Đọc truyện Hào Môn Bĩ Thiếu – Chương 72
E&B: Strangers Ex
Bữa cơm này trong lòng mọi người không quá thích, đương nhiên không bao quát gia đình Diêm Thiếu Liệt và hai cụ. Sau khi Hứa Nhất Phàm về nhà muốn oán giận vài câu với Diêm An Quân, nhưng cô ta còn chưa oán giận ra miệng thì Diêm An Quân đã đi vào thư phòng, chờ Diêm Thiếu Kiệt đưa Đào Ngọc trở về thì trực tiếp bị Diêm An Quân gọi vào thư phòng.
“Con có biết chuyện này hay không?”
Diêm Thiếu Kiệt đã sớm đoán được trở về sẽ bị Diêm An Quân hỏi, anh ta hít một hơi nói: “Ba, con chỉ biết một chút, nhưng cụ thể là chuyện gì xảy ra thì con không rõ lắm, nhưng con nghe A Ngọc nói là Đào thị trình tư liệu lên chính phủ trước, A Liệt là trình sau bọn họ.”
“Bác cả của con nói con có nghe rồi chứ? Chị ấy đối với chuyện của công ty là vốn không rõ ràng, hôm nay nói những lời này nhất định là A Liệt để chị ấy nói, hiện tại ai trình đơn trước không quan trọng, có có hỏi A Ngọc kế tiếp sẽ làm như thế nào không?”
“Cô ấy chỉ nói sẽ về hỏi anh hai mình một chút, con thì cho rằng có lẽ chuyện lần này cô ấy không thật sự rõ lắm, có thể là chủ ý của những người khác trong Đào gia.”
Diêm An Quân trầm mặc một lát rồi hỏi: “Hôn sự của hai đứa dự định khi nào tiến hành?”
“A?” Trong lúc nhất thời Diêm Thiếu Kiệt không kịp phản ứng là chuyện gì, sau đó mới nói: “Nửa năm trước con có nhắc đến một lần với A Ngọc, cô ấy nói hiện tại Đào thị mới vừa đứng vững ở Thiên Hải, cô ấy muốn đem Đào thị phát triển mạnh lên mới gả cho con, cũng là vì muốn tăng lợi thế cho con.”
Diêm An Quân nhíu mày, thầm nghĩ Đào thị phát triển còn chưa đủ tốt sao? Muốn phát triển thành cái dạng gì mới tính là được? Vượt qua Diêm thị sao? “Nó biết chuyện con với A Liệt chứ?”
“Đây vốn không phải là bí mật gì.”
Diêm An Quân gật đầu nói: “Bớt thời giờ con lại nhắc lần nữa với nó, nhìn xem nó nói thế nào.”
Mà bên kia Diêm Thiếu Liệt và Thuỷ Ân Trạch vừa về nhà bỗng nhiên nghe nói một sự kiện, Cố Quân Viêm liên hệ ở nước ngoài chuyện mang thai hộ đã xác định rồi, hai ngày tới bọn họ phải bay qua.
Diêm Thiếu Liệt và Thuỷ Ân Trạch nghe xong rất vui vẻ, việc này rốt cuộc cũng xác định, sau khi thông báo cho người nhà thì ai cũng cảm thấy vui mừng, ba ngày sau Diêm Thiếu Liệt bàn giao xong chuyện của công ty liền rời đi.
Chuyện bọn họ ở nước ngoài tạm thời không đề cập đến, Đào Ngọc cùng người nhà đang thương lượng có nên buông tha quyền cạnh tranh mảnh đất núi không. Những người khác trong Đào gia không quá đồng ý, tuy rằng mảnh đất núi này đối với Đào thị thật sự không có ý nghĩa gì, dù sao diện tích không lớn lại còn gần khu nhà giàu, muốn làm cái gì cũng dùng không được. Nhưng nếu bọn họ buông tha sẽ thành trò cười cho người khác xem, đây là tranh không nổi với Diêm thị cho nên đành buông tha, quả nhiên công ty ngoại lai đấu không lại công ty bản địa. Hơn nữa Đào thị tìm nhiều công ty hợp tác như vậy, nghĩ muốn bọn họ hợp tác với Đào thị thì Đào thị phải cho bọn họ nhìn thấy thực lực, lần này có thể nói là cơ hội vô cùng tốt. Nếu Đào thị có thể đứng vững áp lực bắt được khu đất núi, những nhà hợp tác đó không thể không liếc mắt xem trọng Đào thị.
