Hành Trình Đoạt Lại Hào Quang Nữ Chính

Chương 4: Tim Đập Lạc Nửa Nhịp


Đọc truyện Hành Trình Đoạt Lại Hào Quang Nữ Chính – Chương 4: Tim Đập Lạc Nửa Nhịp


Editor: Yonie
Beta: Cánh Cụt Biết Bay
**********
Vào đúng 8 giờ tối, buổi biểu diễn kỷ niệm ngày thành lập trường được chuẩn bị từ lâu đã bắt đầu đúng giờ.

Bởi vì Tô Minh Viễn là nhà đầu tư lớn nhất của trường Tam Trung nên đương nhiên ông được nhà trường chuẩn bị chỗ ngồi có tầm nhìn tốt nhất ở hàng đầu tiên.

Vu Mân Hàm ôm tay ông ngồi xuống hàng ghế đầu, trên miệng nở một nụ cười kiêu ngạo.

“Nghe nói lần này tiết mục diễn của Hoàn Hoàn nhà ta là tiết mục đầu tiên đó.

Bạn diễn đôi với nó vẫn là cậu bé Bách Thanh kia thì phải.”
“Tiết mục đầu tiên à.

Tôi phải chăm chú xem thật kĩ mới được.” Tô Minh Viễn che miệng ho nhẹ một cái.

Nhưng mắt ông lại nhìn qua chỗ ngồi trên sân khấu.

Tầm mắt lướt qua các nhà đầu tư ngồi ở những hàng đầu, chỗ ngồi của các học sinh khác ở phía sau nữa.

Từ lúc ông đi vào đây đến giờ vẫn chưa thấy Tô Sầm Sầm ngồi ở đâu cả.

Vu Mân Hàm thấy thế, các móng tay được sơn màu xanh nhạt của bà ta đặt lên cổ áo giúp ông nới rộng cổ áo, vội chuyển chủ đề: “Đợi một xíu nữa Hoàn Hoàn mà thấy chúng ta chắc nó vui lắm, ông nhỉ…”
Là mẹ của Vu Hoàn, đương nhiên bà ta biết để chuẩn bị cho buổi biểu diễn này Vu Hoàn đã phải trả giá bao nhiêu.

Vì vậy bà đã lén liên hệ với rất nhiều phóng viên đến đây vào hôm nay.

Đợi đến khi tiết mục biểu diễn của Vu Hoàn kết thúc thì sẽ viết một bài trên mạng về cô gái vũ công thiên tài.

Nhưng bà ta chưa kịp nói xong thì đã bị đánh gãy bởi các đối tác đã đến bắt chuyện.

Vu Mân Hàm dừng hành động lại, nén nhịn sự khó chịu xuống và nói chuyện với họ.

Tô Sầm Sầm không biết những điều vừa xảy ra ngoài thính phòng bởi vì giờ cô đang ở sau hậu trường tiến hành chuẩn bị cuối cùng.

Gọi là hậu trường vậy thôi chứ thật ra nó chỉ là khu vực sân ở phía sau sân khấu được dựng lên tạm thời để tiện cho các cô chờ lên biểu diễn.

Tô Sầm Sầm ngồi trước bàn trang điểm, nhắm mắt lại để các chuyên viên trang điểm tùy ý tô tô vẽ vẽ trên mặt mình.

Sau lưng truyền đến tiếng nói chuyện xì xào của các bạn học khác.

“Không phải là Vu Hoàn diễn hả? Tại sao bây giờ lại đổi thành Tô Sầm Sầm?”

“Sắp biểu diễn rồi mà lại đổi người.

Chả hiểu sao trường lại làm thế nhỉ?”
“Chắc các cậu không biết rồi, tớ nghe nói là chỉ vì để được lên diễn mà Tô Sầm Sầm làm Vu Hoàn bị gãy chân á.”
Nghe thấy vậy, Tô Sầm Sầm hơi khó chịu nhíu mày.

Sao mà cái gì họ cũng nói được vậy trời…!
Mà càng nói lại càng quá đáng nữa chứ?
Tô Sầm Sầm thấy người trang điểm nói được rồi nên chuẩn bị vào phòng thay đồ.

Đột nhiên cửa phòng gần đó mở ra.

Bách Thanh mặc áo sơ mi màu đen đơn giản, đi theo sau Giang Hiểu Hàn với vẻ mặt vội vàng.

