Đọc truyện Hào Môn Bĩ Thiếu – Chương 104
Cuộc sống hàng ngày của các ông bố trẻ
PN1: Không thể hiểu được thế giới của con trẻ
E&B: Strangers Ex
image
Cuộc sống gần đây của Diêm Thiếu Liệt và Thuỷ Ân Trạch vừa sướng lại vừa khổ, bởi vì hai tiểu bảo bảo đã ra đời, hơn nữa còn là đã được đón về nhà, thân làm ông bố mới lên chức, cuộc sống hàng ngày của hai vị kể trên thực sự không tốt lắm, đương nhiên ngày cũng không tốt lắm còn có Cố Quân Viêm cùng Thuỷ Ân Hi.
Trước tiên phải nói một chút, bọn họ đón về tổng cộng bốn thằng cu, duy nhất một giới tính là bé trai, Diêm gia một bé, Cố gia một bé, Thuỷ gia hai bé, sau đó các trưởng bối Diêm gia và Cố gia đều nói lại đi mang thai hộ thêm một bé nữa, mỗi nhà hai bé mới đủ.
Diêm Thiếu Liệt và Cố Quân Viêm cũng đồng ý, chẳng qua là hai người cùng nhất trí là vẫn cảm thấy chờ mấy thằng cu lớn thêm một chút rồi mới đi, bởi vì nuôi con nhỏ đúng là công việc vô cùng vất vả.
Thực tế thì mấy ông bố trẻ con này không cần tự mình chăm, chỉ tính gia gia nãi nãi, thái gia gia thái nãi nãi đã có vài đôi, nhưng bọn họ lại nói, tự mình chăm con cái có thể cảm thụ được vinh dự của một ông bố. Nhưng còn chưa đến một tuần thì bốn ông bố trẻ con đều mệt thảm.
Pha sữa bột, thay tả ướt, tắm rửa, mỗi một công việc nghe tên có vẻ như thực sự đơn giản, hiện thực lại biến thành tàn khốc cỡ nào, rõ ràng lúc các trưởng bối làm rất thuận tay, bọn họ nhìn xem cảm thấy rất đơn giản, như thế nào đến lượt mình lại hoàn toàn biến thành cái dạng này rồi đó?
Còn có chính là đứa nào cũng bé bé xíu xíu, trắng trắng mịn mịn, mềm mại không thể tưởng tượng nổi, Diêm Thiếu Liệt đã từng nhìn tiểu bảo bối nằm ở trên giường, từ giường này bò đến giường bên kia, sau đó lại từ giường bên kia bò lại giường bên này, tới tới lui lui bò qua lại nửa giờ, nhìn vô cùng khó chịu nhưng mà không dám vươn tay ôm.
Triệu Chi Lâm nhìn thấy liền hỏi: “A Liệt, con làm gì thế?”
Diêm Thiếu Liệt vẻ mặt uỷ khuất nhìn Triệu Chi Lâm nói: “Mẹ, bé rất mềm nhũn, con sợ nắm hỏng mất.” Triệu Chi Lâm nghe nói như thế vèo cái bật cười lên.
Triệu Chi Lâm ôm lấy cháu trai nhỏ nói: “Lúc con còn bé cũng như thế này, ba của con cũng một bộ dạng ngốc như vậy.” Diêm Thiếu Liệt trừng mắt, thầm nghĩ anh đây ngọc thụ lâm phong làm sao có thể mềm mềm như thế?
Lại nói đến mấy thằng cu, một đứa so với một đứa càng tinh thần, mỗi ngày đều phải chơi đến qua nửa đêm, nghe nó mấy ông bố trẻ đã thật lâu chưa có cảm giác ngủ một giấc thật ngon, các gia gia nãi nãi nhìn cũng đau lòng, liền đem các thằng cu đón về chăm, để mấy ông bố trẻ có thể ngủ ngon vài ngày.
Tên gọi Diêm Hạo Thiên chính là người kế thừa hương khói Diêm gia, tên cúm cơm gọi là Thiên Thiên. Tên gọi Thuỷ Minh Hách chính là người kế thừa hương khói Thuỷ gia, tên cúm cơm là Hách Hách. Tên gọi Thuỷ Minh Hiên cũng là Thuỷ gia, tên cúm cơm gọi là Hiên Hiên. Tiếp là Cố Khải Phàm chính là kế thừa hương khói Cố gia, tên cúm cơm là Phàm Phàm.