“A Ngọc, Diêm gia làm khó con sao?”
Đào Ngọc đưa mắt nhìn Đào Giang Hải nói: “Bác cả, bác chưa từng tiếp xúc với Diêm Thiếu Liệt, cho nên không biết cậu ta khó chơi cỡ nào.” Sau đó Đào Ngọc đem chuyện ngày hôm trước ăn cơm ở Diêm gia kể ra.
Không chỉ Đào Giang Hải nhíu mày mà ngay cả Đào Thanh Đông cũng cảm thấy giật mình, “Cậu ta cứ như vậy mà nói trước mặt mọi người?”
Đào Ngọc bất đắc dĩ gật đầu nói: “Diêm Thiếu Liệt chính là người như vậy, cậu ta căn bản không cần suy xét trường hợp hay bầu không khí, chỉ cần chọc cậu ta không thoải mái, cậu ta nhất định sẽ nghĩ cách đáp trả, hơn nữa còn làm đối phương nuốt không trôi.”
“Trưởng bối của Diêm gia không quản sao?”
Đào Ngọc tự giễu nói: “Anh hai, anh cảm thấy trưởng bối Diêm gia sẽ vì đứa con dâu chưa vào cửa như em quản Diêm Thiếu Liệt sao? Không chỉ không quản, Diêm nãi nãi còn hùa theo châm chọc em vài câu, mẹ của Diêm Thiếu Liệt nói chuyện càng không nể mặt mũi.”
“Diêm An Quân và Diêm Thiếu Kiệt đâu?”
“Chuyện này bọn họ vốn không rõ, cho nên căn bản không mở miệng nói chuyện, huống chi là Diêm nãi nãi mở miệng, bọn họ là con cháu sao có thể giáp mặt làm bà ấy mất mặt chứ?”
Đào Thanh Đông thở dài nói: “A Ngọc, anh biết chuyện này A Mỹ làm có chút quá, nhưng nó là người như vậy, em đừng tìm nó chấp nhặt làm gì.”
Nói đến việc này Đào Ngọc vừa giận vừa bất đắc dĩ, nhưng còn mang theo chút thoải mái. Bởi vì bọn họ sở dĩ sẽ cùng Đào thị tranh mảnh đất núi này không phải bởi vì bọn họ muốn tranh, mà là Đào Mỹ trộm làm sau lưng bọn họ.
Đào Mỹ đã bước vào Đào thị công tác, tuy tính cách cô ta vẫn kênh kiệu như vậy, nhưng tốt xấu cũng biết chăm chỉ làm việc, lại thêm nhan sắc cô ta rất xuất sắc cho nên có vài việc đối với cô ta mà nói là thuận buồm xuôi gió. Mối quan hệ với chính phủ cô ta có liên hệ mấy lần, lần này Diêm Thiếu Liệt vừa phóng tin ra, Đào Mỹ lập tức liên hệ người hỏi một chút, biết mục đích của Diêm Thiếu Liệt thì cô ta liền làm một bộ hồ sơ trình lên.
Người bên kia thu chỗ tốt của người ta tự nhiên phải giúp người ta làm việc, mặc dù là Đào Mỹ trình hồ sơ, nhưng đối với người bên kia thì các người đều là Đào thị là người Đào gia, không có gì khác nhau. Mà người Đào gia luôn nghĩ rằng việc xấu trong nhà không tuyên dương ra ngoài cho nên không đem chuyện Đào Mỹ nói ra, đợi khi tin tức này truyền tới, mấy người Đào Ngọc mới biết được.
Sau lại biết là Đào Mỹ thì mọi người hỏi cô ta có dự tính làm gì, ai biết Đào Mỹ còn nói là vì muốn tìm phiền toái cho Đào Ngọc, hơn nữa không hề có một chút ý tứ giấu diếm, nói thẳng thừng ra.
