Đọc truyện Hành Trình Theo Đuổi Tình Yêu – Chương 26
Đang mải mê ngắm nhìn, điện thoại Bưởi bất chợt báo có tin nhắn làm tôi giật mình. Màn hình sáng lên và dòng tin nhắn hiển thị trước mắt, thì ra là của tình địch.
“Nhớ 7h30 tối nay gặp nhau ở chỗ cũ nha, có bất ngờ cho em nữa đó”.
Đọc tin nhắn của tên Trí đáng ghét mà tâm trạng tôi đang vui lại đột nhiên thay đổi, bày đặt có chỗ cũ nữa mới ghê. Càng nghĩ càng bực, tối nay câu giờ cho con nhỏ không tới đó mới được.
-Ơ, em ngủ quên mất tiêu.
Bưởi bất ngờ thức giấc, cũng may là chưa bị phát hiện đang xem lén điện thoại không thôi nhỏ sẽ nghĩ xấu về mình mất.
-Em mệt thì cứ ngủ tiếp đi, còn khỏe rồi thì đi chơi với anh, trưa nắng này mà đi vô nhà tuyết chơi thích lắm đó.
Nghe tôi dụ dỗ, Bưởi suy nghĩ một hồi rồi cũng quyết định đi chơi, chứ chủ nhật ở nhà ngủ thế này cũng chán chết.
Thế là hai đứa tôi kéo nhau đi chơi.
Mà con nhỏ này ngộ lắm, lúc nãy ở nhà mặt thảm bao nhiêu nhưng ra tới chỗ vui chơi là thay đổi sắc mặt ngay lập tức. Cái bím tóc xinh xắn làm nhỏ càng thêm trẻ trung, đã vậy miệng lúc nào cũng cười tươi như hoa nhìn đáng yêu lắm.
-Ở đây đông người, đi sát vào người anh không thôi lạc đường bây giờ.
Lợi dụng lúc nhỏ đang vui, tôi nắm lấy tay nhỏ, cảm giác lúc này thật tuyệt vời.
Hai đứa đi vào bên trong nhà tuyết, cái lạnh len lỏi khắp da thịt mặc dầu đã khoác bên ngoài một chiếc áo ấm dày cộp.
Tôi kéo nhỏ đi sát vào người, vì lạnh quá nên nhỏ cũng chẳng phản đối gì, nhìn hai đứa cứ y chăng một cặp tình nhân mới yêu còn e ấp, ngại ngùng.
Lang thang trong nhà tuyết cả buổi, chơi đủ trò, dạo đủ chỗ xong hai đứa mới chịu đi về.
Cái mặt ửng ửng đỏ càng làm tăng thêm sự dễ thương của Bưởi làm tôi không thể rời mắt, thật chỉ muốn hôn nhỏ một cái thôi.
-Lạnh không? Tôi hỏi Bưởi.
-Hình như em sắp đóng băng rồi đó.
Tôi bật cười trước cái vẻ dễ thương của Bưởi, nhỏ có gì thu hút mà sao tôi ngắm mãi không chán thế này.
-Bưởi nè, em có biết em dễ thương lắm không?
Không kiềm chế được, tôi lẩm bẩm trong miệng làm nhỏ thắc mắc.
-Hả? Anh nói gì vậy?
-Anh nói là nhìn em xấu như con gấu, nhìn là anh muốn cấu đó.
Ngại quá, tôi nói bừa để che đi sự ngại ngùng của mình.
Con nhỏ đưa bộ mặt giận dỗi ra.
-Ừ á, tôi xấu vậy đó, đừng có đi chơi với tôi.
-Dám xưng tôi với ai vậy hả nhóc?
Tôi bẹo má làm con nhỏ la lên, thế là mấy người xung quanh quay lại nhìn hai đứa. Được dịp, con nhỏ bắt đầu làm quá lên, đến cả tôi còn bất ngờ nữa mà.
Bưởi cúi đầu xuống thút thít khóc như thật, rồi chân đang lành lặn đột nhiên chuyển sang đi cà nhắc.
-Anh đừng có như vậy mà, em đau chân quá nên mới đi chậm một chút, sao anh lại tát em mạnh thế?
Nhỏ nói mà tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, hay là nhỏ này bị mất trí nên nói năng lung tung? Cũng không thể nào.
-Hả? Anh có…
-Nếu anh muốn chia tay thì mình chia tay, em cũng không chịu nổi sự vũ phu của anh rồi, toàn thân em đầy vết bầm anh còn chưa hả dạ sao?
Con nhỏ cắt ngang lời tôi tuôn một tràng. Trời ạ, cái quái gì đang diễn ra thế này, sao tôi chẳng hiểu gì hết trơn vậy nè.
Những người phụ nữ nhiều chuyện bắt đầu chỉ trỏ này nọ, nào là “nhìn cậu ta lịch sự vậy mà ghê thiệt”, hay “không yêu người ta thì chia tay, nghĩ sao thời buổi này mà còn đánh đập phụ nữ”, “mấy người vậy mai mốt cũng bị báo ứng à”,..bla..bla..
Chắc chết với mấy người này quá, có biết xíu nào về tôi không mà đứng đó bình luận như đúng rồi vậy đó.
-Chàng trai, mau cõng cô ấy về mà chuộc lỗi đi.
Mặc dù chẳng ưa gì lời đề nghị của mấy người đó, nhưng ở đây càng lâu càng không được nên tôi đành phải cúi xuống cõng nhỏ Bưởi đi ra ngoài trong sự bực bội.
