Đọc truyện Hào Môn Bĩ Thiếu – Chương 105
Cuộc sống hàng ngày của các ông bố trẻ
PN2: Đã hiểu được thế giới của con gái
E&B: Strangers Ex
Thời điểm khi Nguyệt Nguyệt được hai tuổi, chính là tiểu áo bông tri kỷ của cả nhà, đừng nhìn bé còn nhỏ nhưng bé thiệt là hiểu chuyện đó nha, đứa nhỏ này giống như là trời sinh rất thông minh, đặc biệt biết nhìn sắc mặt người, miệng lại ngọt đem tất cả già trẻ lớn bé uống đường.
Mỗi khi nghe có người khen con gái của mình Diêm Thiếu Liệt đều là bộ dáng cộng đồng quang vinh, có nhìn thấy không, con gái của anh đây thật ngoan thật đáng yêu thật là xinh đẹp thật sự là vô cùng ưu tú… Quả thật là hận không thể đem hết tất cả tử ngữ tốt đẹp dùng ở trên người con gái, mỗi khi vào thời gian này anh đã cảm thấy ngày xưa không học tốt ngữ văn thật sự là đáng tiếc.
Gặp người liền khen con gái đã trở thành thói quen hàng ngày của Diêm Thiếu Liệt, vừa mới bắt đầu mọi người cũng lắng nghe, nhưng thời gian lâu thì có chút chịu không nổi, ai cũng biết Nguyệt Nguyệt đáng yêu, nhưng ông anh không cần ngậm mồm há mồm khen con gái chớ, vô luận là ai nói chuyện với Diêm Thiếu Liệt, nói không được vài câu thì anh đã có thể kéo đến trên người con gái, sau đó còn cùng người ta đặc biệt niệm kinh con gái, cũng không quản người ta có nguyện ý nghe hay không.
Lão gia tử thường nói một câu chính là, “Có nữ mọi sự đủ!”
Nguyệt Nguyệt là một cô bạn nhỏ vô cùng có tư tưởng, bốn ông anh trai ban ngày đều đi học, bé liền chơi đùa cùng Ngũ ca, bởi vì bé là điểm hồng nổi bật trong bạt ngàn lá xanh, cho nên bé làm cho sự tồn tại của Ngũ ca rõ ràng yếu đi rất nhiều.
Nhưng bởi vì Tiểu Ngũ cùng tuổi với bé, cho nên Nguyệt Nguyệt vẫn rất là dính Ngũ ca, hơn nữa nhiều năm sau khi các ông anh trưởng thành cũng là hết sức hâm mộ tiểu Ngũ, bởi vì nhóc có thể cùng Nguyệt Nguyệt đến trường chung.
Nguyệt Nguyệt là một đứa bé ngoan không thể nghi ngờ, nhưng đồng thời bé cũng là một cô bạn nhỏ rất bướng bỉnh là không giả, cô bạn nhỏ hai tuổi rốt cuộc có thể bướng bỉnh đến tình trạng nào đây?
Gần đây Nguyệt Nguyệt thích nhất một sự kiện là nhéo râu thái gia gia, Diêm lão gia tử có một chòm râu trắng bạc khá dài, mỗi lần Nguyệt Nguyệt nhìn thấy thái gia gia đều vươn tay muốn ôm, Diêm Thiếu Liệt sợ gia gia trẹo lưng, căn bản không dám để ông ôm, nhưng Nguyệt Nguyệt mặc kệ nha, mềm mềm nhũn nhũn gọi thái gia gia, chọc nhột tim lão gia tử nha!
Cuối cùng Diêm Thiếu Liệt và Thuỷ Ân Trạch không có biện pháp, đành đem Nguyệt Nguyệt đưa cho lão gia tử, nhưng kiên quyết không cho lão gia tử đứng, ngồi trên ghế salon ôm tóm lại là an toàn chút. Nào biết Nguyệt Nguyệt vừa vào đến trong ngực lão gia tử, lập tức liền kéo râu lão gia tử, Thuỷ Ân Trạch sợ tới mức vừa mới ngồi xuống liền bật người nhảy dựng lên.
