như vậy, thật hào hứng!”

“Kêu to lên, cô càng kêu tôi càng hưng phấn, thật không ngờ, tính tính lại còn mãnh liệt như vậy, thật hào hứng!” Gã lập tức kéo áo khoác của mình xuống, để trần thân trên, một lần nữa nhào xuống…

Lạc Tư Mạn liều mạng giãy dụa, lại bị đặt dưới thân gã không thể cử động, vừa xấu hổ vừa tức giận, nước mắt lập tức chảy ra: “Thả tôi ra…”

“Con nhóc thối, nơi núi non hoang dã một người cũng không có, cô kêu đi, kêu vỡ cổ họng cũng không ai nghe thấy đâu!”

Gã đàn ông cười bỉ ổi, xé rách quần áo của Lạc Tư Mạn…

“Anh thả tôi ra, thả tôi ra…” Tay Lạc Tư Mạn sờ soạng lung tung, bỗng nhiên không biết sờ thấy cái gì, cô cắn chặt răng, nhanh chóng tóm chặt nó hung hăng đập vào đầu gã!

“A…” Gã kêu thảm một tiếng, theo phản xạ buông tay ra che đầu mình, thừa cơ hội Lạc Tư Mạn nhanh chóng mở cửa xe, lảo đảo chạy ra ngoài…

“Đồ gái điếm, dám đánh tao…” Gã đỏ cả mắt, hai bước xuống xe nhanh chóng đuổi theo, từ phía sau kéo được mái tóc Lạc Tư Mạn, hung hăng quăng cô xuống đất, Lạc Tư Mạn vừa muốn giãy dụa, lại bị gã tát lên mặt, đầu lập tức ong lên như sắp nổ tung, hương vị tanh chát tràn ngập khoang miệng…

Váy dài bị gã xé rách, Lạc Tư Mạn tuyệt vọng nằm sấp trên mặt đất lạnh băng, cô muốn chết, nếu cô thật sự bị gã này cường bạo, cô nhất định sẽ không sống nữa! Nhất định…

Khuôn mặt Tề Thiên Ngạo xuất hiện rõ ràng trong đầu cô, Lạc Tư Mạn cảm thấy trái tim mình giống như bị kim đâm, hiện tại hắn nhất định đang bên cạnh Nhã Kỳ, bọn họ đang vui cười, hoặc là ôm hôn, hắn làm sao sẽ biết cô gặp nguy hiểm chứ?

Bịch một tiếng…


Một tiếng súng nặng nề vang lên trong đêm tối mênh mông, Lạc Tư Mạn sợ hãi đến mở to miệng, từng chút máu tươi tanh nóng chảy xuống cơ thể cô, cô muốn liều mạng kêu khóc, nhưng lại không thể phát ra tiếng…

Là ai đã chết? Là cô hay là gã đàn ông kia?

Toàn thân Lạc Tư Mạn run rẩy lại ép mình trừng to mắt, biểu cảm phấn khởi mà vặn vẹo cứng lại trên mặt gã, gã đã chết…

“A…” Lạc Tư Mạn đẩy thi thể ghê tởm kia ra, bất lực muốn chạy đi, nhưng hai đùi mềm nhũn, một chút sức lực cũng không có, bịch một tiếng ngã trên mặt đất, Lạc Tư Mạn không kiềm chế được run rẩy, cô ôm chặt đầu gối mình, hai răng va vào nhau tạo ra tiếng cập cập, cô thật sự rất sợ hãi…

Cơn ác mộng lại ùn ùn kéo đến, bỗng nhiên cô như nhìn thấy mẹ mình một thân máu tươi nằm trên mặt đất, không… Rốt cuộc mẹ đã chết như thế nào? Có thật là khi sinh cô vì khó sinh mà chết không?

“Mẹ… Mẹ, con rất sợ…” Cuối cùng Lạc Tư Mạn không nhịn được khóc rống lên, khóc như vậy trong đêm tối, tiếng khóc ủy khuất lại không kiềm chế được, lập tức khiến thân ảnh đang muốn đi xa kia dừng lại…

Trong đêm tối, ánh mắt của người đàn ông giống như sao trên trời, sáng ngời nhưng lại u buồn, gò má hắn vô cùng thanh tú, tuấn mỹ khiến người ta khó mà xem nhẹ…

Từng bước lại gần thiếu nữ đang khóc thút thít trong đêm, Diệp Thần chậm rãi cúi người, trên tay đưa ra một chiếc khăn tay sạch sẽ: “Đừng khóc, không sao rồi…”

Giọng nói của hắn ôm hòa lại lạnh như băng, Lạc Tư Mạn kinh hãi lập tức ngẩng đầu, hai mắt diễm lệ mê ly đột nhiên đụng vào mắt Diệp Thần, bỗng nhiên hắn kịch liệt run lên, thiếu chút không thể kiềm chế được mà ôm lấy cô…

Ánh mắt này, lại giống Lạc Dung như vậy, giống ánh mắt Lạc Dung nhìn hắn trước khi chết, giống lúc Lạc Dung giãy dụa dưới thân những gã đàn ông kia rồi khi hắn đột nhiên xuất hiện lại kêu khóc tê tâm liệt phế, ánh mắt như vậy…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.