Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Chương 140: Đại kết cuộc (1.4)


Đọc truyện Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát – Chương 140: Đại kết cuộc (1.4)

“Ngươi. . . . . . Không mượn coi như xong.” Người đàn ông này dám nói những lời đó với cô? Thật sự là quá đáng!

Cần gì đả thương người khác như vậy? Tình Tình xoay người rời đi. Cái gì mà người tình cũ? Nói giỡn, hai năm qua căn bản cô chưa từng cùng người
đàn ông nào nói năm ba câu chuyện cả? Dĩ nhiên trừ ba người đàn ông lớn
nhỏ trong nhà.

“Chậm một chút, dừng lại?” Cánh tay rắn chắc của
anh ngăn cản lại chiếc eo mảnh khảnh của cô, khiến cả người cô đứng
không vững, té ngã vào vòm ngực vững chải của anh.

“Nhanh như vậy liền ôm ấp yêu thương rồi hả?”

“Không phải anh không muốn cho tôi mượn sao?” Cô còn không đi thì ở đây làm
gì? Lưu lại cho anh chê cười sao? Lại dám nói cô ôm ấp yêu thương, cũng
không nhìn một chút, xem bây giờ ai là người nào ôm yêu thương? Anh muốn cái gì đây?

“Muốn mượn, cũng không phải là không thể.” Khẽ xoay người, Tình Tình đã nằm dưới bàn làm việc của anh.

“A!?” Ý tứ của anh là muốn cho cô mượn sao? Vậy còn ôm cô làm gì, chi phiếu là viết và ký tên kia mà!

“Theo tôi đi dạo một đêm. Yêu cầu của cô tôi sẽ đồng ý ngay.” Mộ Dung Trần
đem lỗ mũi chôn vào vai cô, hô hấp này khiến anh nhung nhớ hai năm qua,
trời vừa tối anh sẽ nghĩ đến mùi thơm này mà say giấc nồng, cằm thô cứng râu ria cố ý đụng vào chỗ da thịt trắng noãn và mềm mại của cô, ai biết anh yêu cô gái xinh đẹp này bao nhiêu, đôi môi cô có thể nói bất cứ lời gì?

“Anh bệnh thần kinh sao. Anh làm gì thế?” Đáng chết, tính

cách của người đàn ông này vẫn không thay đổi, Tình Tình cũng biết anh
chẳng tốt lành gì Tên khốn kiếp này, tay của anh đang làm gì thế? Lại
dám đưa vào trong váy của cô?

“Xem xem em đáng giá hay tiền đáng
giá. . . . . .” Dứt lời, đôi môi bá đạo không nói lời gì, chận lại sự
kháng cự và giãy giụa của cô.

“Không cần, Mộ Dung Trần, anh buông tôi ra!” Tình Tình hốt hoảng tránh hỏi nụ hôn mãnh liệt của anh. Trời
ạ, người đàn ông này thật sự là cầm thú, vừa mới gặp cô đã làm chuyện
cầm thú như thế này rồi.

Nhưng sự kịch liệt của Mộ Dung Trần, làm gì lại dễ dàng buông tha cô? Bàn tay to của anh nâng ót của cô, khiến
cô vội vàng ngửa ra sau, nóng bỏng cậy mạnh hàm răng của cô ra.

Anh nhớ cô, nhớ đến sắp chết đi! Thật không biết anh đã làm gì để chịu đựng bảy trăm ngày đêm trong không có cô bên cạnh! Anh cuồng dã, kịch
liệt bú, gặm, cắn Tình Tình, môi đỏ mọng đầy ngọt ngào, đầu lưỡi linh
hoạt dò thật sâu vào khoang miệng cùng cô dây dưa, cho đến khi cả hai
người đều không thở nổi mới lần lượt buông cô ra.

Tình Tình vừa
có lại được không khí, vội vã lùi về phía sau, cho là như thế có thể
tránh được sự xâm nhập của anh, nhưng cô sai rồi! tên khốn kiếp Mộ Dung
Trần này đến trình độ cầm thú cũng phải thua bởi vì hai người bọn họ đã
hai năm không gặp, nghĩ anh sẽ khá hơn một chút, ngược lại trực tiếp
thăng lên đạt đến trình độ cao nhất, động tác kế tiếp khiến cô phải la
thất thanh: “Không cần!”

“Không cần?” Mộ Dung Trần không nhúc
nhích chút nào, lạnh lùng thốt: “Tình Tình, bất cứ chuyện gì cũng có giá cao, em đi vay tiền, thì phải nghe theo anh, không phải sao?” Tình Tình trợn to hai mắt, “Mộ Dung Trần, tôi chẳng phải là vợ hay bạn gái của
anh, tại sao phải bồi anh? Tôi không muốn mượn tiền của anh nữa, anh
buông tôi ra!” Tìm ai mượn tiền cũng không cần tìm anh, bồi anh? Nói
xong hình như cô thấy mình chuyển từ người đi mượn tiền qua làm cô gái
tiếp rượu rồi?

Nữ tiếp rượu? Mẹ nó! Mộ Dung Trần đang ép cô, thật sự cô nên làm thế nào. . . . . .