Lão gia tử khoát tay nói: “Không có việc gì, không có việc gì, Nguyệt Nguyệt không có dùng sức.” Vừa mới nói xong câu đó lão gia tử đã cảm thấy cằm tê rần, Nguyệt Nguyệt nhìn xem chùm râu trong tay lại nhìn xem thái gia gia, sau đó hé cái miệng nhỏ nhắn cười hắc hắc, lão gia tử nhìn bé cũng đi theo cười hắc hắc, Diêm Thiếu Liệt và Thuỷ Ân Trạch lại là đồng thời trợn trắng mắt.
Lại ví dụ như lúc Nguyệt Nguyệt nhìn thấy Diêm Thiếu Liệt mặc áo sơ mi trắng luôn “Không cẩn thận” làm cho anh dơ, mang giầy nhỏ đạp mấy cái, hoặc là vừa ăn cơm xong liền lấy áo sơ mi trắng chùi chùi miệng. Triệu Chi Lâm luôn nói với bé: “Nguyệt Nguyệt, nãi nãi đã chuẩn bị khăn lông nhỏ cho con lau miệng, không được dùng áo sơ mi của Daddy lau miệng.”
Lần nào Nguyệt Nguyệt cũng sẽ ngoan ngoãn vâng dạ, nhưng chỉ chớp mắt là quên. Nhưng Nguyệt Nguyệt lại chưa bao giờ dùng áo sơ mi của Thuỷ Ân Trạch lau miệng, lúc đó Diêm Thiếu Liệt sẽ đều lấy một bộ dáng đáng thương hề hề nhìn con gái, Nguyệt Nguyệt nhìn vẻ mặt của anh sẽ đặc biệt vui vẻ. Diêm Thiếu Liệt suy nghĩ có phải con gái là phái tới để chuyên môn đối đầu với mình?
Có một lần lão gia tử cùng lão thái thái bởi vì chuyện nào đó mà cãi nhau vài câu, Nguyệt Nguyệt dang hai chân nhỏ đứng ra, một tay để ở sau lưng, một tay chỉ vào thái gia gia, một bức bộ dáng bình trà nhỏ mềm mềm nói: “Không cho phép ăn hiếp thái nãi nãi!”
Lão gia tử và lão thái thái nhìn bộ dáng của bé lập tức cười to, bộ dáng nhỏ xíu xíu này thật sự là đáng yêu vô cùng, sau lão thái thái hỏi bé đây là học của ai thế? Nguyệt Nguyệt liền nói gia gia và nãi nãi cãi nhau, nãi nãi đều như vậy, gia gia liền sợ hãi.
Hai cụ tưởng tượng lập tức hiểu được, có thể là hai người kia đấu võ mồm bị cô nhóc này thấy được, phỏng chừng đây là bộ dáng lúc đó của bà thông gia, bị cô nhóc quỷ này học được.
Buổi tối Diêm Thiếu Liệt cùng Thuỷ Ân Trạch trở về nghe nói như thế, hai người bảo Nguyệt Nguyệt bắt trước lại cho bọn họ xem, Nguyệt Nguyệt lại nói thế nào cũng không chịu làm. Thẳng đến một ngày nào đó hai người vì chuyện gì đó đấu võ mồm, Nguyệt Nguyệt bày ra bộ dáng bình trà nhỏ nói cho Diêm Thiếu Liệt không cho phép bắt nạt Thuỷ Ân Trạch, nhưng quan trọng là lúc Nguyệt Nguyệt nói thì Diêm Thiếu Liệt đang bị Thuỷ Ân Trạch xách lỗ tai kêu gào đau đau kìa!
“Cục cưng, con không thấy được sao? Daddy mới là người bị bắt nạt, sao con không giúp Daddy chứ?”
Nguyệt Nguyệt đưa mắt nhìn Diêm Thiếu Liệt, lại nhìn về phía Thuỷ Ân Trạch ngọt ngào kêu một tiếng “Ba ba”, Thuỷ Ân Trạch lập tức buông tay xách lỗ tai Diêm Thiếu Liệt, nhanh chóng đi qua ôm con gái. Diêm Thiếu Liệt lại bày ra bộ dáng đáng thương hề hề nhìn con gái, con gái không có hướng về mình, thật sự là thương cái cô nhóc này như không mà. Diêm Thiếu Liệt nhìn Nguyệt Nguyệt ghé vào trên vai Thuỷ Ân Trạch, lúc này cái miệng nhỏ nhắn cười hắc hắc không nói còn vươn cánh tay ra vẫy vẫy.