Đào Mỹ nói: “Tôi là muốn tìm phiền toái cho Đào Ngọc, không phải cô ta ở Diêm thị như cá gặp nước sao? Nhìn sự kiện lần này xem Diêm gia sẽ nói như thế nào, bọn họ muốn khó dễ Đào Ngọc làm cho cô ta rời khỏi, vậy chứng minh Diêm gia không để Đào Ngọc vào mắt, thế thì Đào Ngọc có gả vào Diêm gia cũng chẳng có ích lợi gì, bởi vì người ta không có xem trọng cô ta. Ngược lại nếu Diêm gia bảo Diêm Thiếu Liệt rời khỏi, vậy chứng minh Đào Ngọc ở Diêm gia khá có địa vị, cô ta gả vào Diêm gia đối với Đào thị hay là Đào gia mà nói đều là chuyện vô cùng tốt.”
Tuy rằng Đào Mỹ nói là muốn tìm phiền toái cho Đào Ngọc, nhưng lời này là có vài phần đạo lý. Sở dĩ Đào Ngọc vẫn luôn không xác định việc kết hôn, một là bởi vì lần trước Diêm Thiếu Liệt nói con dâu không có tiếng nói đối với Diêm thị, hai là thái độ người Diêm gia đối với mình. Nếu đúng như Đào Mỹ đã nói, Diêm gia muốn mình rời khỏi để tặng cho Diêm Thiếu Liệt, đây căn bản là không đem mình để vào mắt là không có xem trọng, là khinh thường mình khinh thường Đào gia.
Hơn nữa việc này lan truyền thật nhanh, toàn bộ người ở thành phố Thiên Hải đã biết chuyện này, cũng nhìn chằm chằm chuyện này, cho nên nếu mình chủ động rời khỏi vậy thì nói là Đào thị ở Thiên Hải không có nổi đất diễn.
Nhưng cục diện hiện nay không có phát sinh hai điểm Đào Mỹ nói, tuy Triệu Chi Lâm và Diêm nãi nãi nói khó nghe, nhưng không trực tiếp nói mình khiến cho Đào thị rời khỏi, mà từ trong thái độ của hai người cũng có thể thấy được cũng không tính để Diêm Thiếu Liệt rời khỏi. Đương nhiên cô ta đoán chừng dù là Diêm lão gia tử lên tiếng bảo Diêm Thiếu Liệt rời khỏi thì cậu ta chắc chắn cũng không rời khỏi.
Hiện tại chính là muốn nhìn thực lực hai nhà, muốn tranh mảnh đất núi này, ai có thể bắt được thì người đó có bản lĩnh. Nếu Đào thị bắt được, vậy thì người Diêm gia cũng không thể không liếc mắt xem trọng mình, đừng nhìn Đào thị là công ty ngoại lai, nhưng thực lực so với Đào thị không hề kém!
Chính bởi vì xảy ra nhiều chuyện như vậy, đã không có người đi theo ý tưởng ban đầu của Đào Mỹ, ngược lại còn cảm thấy cô ta lần này không có làm sai, mà Đào Ngọc từ ban đầu tức giận đến hiện tại đã đổi ngược. Nhưng thật sự là mục đích của Đào Mỹ không phải là vì Đào thị, cô ta là đứa cháu gái không được Đào lão gia tử thừa nhận, tương lai muốn chia một chén canh với Đào thị là chuyện không có khả năng, thế thì cô ta cần gì phải quan tâm đến Đào thị phát triển chứ?
Nhưng có thể tìm chuyện phiền toái cho Đào Ngọc, làm cho Đào Ngọc ở Diêm gia không thuận lợi không vui vẻ, Đào Mỹ đã cảm thấy rất sung sướng. Sự kiện lần trước cô ta biết là Đào Ngọc nói với gia gia, cho nên Đào Mỹ đối với Đào Ngọc có thể nói là hận thấu xương!
“Anh hai, chuyện đã xảy ra rồi, hiện tại nói cái này không có ý nghĩa. Huống chi lần này cũng không tính là Đào Mỹ gây ra cái hoạ gì, quên đi.”