Mấy đứa bé đều là có quan hệ thân thích, dựa theo thời gian sinh ra xắp xếp theo thứ tự lần lượt là, Thuỷ Minh Hách là lão Đại, Diêm Hạo Thiên là lão Nhị, Thuỷ Minh Hiên là lão Tam, Cố Khải Phàm là lão Tứ. Thiên Thiên và Hiên Hiên là con trai của Diêm Thiếu Liệt với Thuỷ Ân Trạch, Hách Hách và Phàm Phàm là con trai của Cố Quân Viêm với Thuỷ Ân Hi.
Nghe nói lúc mấy thằng cu còn chưa đón về nhà, tên cũng đã định xong, đương nhiên bốn ông bố trẻ không có quyền đặt tên chính thức, đây là kết quả của các thái gia gia thái nãi nãi cùng các gia gia nãi nãi nghiên cứu ra, cũng may tên cũng không tồi, các ông bố trẻ cũng không tìm ra điểm để xoi mói.
Bốn ông bố trẻ nghỉ ngơi vài ngày, tinh lực lại dư thừa giống như gà trống hăng máu, nhưng chăm không được vài ngày lại bắt đầu xuất hiện tình huống trước kia. Cuối cùng các gia gia nãi nãi thật sự nhìn không được, liền nói chờ bọn nhỏ lớn lên một chút sẽ để bọn họ tự mình chăm sóc, hiện tại mỗi ngày lộ diện trước mặt bọn nhỏ là được, các ông bố trẻ rất ăn ý gật đầu đồng ý.
Có mấy tiểu bảo bối làm cuộc sống hàng ngày của các trưởng bối đều thực phong phú, cũng sẽ không cả ngày để ý tới các ông bố trẻ nữa, đến ngay cả các ông bố trẻ từ khi có bọn nhỏ mỗi ngày luôn đúng giờ về nhà.
Đối với biểu hiện của các con khiến mấy cụ đương nhiên là cao hứng, theo bọn nhỏ ngày một lớn lên, thân làm bố tự nhiên là phải dựng một tấm gương thật tốt cho các con, không phải người ta thường nói người thầy đầu tiên của con trẻ chính là cha mẹ sao, lời này tuyệt đối là có đạo lý, một đôi cha mẹ cả ngày không đứng đắng sẽ dạy ra một đứa trẻ vừa có nhân phẩm tốt và tài học giỏi giang mới là lạ?
Các ông bố trẻ nhìn các tiểu bảo bối ngày một lớn lên, lần đầu tiên xoay người, lần đầu tiên dựa tường đứng lên, lần đầu tiên sinh bệnh, tiếng mở miệng đầu tiên là gọi Ba Ba, đặt dấu chân đầu tiên vào cuộc đời. Diêm Thiếu Liệt hầu như mỗi một cái đầu tiên như vậy đều là nước mắt lưng tròng không kiềm chế được, Thuỷ Ân Trạch thấy anh như vậy cũng không có cách nào, thế nhưng y nghe em trai nói rằng tình huống của Cố Quân Viêm cũng không khá hơn Diêm Thiếu Liệt là bao.
Trong nháy mắt các tiểu bảo bảo đã lớn lên một ít, nhưng các tiểu bảo bảo mới hai tuổi đặc biệt khiến người cưng chiều yêu thương, sẽ đi sẽ chạy còn sẽ cả ngày hỏi không ngừng vì sao cái gì? Hơn nữa tư tưởng của các tiểu bảo bảo làm các ông bố trẻ không thể nào hiểu nỗi.
“Daddy!” Âm thanh mềm mềm nhũn nhũn gọi người nghe xong đặc biệt thoải mái.
“Ô… Con trai có chuyện gì thế?” Diêm Thiếu Liệt ngồi xổm bên cạnh con trai mình.
“Daddy.”
“Daddy ở đây, Hiên Hiên gọi Daddy có chuyện gì nha?’
“Daddy.”
“…”
Diêm Thiếu Liệt trừng mắt ngồi trên thảm lông dê chơi đùa với Thuỷ Minh Hiên, Thuỷ Minh Hiên nhìn thoáng qua cha, lại lạch bạch lạch bạch chạy tới anh trai, đặt mông ngồi bên cạnh anh trai gọi: “Anh anh!”