Mà Mộ Dung Trần giống như nhìn thấu ý đồ của cô, lạnh lẽo nói: “Tiết Tình
Tình, em cho là cơ thể em mất cân mất lượng mà có thể đong thành hai tỷ
sao? Đừng nằm mơ! Không có lệnh của tôi, hôm nay em đừng nghĩ đến chuyện ra khỏi cửa! Không bằng cho chúng ta cơ hội ôn lại chuyện xưa đi, nhớ
lại trước kia chúng ta ngọt ngào như thế nào, triền miên như thế nào.”
Ngón tay của anh điêu luyện kéo qua gương mặt cô, đồng thời cúi xuống
hôn lên mỗi tấc da thịt mà anh từng sở hữu.


“Ừ. . . . . . Buông
ra. . . . . .” Đôi tay bị anh bắt chéo sau lưng cô, cả thân thể anh dán
chặt vào người cô, khiến cô muốn nhúc nhích cũng không được, cái miệng
nhỏ nhắn bị anh hôn đến hô hấp cũng khó khăn. . . . . .

Xong đời, chẳng lẽ cuộc đời cô phải dính lấy người đàn ông này sao? Đột nhiên,
một hồi điện thoại dồn dập cắt ngang sắc xuân tươi đẹp trong phòng. Mộ
Dung Trần nhỏ giọng mắng, nửa ngăn chận cơ thể khẽ run rẫy trong lồng
ngực mình, một tay cầm lấy ống nghe điện thoại: “Alo?”

Lấy được sự tự do trong chốc lát, hai chân nhỏ cong lên, hướng tới cơ thể anh. . . . . .

“Tiết Tình Tình!” Bị đánh trúng chỗ hiểm, khiến tay đang ôm cô buông lỏng, gương mặt anh tuấn nhăn lại, cô gái này thật độc ác!

Thừa dịp anh buông tay, Tình Tình liền nhặt giày cao gót rớt ra, chẳng thèm
đoái hoài đến anh, lập tức đi ra ngoài, không đi nữa, thật sự là bị đau
đến bể bụng rồi!

“A Trần? Tình Tình trở lại?” Điện thoại bên kia Mộ Dung Kiệt rống to, không khỏi cau mày.

“Chương Mực Tuyên!” Chưa có trả lời câu nói, Mộ Dung Trần lần nữa rống to.

Bởi vì, cửa phòng đã mở ra, cô gái kia lại trực tiếp nhào vào lồng thư ký
của anh, mà thư ký Chương tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội làm anh hùng
cứu mỹ nhân rồi.

Ân cần vịn lấy giương mặt kinh hoảng của cô, “Cô Tiết, cô không sao chứ?”

“Không có việc gì, cám ơn!” Không để ý tới người kia, Tình Tình ở đứng ngay ngắn, sau đó lập tức chạy về phía thang máy.

Cô không có việc gì, nhưng thư ký Chương làm anh hùng cứu mỹ nhân lại có chuyện!


“Tiết tiểu thư sao thế? Nếu như dễ dàng, có thể cho tôi số điện thoại hay
không, có rãnh rỗi ra ngoài uống ly cà phê. . . . . .” Thư ký Chương
không để ý đến đại Boss bên kia đang nhìn cậu với ánh mắt phun lửa, liến thoắng không ngừng với giai nhân, mắt thấy sẽ phải đuổi theo.

“Chương Mực Tuyên, cậu lập tức vào đây cho tôi.” Một tay cúp điện thoại, nhìn
thấy của gương mặt hoài xuân của thư ký, mục tiêu lại còn là vợ của
mình, Mộ Dung Trần lập tức phóng hỏa khí.

“Tổng, tổng giám đốc. . . . . .” Thư ký Chương biết cấp trên của mình đang tức giận, không để ý tới việc theo đuổi người đẹp, vội vàng chạy vào phòng làm việc.

Anh cho là tổng giám đốc có chuyện quan trọng muốn phân phó cho anh, ai
biết mới đi gần hai bước đột nhiên nghe được Mộ Dung Trần nói giống như
thiên lôi giáng: “Cậu chú ý đến vợ tôi!” Nói xong, anh hung hăng trừng
mắt liếc anh ta một cái, nghênh ngang rời đi.

Thư ký Chương nghe thấy vô cùng kỳ quái, tựa như bọt xà phòng trong cơn mộng ảo, “Pằng” một tiếng, vô tình tan vỡ.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Tổng giám đốc đuổi theo vợ mình!

Chỉ là, cô gái xinh đẹp kia tại sao lại là vợ của Tổng giám đốc? Mặc dù anh vào đây làm việc có nghe qua vài người làm lâu năm nói Mộ Dung Trần đã
kết hôn, nhưng nghe nói vợ của Tổng giám đốc đang du học ở nước ngoài,
làm sao sẽ tới đây? Tới để cho khi anh kịp hiểu mọi chuyện, thật may là
anh không có làm ra chuyện tình gì lung tung, bằng không chức vụ cao và
phần lương lớn này anh chẳng thể nào giữ được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.