“A Ngọc, em yên tâm, anh sau này sẽ trông chừng nó, khẳng định sẽ không để nó chọc ra chuyện gì nữa.”
Đào Ngọc không nói tiếp đề tài này nữa, Đào Thanh Đông luôn cưng chìu cô em gái của mình, nếu có thể nắm chắt trong tay mới là lạ, chỉ cần Đào Mỹ không chọc ra chuyện xấu là may rồi, lập tức hỏi: “Chuyện Đào Mỹ với Tần gia Đại thiếu gia thế nào rồi?”
Đào Thanh Đông cười khổ nói: “Sự kiện lần trước của A Mỹ với Cố đại thiếu gia đã khiến cho dư luận xôn xao rồi, em cảm thấy người Tần gia như vậy sẽ chấp nhận nó sao? Không nói người Tần gia, Tần đại thiếu đối với nó cực kỳ chán ghét.”
“Là bởi vì Lữ tiểu thư kia sao?”
“Không phải, Tần đại thiếu không chỉ chán ghét A Mỹ, đối với vị Lữ tiểu thư kia cũng rất chán ghét. Nhưng nói thế nào đây, anh ta là một người vô cùng thông minh biết cách lợi dụng người, bây giờ A Mỹ và vị Lữ tiểu thư kia là đối thủ một mất một còn.”
“Tần gia quả thật không tồi, nếu ngay từ đầu Đào Mỹ chọn Tần đại thiếu thì tốt rồi.”
Đào Thanh Đông nghe xong lời này lắc đầu, thầm nghĩ Đào Mỹ là hạng người gì, người khác không rõ nhưng hắn lại rất rõ ràng, hắn là từ nhỏ lớn lên cùng với cô em gái này, biết rõ bản chất tính cách của cô ta, dựa vào tính cách này muốn gả vào hào môn đứng đắn là chuyện không có khả năng.
Từ khi bị Thuỷ Ân Hi và Cố Quân Viêm liên thủ giải quyết thì đúng là Đào Mỹ yên tĩnh một thời gian, nhưng chỉ là một thời gian mà thôi, Hướng Tâm Dĩnh cảm thấy mỗi ngày nhốt Đào Mỹ ở nhà cũng không phải là cách hay, liền thương lượng với cha con Đào Giang Xuyên, không thì để Đào Mỹ vào Đào thị kiếm gì đó làm, có lẽ công việc bận bịu sẽ làm con người vững vàng hơn.
Hai cha con suy xét đem chuyện này nói với Đào Ngọc, Đào Ngọc rất dễ nói, chẳng qua là cô ta muốn cha con Đào Giang Xuyên phải cam đoan trông chừng Đào Mỹ, không thể để cho cô ta tiếp tục gây chuyện nữa. Đương nhiên xét thấy những việc trước kia Đào Mỹ đã làm, cũng không có khả năng an bài vị trí quan trọng nào. Hai cha con cũng đồng ý, lúc này Đào Mỹ mới bắt đầu lần nữa làm việc ở Đào thị.
Công tác không mấy tháng thì cô ta bắt đầu theo dõi Tần Hiếu Luân, bối cảnh Tần gia không hề thua kém Cố gia, Tần Hiếu Luân cũng là nhân tài nổi bật, tuy rằng khí chất kém Cố Quân Viêm một ít nhưng có thể xem như loại đàn ông đủ chuẩn, sau đó cô ta bắt đầu trò cũ tái diễn.
Đào Mỹ công khai theo đuổi Tần Hiếu Luân như vậy dĩ nhiên là lọt vào mắt truyền thông, bài báo này vừa ra tới khiến cho dư luận ồ lên một mảnh, Lữ Y Y nhìn thấy bài báo thì hết sức tức giân, lén lút sau lưng người trong nhà lại bắt đầu theo đuổi Tần Hiếu Luân. Sau đó hai cô gái bắt đầu tranh giành gay gắt, Tần Hiếu Luân nói mấy câu liền khơi mào chiến tranh giữa hai cô gái. Đương nhiên bản thân hai người cũng coi nhau là tình địch, mặc dù Tần Hiếu Luân không xúi giục hai người thì sớm muộn gì hai người cũng đánh nhau, chẳng qua có anh xúi giục, kết quả càng thêm phấn khích!