Thiên Thiên đưa mắt nhìn em trai lại đưa mắt sang nhìn cha, sau đó nín thinh dắt theo em trai đi chơi đùa, Diêm Thiếu Liệt ở một bên giương mắt nhòm, nha nha… Thế giới của con trẻ mình không thể hiểu!
Vì việc này anh cố ý đến tìm Cố Quân Viêm một chuyến, Cố Quân Viêm vừa nghe anh nói cũng có chút cảm động lây, hắn nói: “Hách Hách nhà bọn tôi cũng cả ngày như thế, tôi nói hướng đông nó nhất định sẽ đi hướng tây, tôi nói đứng lên nó nhất định sẽ ngồi xuống. Còn Phàm Phàm thì rất ngoan, nhưng cả ngày luôn bám dính lấy Ân Hi, căn bản không để ý đến tôi.”
Hai người đàn ông không hiểu được thế giới của con trẻ muốn cùng nhau đi quán bar uống một ly, sau đó lại nghĩ tới một thân mùi rượu khả năng bị con trai ghét bỏ, hai người lại buông tha…
Nhoáng một cái các con đã đến tuổi đi nhà trẻ, mấy ông bố trẻ nhất định phải đích thân đưa đi, các gia gia nãi nãi lo lắng nên trộm đi theo, bốn người đàn ông mỗi người dắt một tiểu bảo bối trở thành bức ảnh đẹp nhất nhà trẻ. Thực tế thì việc này chẳng phải là gì, quan trọng là ai cũng lớn lên quá xuất sắc, nên hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, nhất là Thuỷ Ân Trạch, y đang là nghệ sĩ nổi tiếng nên người nhận ra y càng nhiều.
Cũng may nhà trẻ này quản lý vô cùng nghiêm khắc, hơn nữa các đứa trẻ đến trường ở đây đều là không quyền thì là có tiền, bối cảnh nhà ai cũng không đơn giản, các phụ huynh đương nhiên cũng không phải người bình thường. Cho nên tuy tất cả mọi người nhìn thấy đại minh tinh đưa con đến nhà trẻ, nhưng bọn họ cũng chỉ là nhìn thì nhìn thôi, huống chi tổng tài Diêm thị và Cố thị đang ở đây đâu! Nhìn lại diện mạo của các tiểu bảo bối, cũng không khó đoán là xảy ra chuyện gì, lại thêm chuyện của nhà bọn họ tại thành phố Thiên Hải vốn chẳng là bí mật gì.
Hiện tại Thuỷ Ân Trạch đã tận lực giảm bớt công việc, vì đó là có thể dành nhiều hơn thời gian ở chung với các con, gần đây y không có diễn nên mỗi ngày đều sẽ đến đón các con tan học.
Mà Diêm Thiếu Liệt bây giờ càng là vô cùng khoa trương, mỗi ngày vừa đến bốn giờ rưỡi anh nhất định cho mình tan tầm, người khác hỏi anh về làm chi? Anh trả lời người ta một câu “Đón con tôi đi học về!” Trông cái mặt kiêu ngạo thiếu đánh thật sự không còn lời gì để nói, làm như con có nhiều lắm lo không hết vậy.
Diêm Thiếu Liệt cố gắng làm cho mình trở thành một ông bố đủ tư cách, nhưng thế giới của con trẻ anh không hiểu chính là không hiểu…!
Bọn nhỏ bắt đầu đi nhà trẻ không lâu, Diêm Thiếu Liệt cùng Cố Quân Viêm mang theo vợ nhà mình lại đi nước ngoài, mười tháng mong chờ rốt cuộc Cố Khải Danh và bé gái duy nhất Diêm Thuỷ Nguyệt được đón trở về. Đối với bé gái duy nhất này, vài nhóc anh thích vô cùng, mà ngay cả Danh Danh cái gì cũng chưa hiểu đã đối với em gái thật thích, mặc kệ là ai đùa bé cũng không chịu cười, nhưng vừa nhìn thấy em gái liền cười không ngừng.
Diêm Thiếu Liệt cảm thấy nếu mình không hiểu thế giới của con trai, vậy anh cũng nhất định không hiểu thế giới của con gái, Nguyệt Nguyệt từ lúc nhỏ anh đã muốn tự mình chăm, nhưng bé trai với bé gái dù sao là không giống, cho nên trên thực tế chăm Nguyệt Nguyệt vẫn là Triệu Chi Lâm.