Đương nhiên Thuỷ Ân Trạch đang đưa lưng về phía hai cha con nên không biết chuyện này, Diêm Thiếu Liệt nháy mắt mấy cái như có điều thông suốt, con gái là ở sau lưng Ân Trạch giúp mình? Diêm Thiếu Liệt cười thoả mãn, mình biết mà, con gái sao lại không có thể hướng về mình chứ?
Nguyệt Nguyệt đến tuổi đi nhà trẻ, bốn ông anh đã lên tiểu học, chỉ có Ngũ ca cùng bé đến trường, ở nhà trẻ có thiệt là nhiều bạn nhỏ, nhưng mặc kệ thế nào bé luôn ở bên cạnh Ngũ ca. Cô giáo hỏi bé tại sao lại không chơi đùa với các bạn nhỏ khác? Nguyệt Nguyệt nói: “Daddy nói bạn bè rất quan trọng, nhưng người nhà là quan trọng hơn, Ngũ ca dĩ nhiên là quan trọng nhất!”
Danh Danh đưa mắt nhìn thoáng qua Nguyệt Nguyệt, khoé miệng nhẹ nhàng cong lên một chút, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn lại biến về mặt than. Lúc Diêm Thiếu Liệt đến đón các con thì cô giáo nói chuyện này cho anh, Diêm Thiếu Liệt vô cùng hài lòng gật đầu, con gái ngoan của anh đây giỏi nhất chính là bày ra bộ dạng thiếu đánh.
Danh Danh từ bé xíu thì đã là mặt than, cực kỳ giống Cố Quân Viêm, ngay cả Cố lão gia tử còn cảm thấy thật kinh ngạc, cháu trai là sau này mới biến thành cái tính tình này, nhưng Danh Danh từ bé xíu đã là như vậy. Bởi vì khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng cho nên kết quả chính là Danh Danh ở nhà trẻ có rất ít bạn bè, có vài bạn nhỏ không thích nhìn bé.
Không thích nhìn là bởi vì tiểu mỹ nữ được cả nhà trẻ công nhận suốt ngày vây quanh Danh Danh chuyển a chuyển, không chịu chơi với các bạn nhỏ khác, nên luôn có bạn nhỏ tìm đến Danh Danh gây phiền toái, mỗi khi thời gian này Nguyệt Nguyệt đều lấy tốc độ nhanh nhất vọt tới bên người anh trai, cùng anh trai bắt tay đánh chạy những bạn nhỏ đó.
Không sai, là đánh chạy đó, Nguyệt Nguyệt là một cô bạn đặc biệt thích vận động, ở nhà thích nhất là xem phim võ thuật, nhưng bé có một tính rất tốt đó là chưa bao giờ chủ động gây chuyện hay chủ động đánh người khác, mỗi lần nhìn thấy người ta muốn ăn hiếp anh trai của bé, bé mới có thể ra tay.
Sau này Diêm Thiếu Liệt kể lại hồi ức, lúc Nguyệt Nguyệt bốn tuổi anh mang theo bé đến trường quay thăm Thuỷ Ân Trạch. Khi đó Thuỷ Ân Trạch đang đóng một bộ phim võ hiệp, ngày đó vừa vặn trường quay đang có cảnh diễn đánh nhau, ngay tại lúc Thuỷ Ân Trạch cầm kiếm bay lên không khung biểu diễn tư thế so chiêu với người khác, Nguyệt Nguyệt bưng khuôn mặt nhỏ nhắn há hốc mồm hoàn toàn bị sợ choáng váng.
Diêm Thiếu Liệt cảm thấy có thể là Nguyệt Nguyệt bị kích thích nên muốn dẫn bé ra ngoài, kết quả Nguyệt Nguyệt kéo lấy Diêm Thiếu Liệt, “Ba ba thiệt là lợi hại, ba ba thiệt là lợi hại…” Tiếp đó những lời này được bé lập lại tuần hoàn vô hạn.