Không sai, hai cô gái này không chỉ vung tay đánh nhau, còn đánh đến vô cùng ác liệt. Trong một buổi tiệc hội, hai người ở trong vườn hoa phía sau khách sạn đánh nhau nghiêng trời lệch đất, các loại cào, cấu, cắn, xả, xé, đủ loại kỹ năng đều dùng tới, kết quả chính là lễ phục bị xé rách, còn là rách tươm, trên mặt hai người bị vô số vết cào cấu tướt ra máu, điều không may nhất là trận này bị phóng viên chụp được. Ngày hôm sau bài báo này vừa phát hành, hai người đẹp này liền lập tức nổi tiếng ở thành phố Thiên Hải.
Tống gia không răn dạy Lữ Y Y, nhưng không ích quở trách đối với Lữ Viện Viện, nhất là Tống lão gia tử nói chuyện càng là ác độc, nói bà ta không biết cách dạy dỗ con gái thì sao có thể xứng làm con dâu Tống gia? Tống Vệ Thành là không muốn quản chuyện Lữ Y Y, nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy khiến Tống gia mất mặt, ông ta đối với Lữ Viện Viện cũng là hết sức tức giận.
Mà Lữ Viện Viện bị quở trách không biết cách dạy dỗ con gái đem Lữ Y Y nhốt ở trong nhà, không cho phép cô ta ra khỏi cửa, mặc cho Lữ Y Y náo loạn cỡ nào cũng không được, sau đó Lữ Viện Viện nói thẳng, “Nếu con bước ra khỏi cửa Tống gia thì đừng trở về nữa, dù sao con cũng không phải là người của Tống gia, không có một chút huyết thống quan hệ nào với Tống gia, con muốn đi thì nghĩ cho kỹ đi.”
Bình thường Lữ Y Y dám náo loạn là bởi vì có Lữ Viện Viện cho cô ta chỗ dựa, nhưng nếu Lữ Viện Viện thật sự mặc kệ cô ta, cô ta ở Tống gia xem như là diễn xong rồi. Cho nên lúc này Lữ Y Y xem như là có kinh nghiệm, cũng đành thành thật đi xem mắt. Lữ Viện Viện phát thề trong hai năm này nhất định phải gả rụng Lữ Y Y, không thể để đứa con gái gây thất vọng này uy hiếp địa bị của mình ở Tống gia.
Từ sau khi Thu Đình Nhã gả vào Tống gia, người Tống gia có ai không đem nàng thành bảo vật mà nâng niu, đều là kết hôn lần hai, sao đãi ngộ lại khác biệt đến thế chứ? Trước kia bà ta không biết là thế nào, hiện tại bà ta biết người có bối cảnh thế nào thì sẽ mang đến ảnh hưởng ra sao.
Bà ta chỉ nhìn thấy mặt trên, lại không nhìn thấy được Thu Đình Nhã thường xuyên đích thân vào bếp làm vài món ăn cho bố mẹ chồng, cùng lão thái thái nói chuyện tản bộ, thỉnh thoảng còn cùng lão gia tử phẩm trà chơi cờ, ngày tết không quên chuẩn bị lễ vật cho người lớn trẻ nhỏ trong nhà, nhìn lễ vật là biết dùng bao nhiêu tâm tư, đối với công việc của Tống Vệ Lý thì nàng cũng cho rất nhiều ý kiến hay…
Những việc Thu Đình Nhã làm thì trưởng bối trong nhà đều xem trong mắt, làm sao không thể khen không thể yêu thích nàng cho được? Huống chi bản thân người ta còn là con cháu gia tộc lớn.
Lữ Y Y yên tĩnh, Đào Mỹ cho rằng đối thủ của mình không có, nhưng chờ cô ta ra khỏi cửa thì mới phát hiện bị phóng viên bao vây, biết mình gây hoạ xấu mặt, cô ta cũng không dám bước ra khỏi nhà, xác thực yên tĩnh một chút.
