Đọc truyện Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát – Chương 139: Đại kết cuộc (1.3)
Hai người cùng nhau
đi đến lầu 41, dọc theo đường đi, bởi vì hai người vì cái nắm tay vừa
rồi mà lúng túng, không biết phải nói gì nữa.
Ra khỏi thang máy,
là vài nhân viên cấp dưới đang đợi thang máy, tất cả đều giật mình nhìn
Chương tài tử cùng một cô gái mặc trang phục công sở đi về phía phòng
làm việc của Tổng giám đốc, mà mấy nhân viên lâu năm ở công ty vừa gặp
Tình Tình, mắt như thể rớt xuống đất.
Không để ý đến mọi người đưa ánh mắt tò mò, Tình Tình ưỡn ngực, mắt nhìn thẳng mà qua, cô cũng chẳng tìm họ, sợ cái gì?
Gõ cửa, thư ký Chương liền dẫn Tình Tình vào cửa.
Lần nữa đi vào phòng làm việc vừa quen thuộc vừa xa lạ này, trong lòng Tình Tình khẩn trương, hai chân khẽ run rẫy, thật là có gì đó không đúng.
Vừa gọi cửa, liền nghe được giọng nói của một người ngỡ chỉ được nghe trong mộng, Tình Tình liếc anh một cái, trong phòng làm việc là một không khí vô cùng ấm áp, áo khoác của anh móc lên ghế, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh ngọc.
Thấy thư ký Chương dẫn người đi vào, thậm chí
ngay cả nhìn cũng không nhìn, anh chỉ lo nói điện thoại, thỉnh thoảng
còn lật xem tài liệu.
Thư ký Chương mời Tình Tình ngồi xuống
sofa, thư ký phía ngoài liền đem ly nước lọc vào. Thư ký Chương thấy Mộ
Dung Trần bận rộn, thuận tay lấy một quyển tạp chí từ giá sách đưa cho
Tình Tình, sau đó liền đi ra ngoài.
Cửa đóng lại, bây giờ trong
phòng làm việc của Mộ Dung Trần chỉ còn lại hai người bọn họ. Tình Tình
ngồi có chút không được tự nhiên, len lén ngẩng đầu nhìn anh một cái.
Đúng là người đàn ông đẹp nhất là khi anh ta chăm chỉ làm việc, tuyệt đối
hấp dẫn ánh mắt của phụ nữ, lần đầu tiên Tình Tình vẻ mặt này của Mộ
Dung Trần cho dù là cùng người ta nói chuyện điện thoại, nhưng giọng nói quả quyết nhanh chóng, tuyệt không dài dòng dây dưa, làm cho người ta
vừa nhìn đã mất hồn, chiếc cằm lạnh lẽo thậm chí còn hấp dẫn phụ nữ hơn
vạn phần. . . . .
Khuôn mặt nhỏ nhắn nóng lên, Tình Tình bưng ly
trà trên bàn lên uống vài ngụm, che giấu tâm tình của mình. Tiết Tình
Tình, cô phát hoảng cái gì, thế nhưng tự nhiên quên mất chuyện người đàn ông trước mặt đã không còn là chồng của cô, cô đến đây tìm anh chỉ là
vì thương lượng một chuyện, nhưng vì sao lại thấy anh mê người quá đổi.
Ý thức được mình mất hồn, Tình Tình uống mấy ngụm trà nóng, sau lại không dám len lén nhìn anh nữa, cẩn thận cầm tạp chí mà thư ký Chương đưa cho lên xem.
Ah? Lại là một quển tạp chí chuyên ngành? Khách tới
phòng anh đều phải xem loại tạp chí này sao? Vẫn là nhìn về phía anh?
Không đến nỗi chứ? Cô nhớ công việc của anh là về số liệu tài chính cũng không có nửa điểm liên quan đến mô hình nội thất?
Thôi, trong
mong có quan hệ gì chứ! Tình Tình đảo mắt nhìn sách trong tay, hình ảnh
tinh xảo làm cô có một chút không dám tin, tâm tư của cô sớm đã bay tới
bên cạnh người đàn ông kia rồi.
Rốt cuộc, điện thoại của anh cũng đã xong, Mộ Dung Trần liếc nhìn cô gái nhỏ ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế
sa lon xem tạp chí, mánh khóe nâng tay lên lướt nhìn thời gian, không
tệ, rất có kiên nhẫn, đợi gần hai mươi phút mà không có nửa câu oán hận.
Cả thân thể tỉnh táo lại về ghế dựa, một tay Mộ Dung Trần để lên bàn, một tay chống cằm quan sát cô gái nhỏ.
Thời gian hai năm không lâu cũng không ngắn, lại đủ khiến một cô gái lớn
lên. Cô đã hai mươi bốn tuổi, đã đi qua cái tuổi thanh khiết để trở
thành một người phụ nữ quyến rũ, mặc đồ công sở vẫn khiến cô vô cùng
xinh đẹp, trong mắt anh cô vẫn xinh đẹp hơn người.