Nhưng lúc này Diêm Thiếu Liệt càng tốn càng nhiều tâm tư trên người con gái, nhưng hai thằng con trai đặc biệt thích cùng anh đoạt con gái. Diêm Thiếu Liệt cảm thấy nếu mình muốn mỗi ngày yên tĩnh ôm con gái, nhất định trước đó phải giải quyết xong hai thằng con trai mới được, thỉnh thoảng hai thằng con trai còn sẽ biến thành bốn, Hách Hách với Danh Danh cũng thường xuyên chạy tới xem em gái, hai thằng nhóc đã đủ phiền Diêm Thiếu Liệt rồi, giờ biến thành bốn khiến đầu của anh muốn nổ tung.
Cho nên trong nhà thường xuyên diễn ra một màn thế này, Diêm Thiếu Liệt bị bốn thằng nhóc hành mệt như cún quỳ rạp trên đất, trước kia nghe người ta nói chăm con là một công việc lao động vất vả, lúc này anh xem như là triệt để thấu hiểu ý nghĩa của lời nói này. Bốn thằng quỷ nhỏ vĩnh viễn tràn đầy tinh thần như vậy, một người đuổi bốn không mệt mới là lạ,
Hiện tại Diêm Thiếu Liệt chỉ có thể quỳ rạp trên đất nhìn bốn thằng quỷ nhỏ chuyển a chuyển xung quanh con gái mình, anh rốt cuộc cảm giác được tiếng thầm thì thở than của nữ oán hồn.
Diêm Thiếu Liệt lật người nằm trên sàn nhà nghỉ ngơi, chỉ chốc lát có một đôi bàn tay nhỏ bé mềm mềm chụp trên mặt anh, anh đưa mắt nhìn thoáng qua, cư nhiên là con gái lại đây nằm úp sấp, vài nhóc anh thì đang đứng ở phía sau bé.
Anh nhanh chóng đứng dậy đem con gái ôm lên trên người mình, sau đó nghi ngờ nhìn về phía bốn thằng quỷ kia, Thiên Thiên liền nói: “Anh cả nói không được luôn ăn hiếp Daddy.” Nhóc nói anh cả là chỉ Hách Hách, Diêm Thiếu Liệt nháy mắt cảm thấy Cố Quân Viêm và Thuỷ Ân Hi dạy dỗ con cái thật tốt, xem đi, đứa nhỏ này thật hiểu chuyện.
Hiên Hiên nói tiếp: “Anh cả nói chỉ được thỉnh thoảng bắt nạt Daddy một chút, Daddy, thỉnh thoảng là gì? Anh cả cũng hông có hiểu.”
Diêm Thiếu Liệt co rút khoé miệng, nhìn về phía Hách Hách hỏi: “Hách Hách, ai nói cho con biết thỉnh thoảng?”
Hách Hách một bộ dáng tiểu đại nhân nói: “Daddy nói thỉnh thoảng làm một lần, con nghe được.” Bộ dáng còn rất là kiêu ngạo.
Diêm Thiếu Liệt chớp chớp mắt, đại khái đoán ra được chuyện gì, thầm nghĩ sau này mình và Ân Trạch khi nói chuyện cần phải chú ý một chút mới được, giờ con trai không hiểu không có nghĩa là tương lai cũng không hiểu đi?
“Daddy, thỉnh thoảng là gì?” Hiên Hiên chính là Mười vạn câu hỏi vì sao của nhà bọn họ.
“Thỉnh thoảng có nghĩa là không thưởng xảy ra.”
“Không thường xảy ra ý là gì?”
“Không thường xảy ra chính là… Thỉnh thoảng.” Diêm Thiếu Liệt cảm thấy ngữ văn của mình hình như đều đem đi chó ăn, anh không biết phải giải thích với con trai như thế nào.
Hiên Hiên gãi đầu quay lại nói với các anh em: “Daddy như là ngốc, nói qua nói lại, em hông hiểu.”
Phàm Phàm thở dài nói: “Thế giới của người lớn thiệt khó hiểu!”
Diêm Thiếu Liệt nghe bọn nhóc nói chuyện có xúc động muốn khóc, thế giới của mấy đứa mới là khó hiểu, biết không hở?
Vùng