Đào Ngọc cảm thấy Tần gia quả thật không tồi, đáng tiếc lúc trước Tần đại thiếu không có kế hoạch xem mắt, Cố đại thiếu lại càng không, lúc đó bọn họ cũng nghe ngóng Đường gia, duy nhất có thể để cô ta tiếp cận chỉ có Diêm Thiếu Kiệt. Nhưng lấy tình hình hiện nay bảo cô ta gả vào Diêm gia thì cô ta có chút do dự.
…
Bởi vì không yên lòng chuyện ở Thiên Hải, cho nên cặp đôi Diêm Thiếu Liệt về nước trước cặp đôi Cố Quân Viêm, kết quả chuyện mang thai hộ tạm thời chưa có, nhưng phỏng chừng là không có vấn đề gì, Cố Quân Viêm và Thuỷ Ân Hi chờ bên đó có kết quả mới trở về nước.
Chờ Diêm Thiếu Liệt trở về thì mảnh đất núi đã có kết quả cuối, Đào Ngọc vận dụng hết thảy quan hệ có thể vận dụng, vị Lưu phó thị trưởng phụ trách xây dựng đô thị cũng xuất không ít lực hỗ trợ, nghe nói là liên hệ lãnh đạo cấp trên hỗ trợ.
Diêm Thiếu Liệt nghe Diêm Trí Viễn báo cáo xong thì cười nói: “Đào thị lần này đúng là dốc hết vốn gốc nha?”
“Xem ra lần này bọn họ là tình thế bắt buộc.”
“Lấy được thì cho đi, tôi còn phải cảm tạ bao cỏ Đào Mỹ này, nếu không thì làm sao tôi có thể tìm được cái cớ tốt như vậy làm suy yếu thế lực cha con Nhị thúc ở công ty chứ?”
“Đúng thế.”
Diêm Thiếu Liệt cầm chắc tờ giấy trong tay thì thào lẩm bẩm: “Chờ xem, đừng tưởng bắt được cái mảnh đất núi đó là xong việc.”
Vào ban đêm Diêm Thiếu Liệt cùng Thuỷ Ân Trạch về nhà lão gia tử, mọi người trong nhà vây quanh hai người hỏi chuyện mang thai hộ, nghe bảo không có vấn đề gì thì bọn họ cũng an tâm.
Sau đó lão gia tử hỏi Diêm Thiếu Liệt chuyện đất núi, Diêm Thiếu Liệt nói tình huống trước mắt: “Gia gia, lần này có thể không quá lạc quan, quan hệ của người ta khá là cứng.”
Lão gia tử nhìn thoáng qua thằng cháu trai nhỏ, nói: “Ông thấy con lạc quan đó chứ?”
Diêm Thiếu Liệt cười hắc hắc, “Không thích xem là vì khu đất núi trên cơ bản là Đào thị, không liên quan gì đến Diêm thị chúng ta, lạc quan là… Giữ lại cái hồi hộp chờ xem?”
Lão gia tử vỗ nhẹ lên đầu Diêm Thiếu Liệt, “Thằng nhóc này, có chuyện gì còn muốn gạt gia gia nữa sao? Nếu không thì để gia gia dùng một chút quan hệ, để khu đất núi này có có phần của Diêm thị chúng ta?”
Diêm Thiếu Liệt vừa nghe liền nóng nảy, “Đừng nha, không được không được.”
“Ô, không phải con quan tâm đến khu đất đó à?”
“Chuyện là thế này…” Diêm Thiếu Liệt đem tình huống của Đào thị ở Đông Lâm nói với lão gia tử, trong đó bao gồm những chuyện Diêm Trí Viễn âm thầm điều tra được.
Lão gia tử nhíu mắt nói: “Con nghi ngờ bọn họ cầm đất núi cũng sẽ không khởi công, chỉ là vì ‘tranh’ mà tranh?”
Diêm Thiếu Liệt cũng nheo nheo mắt nói: “Dạ, rất có khả năng này.”