Anh không cài hai khuy áo trên cùng, để lộ xương quai xanh thon gầy tinh tế.

Anh đút một tay vào túi quần, thân hình cao ráo miễn cưỡng nâng bước đi tới.

Khi các bạn học nữ cúi đầu xì xào bàn tán, Tô Sầm Sầm cũng âm thầm đánh giá anh.

Cái này thì khỏi phải bàn, anh thật sự rất đẹp trai nha!
So sánh với cô thì lớp trang điểm của anh nhạt hơn rất nhiều…!Thậm chí có thể nói anh hoàn toàn không trang điểm luôn.

Anh đeo một cặp kính kim loại đặt trên sống mũi, lơ đễnh đưa mắt nhìn.

Con mắt có ý cười nhạt càng làm nổi bật vẻ tự phụ.

“Còn ngẩn ngơ gì đó?” Giang Hiểu Hàn bước nhanh đến, liếc nhau với Tô Sầm Sầm rồi vỗ bả vai cô thúc giục: “Thay quần áo nhanh lên, tí nữa là phải lên sân khấu rồi đó.”
“Vâng ạ.” Tô Sầm Sầm gỡ quần áo diễn đang treo trên giá trả lời: “Em đi bây giờ đây.”
Giang Hiểu Hàn gật đầu, quay qua giục các diễn viên khác.

Tô Sầm Sầm thay bộ đồ diễn trắng tinh được đặt may theo số đo của Vu Hoàn.

Váy trắng dài đến bắp chân cô, bên hông may những hoa văn phức tạp, đường may tinh tế.

Đúng thật là đồ làm thủ công, không có chút tì vết nào.

Điều duy nhất không được hoàn mĩ chính là vòng eo rộng thùng thình.

Không biết Giang Hiểu Hàn lấy đâu ra một dải lụa có kiểu dáng không khác lắm, ngón tay nhanh nhẹn buộc dải lụa vào eo của cô, còn thắt thêm một cái nơ con bướm.

Vòng eo vốn rộng thùng thình bị buộc lại như vậy đã tôn lên đường cong eo lưng nuột nà, tỉ lệ dáng người có thể nói là hoàn mĩ.


Ánh mắt lạnh lùng của Giang Hiểu Hàn lộ ra vẻ kinh diễm.

Kiểu váy này rất kén dáng người, người béo quá, gầy quá hay cao quá đều không phù hợp.

Lúc trước khi thử cái váy này, Vu Hoàn còn phải sửa đi sửa lại váy không dưới mười lần.

Nhưng lúc Tô Sầm Sầm mặc vào thì mang lại cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Thay vì nói người đẹp vì lụa, hiện tại nên nói cô không chỉ nâng giá trị của bộ váy này lên một đẳng cấp thôi đâu.

“Đẹp, đẹp lắm!” Cô nàng nhẹ giọng khen hai tiếng, cầm đạo cụ đã chuẩn bị tốt nhét vào tay Tô Sầm Sầm, dặn dò: “Khoảng nửa tiếng nữa là em lên sân khấu rồi.

Bây giờ tập lại động tác hai lượt cho quen đi.”
Là giáo viên phụ trách việc tổ chức tiết mục kỉ niệm ngày thành lập trường năm nay, trước giờ cô vẫn luôn nghi ngờ lời đảm bảo của thầy giáo vụ.

Dù sao cô chưa từng thấy Tô Sầm Sầm múa lần nào, nếu không phải do tình huống quá gấp gáp cô sẽ không qua loa cho Tô Sầm Sầm lên sân khấu đâu.

“Vâng ạ.” Tô Sầm Sầm xem xét đạo cụ, vẻ mặt bình tĩnh.

Cô hầu như không cảm thấy lo lắng hay hồi hộp một chút nào khi nhận nhiệm vụ này.

Cô còn có tâm trạng cười đùa trêu chọc với hệ thống: “Mi nói thử xem bây giờ Vu Hoàn đang làm gì nhỉ?”
[Chắc là đang điều trị ở phòng y tế đó.]
Nghĩ đến sắc mặt của cô ta lúc thầy giáo vụ từ chối cho cô ta lên sân khấu biểu diễn mà đưa tới phòng y tế, Tô Sầm Sầm lại nhịn không được muốn cười.