Trong phòng
làm việc không ai nói chuyện khiến không khí nhất thời an tĩnh, Tình
Tình không ngừng lật lật những trang tạp chí, dù là cô không ngẩng đầu
lên nhìn, cũng biết người đàn ông kia nhất định là đang nhìn cô, một cỗ
lửa nóng như cố thiêu đốt cơ thể cô.
“Không biết tiểu thư Tiết
tìm tôi có chuyện gì?” Ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, rốt
cuộc Mộ Dung Trần quyết định mở miệng trước. Nếu như anh không mở miệng, anh nghĩ, có thể cô gái kia sẽ ngồi ở phòng của anh xem tạp chí mãi cho đến khi tan làm, anh ra về luôn cũng chẳng thèm lên tiếng?
Tiểu
thư Tiết? Danh từ mới sao? Được rồi, nếu anh đã đem những chuyện trước
kia dọn dẹp sạch sẽ, cô cũng đâu cần khách sáo nữa? Phải hay không?
Hít sâu một hơi, Tình Tình đứng lên, đưa đôi mắt sáng rực nhìn anh.
“Mộ Dung Trần, tôi. . . . . .” Những từ đã học tập, đã đọc qua một trăm
lần, nay cũng không thể nói ra? Cô khẩn trương cái gì chứ? Thật đáng
chết.
“Tiểu thư Tiết, không ai nói cho cô biết, cô cùng người
khác nói chuyện phải khách sáo một chút sao? Xin lỗi, vừa rồi tôi không
nghe cô nói cái gì cả, cô có thể nói lại cho tôi một lần nữa không?”
Nói thì nói, ai sợ ai? Tình Tình giận dỗi đi về phía trước vài bước, đến cạnh bàn làm việc của anh.
“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì? Tôi còn phải đi họp. Cho em năm phút.” Mộ
Dung Trần yên lặng quan sát cô gái trước mắt, rõ ràng là đang run rẩy
lại tỏ ra trấn tỉnh.
“Tôi nghĩ, ừ. . . . . .” hiện tại Tình Tình
rốt cuộc hiểu rõ, thì ra đi vay nơi người ta khó khăn đến thế nào, đặc
biệt là khi phải nói chuyện đó với chồng trước thì càng khó khăn nơi
nữa.
“Còn bốn phút ba mươi giây!”
Đàn ông đáng chết, anh
tính giờ thật? Anh hẹp hòi đến trình độ đó sao? Nếu như anh dễ giận như
lời nói, sẽ cho cô mượn một khoản tiền lớn như thế sao? Thôi, dù sao cô
cũng là kẻ có da mặt mỏng, thế nào cũng không nói được, còn chưa muốn
mất mặt thêm!
“Tôi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Tôi không
sao, tôi đi nha.” Tình Tình lẩm bẩm nói, xấu hổ đến chẳng biết làm gì,
đồng thời xoay người muốn rời đi. Lúc này, người đàn ông phía sau lập
tức đứng lên ngăn cản cô, “Em không thể đi, nói rõ ràng, rốt cuộc em đến đây tìm anh là có chuyện gì?”
Thân thể cao lớn ngăn cản trước mặt cô, hơi thở mê người của anh khiến cô như té xỉu.
“Tôi đi ngang thuận tiện lên đây nhìn một chút. . . . . .” Lấy cớ này có thể quá hư thúi hay không?
“Đi ngang qua? Tới đây thăm chồng trước, là chưa dứt tình sao?” Đầu óc cô
gái này rốt cuộc làm bằng gì? “Không phải, tôi là tới. . . . . . là tới. . . . . .” “là tới làm cái gì?” “Là tôi đến đây để mượn tiền anh!” Tình Tình đột nhiên ngửa đầu, một hơi nói ra mục đích mình tới nơi này.
Mộ Dung Trần không thể tin trừng mắt nhìn cô gái trước mặt, cô mới nói cái gì? Muốn vay tiền của anh?
“Cô rất thiếu tiền sao?”
“Đúng vậy, tôi rất thiếu tiền!” Dù sao cũng đã nói hết ra rồi, vậy còn ngại gì cái sĩ diện nữa.
“Mượn bao nhiêu?” Ah, anh hỏi cô mượn bao nhiêu?
“Hai tỷ.” Có phải quá nhiều hay không?
Trầm mặc, giữa hai người chỉ có im lặng, trầm mặc đến Tình Tình cảm thấy khó chịu. “Anh. . . . . . Rốt cuộc. . . . . . Có cho mượn hay không. . . . . .” Tình Tình lắp ba lắp bắp nói xong, đầu cơ hồ đau đớn, xương quai
xanh run rẩy. Nếu như đứa bé không phải của anh, nếu như công ty nhà họ
Tiết không phải cùng con trai bảo bối của cô có liên quan, cô đã không
bỏ hết thể diện để đi vay tiền của chồng trước. Mộ Dung Trần lạnh lùng
nhìn cô, “Vay tiền? Đường đường là đại tiểu thư nhà họ Tiết, làm sao sẽ
đi vai tiền của chồng trước? Người tình cũ của cô không có khả năng
sao?”
Người tình cũ là có ý gì?