Anh cảm thấy có khả năng bởi vì sự kiện này khiến cho Nguyệt Nguyệt đối với cái này đặc biệt yêu thích. Sau lại khi Nguyệt Nguyệt lớn lên học rất nhiều loại võ thuật như võ Trung Hoa, Tea Kwon Do, nhu đạo… Làm cho Diêm Thiếu Liệt sầu a sầu a, mỗi ngày đều bố trí người giúp con cái xoa bóp tay chân, chỉ sợ bé luyện võ sẽ luyện ra một thân cơ bắp ảnh hưởng đến dáng người.
Hôm nay khi Diêm Thiếu Liệt ăn cơm tối xong mang theo Nguyệt Nguyệt đi bộ tiêu thực, Nguyệt Nguyệt kéo tay Diêm Thiếu Liệt đột nhiên nói: “Daddy, Daddy có thể đáp ứng cho con một chuyện được không?”
Diêm Thiếu Liệt vừa định nói được nhưng lập tức liền do dự, bởi vì loại chuyện như thế này phát sinh rất nhiều lần, trước có một lần Nguyệt Nguyệt nói y như vậy Diêm Thiếu Liệt không hề nghĩ ngợi đáp ứng, kết quả Nguyệt Nguyệt nói muốn nuôi một con chó con, Diêm Thiếu Liệt tưởng tượng cảm thấy đây chẳng phải chuyện gì lớn nên lập tức đồng ý, nhưng Triệu Chi Lâm vừa nghe liền bảo không.
“Nguyệt Nguyệt nhỏ như vậy nếu bị chó con cào bị thương thì sao? Lại nói thú cưng rất dễ dàng mang theo vi khuẩn gì đó, nó ngay cả mình còn không tự lo được lấy gì chăm được chó con?”
Diêm Thiếu Liệt nghe cảm thấy có lý nên nói lại với Nguyệt Nguyệt bây giờ không thể nuôi chó con, chờ con lớn lên một xíu mới có thể nuôi. Nguyệt Nguyệt hếch cái mũi nhỏ nói: “Daddy nói chuyện không chắc chắn gì hết, đã đáp ứng con còn đổi ý, xấu!”
Sau đó cô bé đến vài ngày không thèm để ý Diêm Thiếu Liệt, lão gia tử và Triệu Chi Lâm sau khi nghe nói nguyên nhân xong cũng nói Diêm Thiếu Liệt, “Trẻ con còn nhỏ không nên làm gương xấu cho nó, chuyện không thể làm được thì không thể tuỳ tiện loạn hứa hẹn.”
Vì để Diêm Thiếu Liệt xây dựng lại hình ảnh cao lớn trong mắt con gái, trong nhà nuôi một con chichihuahua, ngày ôm chichihuahua trở về Nguyệt Nguyệt ôm Diêm Thiếu Liệt hôn mấy ngụm, vừa hôn vừa nói Daddy thật tốt!
Tiếp đó Nguyệt Nguyệt lại nói như vậy một lần nữa với Diêm Thiếu Liệt, Diêm Thiếu Liệt từ lần trước học thông minh, hỏi trước yêu cầu của Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt không chịu nói. Diêm Thiếu Liệt liền càng muốn bé nói trước mới bằng lòng đáp ứng, nhưng Nguyệt Nguyệt đòi Diêm Thiếu Liệt đáp ứng trước thì bé mới chịu nói. Cuối cùng Diêm Thiếu Liệt không chịu nổi tò mò trong lòng, đáp ứng trước, Nguyệt Nguyệt nói muốn nuôi một con mèo. Sau khi Triệu Chi Lâm nghe được dở khóc dở cười, cảm thấy đây là con trai bị cháu gái ăn gắt gao.
Diêm Thiếu Liệt cố ý nhờ bạn bè ở nước ngoài tìm một giống mèo lông ngắn, chính là cái giống mèo được dùng làm icon bình luận, giống mặt mèo Gaffey. Bởi vì Nguyệt Nguyệt xem hoạt hình mèo Gaffey, cho nên ánh mắt đầu tiên nhìn thấy con mèo này liền gọi Gaffey.