Cho tới nay đây là lần mà cô nhìn thấy sắc mặt của Vu Hoàn xấu xí nhất.

Ngay cả bộ mặt đáng yêu, dịu dàng cô ta cũng không thèm diễn, giống như muốn chạy đến đánh một trận với cô vậy.

Trường hợp đó…!Chậc, thật sự là quá kích thích rồi.

Tô Sầm Sầm chưa kịp vui vẻ trước xui xẻo của Vu Hoàn thì âm nhạc ngoài sân khấu dừng lại, giọng nói của người dẫn chương trình vang lên.

Giang Hiểu Hàn vội vàng giục:
“Tô Sầm Sầm, Bách Thanh! Nhanh đến chỗ này chuẩn bị lên sân khấu.”
Tim Tô Sầm Sầm đập lạc nửa nhịp.

Dưới ánh đèn mờ nhạt không nhìn rõ khuôn mặt nam sinh, trên người anh mặc đồ biểu diễn đi kèm phụ kiện, ánh sáng chiếu vào dây xích bạc phản chiếu lấp lánh.

Bách Thanh đút tay vào túi quần, đứng ở chỗ ánh sáng đan xen khiến thân hình trông càng thêm thon dài cao ráo, bởi vì trong bóng tối nên trông mặt anh có thêm chút lạnh lùng xa cách.


Anh nhìn thẳng về phía trước không chớp mắt, vài giây sau, môi mỏng mới động nhẹ:
“Lên sân khấu.”
Tô Sầm Sầm ngạc nhiên.

Vậy là nãy giờ cô ngắm anh ngây ngốc từ nãy giờ luôn hả trời?
Hít một hơi thật sâu, khởi động tay chân tại chỗ một chút, Tô Sầm Sầm đi theo sau Bách Thanh, bước một bước lên cầu thang tới sân khấu.

“Xin mời bạn Bách Thanh lớp 12-1 và Tô Sầm Sầm lớp 12-10!”
Giọng nói của người dẫn chương trình vừa kết thúc, ở dưới khán đài, các học sinh nhao nhao nhỏ giọng bàn tán.

“Ủa, sao lại đổi người vậy?”
“Tô Sầm Sầm? Cậu đùa tớ à?”
“Tớ bắt đầu cảm thấy đau lòng thay Bách Thanh.

Bạn nhảy của cậu ấy không ngờ lại là Tô Sầm Sầm.”
“…”
So với các nhà đầu tư, phóng viên và các bậc phụ huynh, các học sinh của Tam Trung có phản ứng rất lớn.

Dù sao cũng đã xác định từ đầu là Vu Hoàn và Bách Thanh nhảy, không cần lo đến việc tìm người phòng bị thay thế.

Nhưng lúc lên biểu diễn lại đột ngột đổi người, ai cũng cảm thấy khó mà tin nổi.

Nhưng lúc Tô Sầm Sầm vừa lên sân khấu thì tất cả âm thanh bàn tán đều biến mất.

Cô đi chân đất trên nền cỏ gai, mảnh lụa đen che đi phân nửa gương mặt, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng của cái cằm nuột nà và đôi môi nhạt màu.

Dưới ánh đèn sân khấu, cả người cô cho người ta cảm giác không dính khói lửa trần gian, sạch sẽ đơn thuần, nhưng khăn che mắt lại là màu đen, làm cho hai hình ảnh trắng đen đối lập rõ ràng khiến cho cả người Tô Sầm Sầm hiện lên một vẻ đẹp kì dị.

Tiếng nhạc vang lên, cô mò mẫm chạy về phía trước, nhưng các bụi gai ở đó lại ngăn cản.

Giọng hét khàn khàn của nữ vang lên, bài múa bước vào khoảng cao trào.

Bách Thanh ở dưới khán đài nghe thấy tiếng hét ở trên bục, anh chậm rãi thong thả bước tới đằng sau cô gái.

Cánh tay giơ lên muốn chạm vào cô, lại bị cô tránh đi.

Ánh mắt Bách Thanh chợt lóe lên.

Trên mặt anh hiện lên nụ cười nhạt, đôi mắt sâu thẳm không nén được ý tưởng xấu xa.

Giống như là bị động tác né tránh của cô chọc giận, anh đè mạnh xuống vai cô, khuôn mặt tươi cười dính sát vào vẻ mặt hoảng loạn của cô.