Xe chạy được một đoạn, không chịu nổi nữa tôi tấp vào một công viên trên đường rồi hỏi nhỏ.
-Vụ án này là gì đây hả?
Con nhỏ nhìn nét mặt tức tối của tôi thì ôm bụng cười sảng khoái, thì ra là dựng chuyện để chơi tôi đây mà.
Thật không thể chịu nổi nhỏ này, trên đời này có ai rảnh rổi chọc phá người khác giống nhỏ không biết.
-Em xong đời rồi đó Bưởi, hôm nay anh sẽ lột vỏ rồi ăn Bưởi tại chỗ luôn.
Nghe tôi hù dọa biến thái ghê quá, nhỏ Bưởi xanh mặt chuyển sang nài nỉ.
-Em chỉ giỡn cho vui mà, anh Luân đâu bao giờ chấp mấy cái chuyện nhỏ nhặt này đâu phải không?
Bưởi chớp chớp mắt, giọng nói ngọt ngào hết cỡ để nịnh nọt làm tôi muốn giận cũng không thể giận được.
-Tha lỗi cho em cũng được nhưng tối nay phải đi xem phim với anh.
-Tối nay em có hẹn mất tiêu rồi, hôm khác được không anh?
Biết ngay là nhỏ sẽ từ chối mà, có hẹn với tên Trí đáng ghét đó chứ gì. Có khi nào hôm nay tên đó sẽ tỏ tình với nhỏ không? Không được, không được, phòng cháy hơn chữa cháy, bằng mọi giá không thể nào để hai người đó có cơ hội này được.
-Nhưng mà anh thích đi hôm nay cơ.
-Em bận thiệt mà, mai mốt em sẽ mời anh nha.
Bưởi kiên quyết từ chối, tôi biết có nói gì cũng không thể thay đổi được ý định của nhỏ, thôi thì cứ âm thầm đi theo phá hoại là được rồi.
…
Tối, tôi đứng đợi ở một chỗ kín đáo dưới nhà chờ nhỏ đi chơi rồi chạy theo.
Bưởi của tôi hôm nay xinh xắn lắm, trang điểm nhẹ nhàng, chiếc váy xòe màu đỏ làm nhỏ vừa dễ thương lại rất nổi bật.
Bưởi chạy xe đến một ngôi nhà kia rồi rất tự nhiên mở cửa bước vào.
Cái gì đây? Sao hai người họ lại hẹn hò ở đây, đừng nói là tên Trí muốn làm chuyện mờ ám trong đó à nha,
Tôi đứng bên ngoài mà thấp thỏm không yên, ngôi nhà này của ai sao Trí lại gọi là chỗ cũ chứ?
Bao nhiêu chuyện không hay hiện ra trong đầu, tôi chuẩn bị tinh thần để xông vào giải cứu nhỏ ra khỏi tay tên biến thái Trí.
Thế nhưng chưa kịp hành động đã thấy hai người họ bước ra, rồi cùng nhau leo lên xe Trí chạy mất.
Sao không đi hai xe cho tiện, tự dưng lại bỏ xe ở lại đi chung với tên đó làm gì chứ.
Mặc dù bực bội lắm nhưng cũng phải ráng chạy theo hai người xem bọn họ đi chơi ở đâu.
Trí dừng xe ở một rạp phim đông đúc, thì ra là đi coi phim, hèn gì nhỏ Bưởi này từ chối mình.
Tôi theo chân hai người họ vào rạp, rồi tìm một chỗ ngồi đằng sau hai người đó, cũng mừng vì còn vé để mua nếu không là xong đời rồi.
Ngồi đằng sau hai người họ, tôi ấm ức không chịu nổi. Phim chưa chiếu mà tên Trí đã bắt đầu hành động rồi, cứ kề tai nhau to nhỏ đủ chuyện, ánh mắt nhìn nhau đầy âu yếm nữa mới ghê chứ. Phải nhịn lắm tôi mới ngồi yên một chỗ xem phim được.
Mà nói xem phim cho sang vậy thôi chứ tôi xem hai người họ diễn thì đúng hơn, cứ mỗi lần tay tên Trí đưa qua là mỗi lần tôi thót tim vì sợ, yêu đương gì mà khổ sở dữ vậy nè.
Nhưng vậy cũng chưa được yên, vì quá chú tâm vào cặp tình nhân phía trước nên tôi làm gì còn tâm trí để xem phim hay dở gì đâu. Mãi đến khi buồn ngủ quá, tôi mới ngước mặt lên ngáp một cái, trúng ngay lúc trên màn hình to thật to hiện ra một cảnh tượng kinh khiếp, một người bị chém mất cái đầu máu me văng tung tóe ngã xuống.
Và trong lúc quá bất ngờ, tôi mất bình tĩnh la thật to lên.
Cả rạp đang yên ắng, bỗng dưng có tiếng hét thất thanh ở đâu chui ra làm tập trung sự chú ý của mọi người về phía nơi phát ra tiếng lạ ấy.
Trời ạ, có cái hố nào ở đây chắc tôi chui xuống trốn cho rồi, còn nỗi quê nào lớn hơn nỗi quê này nữa chứ, Đường đường cũng là một người đàn ông mạnh mẽ, ấy thế mà chỉ vì cái hình ghê rợn trong phim kinh dị lại phá tan trong phút chốc.
Dù vậy, cái nhìn của người khác tôi còn có thể nhắm mắt chấp nhận được, nhưng vấn đề quan trọng là khi nghe tiếng la, cả Bưởi và Trí đều quay lại nhìn.