Diêm nãi nãi vừa vặn bưng một khay trái cây đến, nhìn thấy biểu tình một già một trẻ giống như đúc như thế liền bật cười.
Diêm Thiếu Liệt và Thuỷ Ân Trạch ở chỗ lão gia tử đến tận khuya mới trở về, dù sao ở rất gần, đi mấy phút đồng hồ thì về đến nhà.
Vài ngày sau chuyện mảnh đất núi cuối cùng có kết quả, cùng ngày cũng công khai tuyên bố kết quả cạnh tranh, Đào thị không hề hồi hộp thắng lợi bắt được đất núi, Diêm Thiếu Liệt ở trước mặt lãnh đạo chính phủ, nhân sĩ thương giới cùng với công chúng truyền thông bạo phát lửa giận.
Vốn là Đào Ngọc muốn tới nói mấy câu mềm nhẹ, nào biết còn chưa nói thì đã bị Diêm Thiếu Liệt hất mặt: “Cô là muốn đến để tôi chúc mừng? Bớt dát vàng lên mặt mình đi, ông đây căn bản không để đám Đào thị nhà cô vào mắt.”
Đào Ngọc đứng tại chỗ sửng sốt, trên mặt xấu hổ muốn chết, biết Diêm Thiếu Liệt không bao giờ diễn dựa theo kịch bản, nhưng hôm nay là trường hợp nào thì cô ta rất rõ ràng, Diêm Thiếu Liệt này muốn giở trò xé rách mặt sao?
“Diêm tổng, sao lại nói như vậy, có cạnh tranh dĩ nhiên phải có thắng thua, cậu hẳn là không phải loại người thua không nổi chứ?”
“Thua không nổi? Cô mà cũng dám nói với tôi thua không nổi, cô cho rằng mình thắng sáng rọi sao?”
Ban đầu tiêu điểm của mọi người là đặt trên người Diêm Thiếu Liệt, nghe anh nói như vậy tự nhiên không thể thiếu nghĩ nhiều thêm, loại chuyện này không phải là bí mật gì, giống như là một phần bận rộn công tác công khai cạnh tranh đi, tuy rằng biết nhưng tuyệt đối sẽ không có người đem chuyện này nói ra miệng.
“A Liệt.” Đào Ngọc còn không có mở miệng xoa dịu thì Tần Hiếu Luân đã bước tới mở miệng, lời này của Diêm Thiếu Liệt tuyệt đối là phạm vào kiêng kị, sẽ làm rất nhiều người trên mặt không đẹp.
Đường Tống cũng đi tới mở miệng nói với Đào Ngọc: “Đào tiểu thư, thật ngại, bạn của tôi tính tình thẳng thắng, trong lòng tức giận nên cô đừng để ý nha.” [Ex: bạn tốt là đây, nói còn không quên đâm cho một câu ]
Cậu cũng cảm thấy rất kỳ quái, tuy tính tình Diêm Thiếu Liệt không tốt, nhưng vẫn biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, huống chi cái mảnh đất núi đó cũng chẳng có bao nhiêu lợi nhuận, hành vi hôm nay của Diêm Thiếu Liệt có chút không quá bình thường. Tuy rằng không biết vì sao, nhưng cậu và Tần Hiếu Luân vẫn là cảm thấy không thể để cho Diêm Thiếu Liệt làm ầm ĩ quá phận.
“Không sao.”
“Tôi là tức giận, nhưng không phải nhằm vào người khác mà là nhằm vào Đào Ngọc cô, cô làm chuyện gì thì trong lòng cô tự biết, đừng tưởng rằng tất cả mọi người là kẻ ngốc, chuyện này tuyệt đối sẽ cứ như vậy là xong đâu.”
“Diêm tổng, lời của cậu có ý gì?” Tính tình Đào Ngọc có tốt đến mấy cũng phải tức giận, nhưng trước mặt nhiều người và vài lãnh đạo ở đây, cho nên cô ta có tức giận cũng phải chịu đựng.