Lần này Nguyệt Nguyệt lại mở miệng, Diêm Thiếu Liệt cảm thấy lúc này nhất định phải nói trước yêu cầu mới có thể đáp ứng bé, “Nguyệt Nguyệt, lần này con muốn nuôi cái gì đây?” Anh cảm thấy nhất định là con gái muốn nuôi động vật nhỏ nào đó.
Nguyệt Nguyệt vụt sáng hai mắt hỏi: “Daddy, Daddy không đáp ứng trước cho con sao?”
“Không được, lần này con phải nói trước cho Daddy là con muốn cái gì, Daddy mới chịu đáp ứng con.”
Dĩ nhiên là Nguyệt Nguyệt không chịu nói, nhưng lần này Diêm Thiếu Liệt đã học thông minh, nhịn xuống lòng hiếu kỳ của mình kiên quyết không đáp ứng, một tuần kế tiếp hai cha con triển khai một trận đánh giằng co.
Cuối cùng vẫn là Diêm Thiếu Liệt thua, lúc này Nguyệt Nguyệt không thèm phản ứng để ý tới Diêm Thiếu Liệt, bởi vì bé cảm thấy Daddy không dễ lừa như lần đầu nữa, sẽ không nói chuyện mà không tính toán gì hết, cho nên bé không thèm để ý tới Daddy. Nhưng đối với loại biểu hiện khác thường của con gái Diêm Thiếu Liệt cảm thấy rất kỳ lạ, nếu con gái không chịu để ý đến mình anh cảm thấy đó mới là bình thường!
Các bạn nhỏ không phải đều vì muốn đồ chơi sẽ cố ý đùa giỡn chút thủ đoạn nhỏ sao? Sao con gái của mình lại không như vậy, anh bi ai phát hiện thế giới của con gái cũng thật khó hiểu!
Nhưng nhìn thấy con gái ngoan như vậy nghe lời như vậy, anh vẫn là chủ động đáp ứng trước yêu cầu của con gái. Nguyệt Nguyệt vừa nghe Daddy nói thì vui mừng quá đỗi, mở miệng nói: “Daddy, con muốn nuôi sư tử!”
Diêm Thiếu Liệt chớp chớp mắt hỏi: “Nguyệt Nguyệt, con vừa nói cái gì? Muốn nuôi con gì?”
“Sư tử, ngao…” Nguyệt Nguyệt vừa nói một bên còn vươn hai tay quặp lại, làm bộ dáng muốn cắn người.
“Vì sao muốn nuôi sư tử?”
“Trong tivi nói nó là vua muôn thú, con muốn nuôi vua muôn thú.”
Diêm Thiếu Liệt xác định lúc này mình không có nghe sai, nhưng sư tử… Trước không nói đi đâu kiếm, mà cho dù có cũng hình như không thể nuôi thì phải? Giờ làm anh sầu a sầu.
Vừa vặn đêm đó Cố Quân Viêm đến làm khách, nghe được Diêm Thiếu Liệt nói liền ra chủ ý cho anh. Vài ngày sau khi ăn xong cơm tối Thuỷ Ân Trạch dắt bé đi ra ngoài tản bộ, mới vừa từ trong nhà bước ra lập tức thấy được một con ‘sư tử nhỏ’, Nguyệt Nguyệt mở to hai mắt nhìn, lại nhìn Diêm Thiếu Liệt đứng ở phía sau sư tử nhỏ.
Diêm Thiếu Liệt kiếm đâu ra ‘sư tử nhỏ’? Rất đơn giản, đem con mèo lông xù cạo sạch lông trên thân, lưu lại một vòng lông xung quanh đầu, đừng nói là rất giống sư tử, ít nhất lừa gạt các bạn nhỏ vẫn rất dư sức.
Diêm Thiếu Liệt không biết chuyện này đã đánh sâu vào tâm trí con gái bao nhiêu, ở trong lòng Nguyệt Nguyệt thì Daddy quả thật giống như một vị thần. Mặc dù rất nhiều năm sau khi bé trưởng thành, cũng vẫn nhớ như in chuyện này.