Nhịp trống của bài nhạc đột nhiên trở nên mãnh liệt.

Dưới cái nhìn kinh ngạc của anh, cô từ bị động chuyển thành chủ động, vẻ mặt hoảng loạn đã biến mất thay vào đó lại hiện lên sự quyến rũ.

Cô chuyển tới phía sau của Bách Thanh, cánh tay để trên vai anh.

Lúc anh sắp quay đầu lại nhìn lại chuyển mình né tránh.


Nụ cười trên mặt cô ngày càng tươi hơn.

Một lúc sau, cô đột nhiên nhón chân, khoảng cách giữa cô và anh lại gần hơn, tay nhẹ nhàng nâng cằm anh.

Ánh đèn sân khấu bỗng nhiên vụt tắt.

Lúc tất cả mọi người nghĩ là vở kịch đã kết thúc thì ánh đèn lại sáng lên, chiếu sáng cô gái chân trần giữa sân khấu và Bách Thanh từ từ ngã xuống đất trước người cô.

Dải lụa đen che mắt cô từ nãy đến giờ đã bị gỡ ra, đôi môi tái nhợt không biết từ bao giờ đã đỏ tươi như được bôi máu lên.

Máy quay chiếu lại gần, cô cúi xuống nhìn Bách Thanh dưới chân rồi lại ngẩng đầu lên chậm rãi nở nụ cười với máy quay.

Đúng lúc đó, trong đầu Tô Sầm Sầm vang lên thông báo của hệ thống:
[Ting, chúc mừng cô đã thành công thay đổi điểm cốt truyện thứ hai.

Tiếp tục cố gắng nha!]
Cô thở gấp, nụ cười trên mặt càng thêm tươi rói.

Một lúc sau, không biết ở đâu truyền ra tiếng vỗ tay đầu tiên, ba mươi giây tiếp theo tiếng vỗ tay vẫn chưa ngừng lại.

“Trời ơi đây là mỹ nhân thanh khiết xinh đẹp từ nơi nào đến!”
“Tôi tuyên bố từ hôm nay trở đi Tô Sầm Sầm chính là nữ thần trong lòng tôi!”
“Cậu ấy diễn hay quá! Chắc tớ xỉu mất.”
Vu Mân Hàm nghe thấy có rất nhiều người khen ngợi Tô Sầm Sầm, ngón tay nắm chặt tay vịn trở nên trắng bệch.

Tại sao lại là Tô Sầm Sầm diễn? Hoàn Hoàn đâu rồi?
Tầm mắt của bà ta dính chặt vào Tô Sầm Sầm chậm rãi bước xuống sân khấu, trong lòng dâng lên cảm giác khác thường.

Từ ngày hôm qua lúc ở bệnh viện, rồi hôm nay nữa, bà ta cứ cảm thấy Tô Sầm Sầm trở nên khác với lúc trước…!
Không đợi bà ta nghĩ tiếp, Tô Minh Viễn đột nhiên ôm vai bà.

Vu Mân Hàm không suy nghĩ tiếp nữa, đặt tay lên tay ông, nghiêng đầu sang dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”
Xung quanh âm thanh ồn ào, người người bàn tán nhưng mà Vu Mân Hàm lại nghe rất rõ câu nói kích động của Tô Minh Viễn: “Lúc nãy bà có xem rõ không? Tiểu Sầm nhảy tốt quá!”
“Cái con bé này, lúc trước còn khóc lóc không muốn học múa cùng Hoàn Hoàn cơ mà, lại còn biết lừa tôi?”
Tô Minh Viễn cười rất thoải mái, trên mặt tràn đầy sự kiêu ngạo về con gái của mình.

Tâm trạng của ông đang rất tốt, lúc đầu sắc mặt ông hơi tái xanh vì mệt mỏi bây giờ đã trở nên hồng hào hơn.

Đợi rất lâu sau đó thì người dẫn chương trình mới nói kết thúc buổi kỉ niệm.

Tô Minh Viễn gật đầu lấy lệ chào tạm biệt với các giáo viên trong trường, sau đó kéo Vu Mân Hàm ra sau sân khấu.

Chưa thấy Tô Sầm Sầm đâu hết nhưng máy bà ta báo có tin nhắn đến.

Màn hình sáng lên, tin nhắn hiện ra.

Vu Hoàn: [Mẹ ơi, con đang ở phòng y tế.].


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.