“Có ý gì? Tôi sẽ không thừa nhận cô thành chị dâu của tôi, mặc kệ anh trai tôi nghĩ như thế nào, cho dù tương lai cô thật sự gả vào Diêm gia chúng tôi, tôi cũng sẽ không thừa nhận cô là người Diêm gia, cô tốt nhất chuẩn bị tâm lý cho tôi đi.”
“Đây là chuyện của tôi và Thiếu Kiệt, cậu…”
Diêm Thiếu Liệt khoát tay chặn lại, “Đủ, thu lại cái bộ mặt giả nhân giả nghĩa của cô giùm, nhìn là phiền, chúng ta đi!”
Có như vậy trong nháy mắt Tần Hiếu Luân và Đường Tống cảm thấy, cái tên Diêm Thiếu Liệt cố tình gây sự, rất không nói lý còn ngang ngược, giống như là thiếu gia lưu manh trước kia đã quay trở lại!
Diêm Thiếu Liệt nói xong mang theo một đám người hùng hùng hổ hổ rời đi, mà đám người ở lại cũng không có tâm tình chúc mừng, cha con Diêm An Quân vì kiêng kị nên hôm nay không có tới, nhưng Diêm Thiếu Liệt không có tính toán buông tha cho hai người.
Diêm Thiếu Liệt không có giải thích nhiều với bạn tốt về hành vi khác thường của mình, chỉ lặng lẽ nói thầm với hai người, “Yên tâm, tất cả đều nằm trong kế hoạch.” Vì thế… Tất cả mọi người yên tâm.
Ngày hôm sau trên hội nghị tại Diêm thị, Diêm Thiếu Liệt nói chuyện lần cạnh tranh này thất bại, còn nói rõ là anh đề trình lên chính phủ trước, nhưng hôm sau Đào thị liền đi theo đệ trình, anh hoài nghi Diêm thị có người tiết lộ cơ mật thương nghiệp, yêu cầu điều tra chuyện này. Mọi người trong công ty cũng nhất trí phải tra rõ việc này, dù sao loại chuyện tiết lộ cơ mật thương nghiệp rất nghiêm trọng.
Việc này vốn không có một chút quan hệ gì với cha con Diêm An Quân, nhưng bởi vì là Đào thị cho nên rất dễ khiến cho người ta suy nghĩ lung tung. Mà cha con Diêm An Quân càng là người câm ăn hoàng liên đầy miệng đắng mà không thể nói nên lời, bất kể là hai người nói hay không nói, đều có loại cảm giác giấu đầu lòi đuôi, cho nên hai người là bị nghẹn khuất muốn chết.
Nghẹn khuất không nói còn phải tiếp thu đủ loại suy đoán, ai bảo Diêm An Quân ông có quan hệ tốt với Đào Giang Hải? Ai bảo Diêm Thiếu Kiệt anh có vị hôn thê là Đào Ngọc? Ai bảo hai người đã đính hôn rồi? Ai bảo anh và Diêm Thiếu Liệt tranh giành Diêm thị làm cho thiên hạ biết cả rồi? Tóm lại, dựa vào quan hệ của hai cha con mấy người với người Đào gia, không nghi ngờ hai người thì nghi ngờ ai đây?
Tất nhiên là Diêm Thiếu Liệt biết việc này không quan hệ với cha con Diêm An Quân, nhưng anh không có nghĩa vụ phụ trách giải thích cho hai người này, huống chi đây là cơ hội Đào Ngọc và Đào thị cho anh, nếu anh không lợi dụng một chút thì thật sự là có lỗi với ý tốt người ta đúng không?
Diêm Thiếu Liệt không ngừng ở công ty đánh ra giá trị danh vọng, cha con Diêm An Quân cũng không ngừng đánh ra giá trị danh vọng, chẳng qua Diêm Thiếu Liệt đánh ra là số dương, mà cha con Diêm An Quân thì đánh ra giá trị âm!
Biết người trong công ty bàn tán chuyện này, hơn nữa đứng mũi chịu sào bị hoài nghi là cha con Diêm An Quân, Diêm Thiếu Liệt an tâm nở nụ cười!
___________
Ex: mấy chương sau thật sự là đúng như tên tựa truyện =]]] rất “Bĩ” =]]]]]]]]