Đọc truyện Hành Trình Đoạt Lại Hào Quang Nữ Chính – Chương 3: Nhìn Qua Cực Kỳ Đáng Thương
Edit: Tư Đằng
Beta: Hải Ngân
***********
Tô Sầm Sầm được trợ lý đưa về trường học trước khi vào tiết học buổi chiều.
Khuôn viên trường Tam Trung rất rộng, riêng khu dạy học đã là ba toà nhà, ở giữa có hành lang nối liền tạo thành hình chữ U.
Vừa bước vào hành lang, Tô Sầm Sầm đã đụng phải mấy người bạn cùng lớp đang đi ra.
Tên lớp trưởng đi đầu không có chút chuẩn bị nào đột nhiên nhìn thấy Tô Sầm Sầm, cậu ta dừng động tác một lúc, sau đó dùng vẻ mặt chán ghét miễn cưỡng nói với cô:
“Ngày mai là kỷ niệm thành lập trường, lớp chúng ta được giao nhiệm vụ xếp ghế ra sân thể dục.
Cậu đến rồi thì đi cùng luôn đi.”
Cậu ta nói xong rồi vội vã đi xuống tầng cứ như có tai hoạ ghê gớm nào đó đuổi theo sau lưng.
Nhóm bạn học phía sau cậu ta cũng nhanh chóng đi theo, làm như không hề nhìn thấy cô.
Bị cô lập đến mức như thế cơ à? Tô Sầm Sầm nhướng mày thích thú.
Ở thế giới cũ cô xinh đẹp lại có thành tích tốt, các mối quan hệ cũng khá ổn, chưa bao giờ bị gắn với hai chữ cô lập, bây giờ tự nhiên được trải nghiệm cảm giác này khiến Tô Sầm Sầm cảm thấy rất mới lạ.
Nhưng cô cũng chẳng phải người sẽ lấy mặt nóng dán mông lạnh*, không chủ động đáp lời mà chỉ yên lặng đi theo phía sau đám người, hoàn thành nhiệm vụ của mình.
*Mặt nóng dán mông lạnh: ý chỉ một người thì nhiệt tình nhưng người kia chỉ hờ hững, lạnh nhạt.
Vì ngày mai là ngày kỷ niệm thành lập trường nên sân thể dục trường Tam Trung đã dựng sân khấu biểu diễn.
Khi Tô Sầm Sầm dọn ghế ra sân thể dục đến lần thứ bảy thì đúng lúc đến tiết mục diễn tập của Vu Hoàn.
Ánh mặt trời buổi chiều rất chói chang, Tô Sầm Sầm sợ nóng nên búi hết tóc lên, tóc trên trán đã ướt đẫm mồ hôi, vài sợi tóc con loà xoà bên má, áo đồng phục trên người bị gió thổi lộ ra sức sống tươi trẻ chỉ có ở tuổi thanh xuân.
Sau khi xếp ghế nhựa theo đúng thứ tự, Tô Sầm Sầm lấy khăn giấy từ trong túi ra vừa lau mồ hôi vừa xem tiết mục diễn tập.
Nghe nói là tiết mục của Vu Hoàn được cải biên từ tác phẩm của quán quân kỳ thi vũ đạo toàn quốc, độ khó cực kỳ cao.
Tô Sầm Sầm nhìn bóng dáng Vu Hoàn đang nhảy trên sân khấu, càng nhìn lại càng cảm thấy quen quen.
Đúng lúc đó hệ thống lên tiếng: [Đó là bởi vì cô kế thừa ký ức của nguyên chủ, cô ấy đã âm thầm luyện tập vũ đạo này rất nhiều lần.]
Luyện tập rất nhiều lần…!
Nguyên chủ thật sự rất thích Bách Thanh.
Tô Sầm Sầm có toàn bộ ký ức của cô ấy nên đương nhiên cũng biết được suy nghĩ này.
Chỉ đơn giản là cho dù không được lên sân khấu biểu diễn cùng người trong lòng, cũng muốn học được điệu nhảy này để tưởng tượng có thể cùng cậu ấy biểu diễn trên sân khấu.
Tô Sầm Sầm híp mắt nhìn nam sinh đang biểu diễn trên kia.
Khoảng cách quá xa nên cô không nhìn rõ được gương mặt, nhưng người đó vai lưng rộng lớn, đường cong cánh tay rắn chắc, đôi chân vừa thẳng vừa dài, chỉ cần nhìn qua cũng biết đây chắc chắn là một người cực kỳ đẹp trai.
Tô Sầm Sầm luôn yêu thích cái đẹp âm thầm nuốt nước miếng.
Cô còn đang thưởng thức trai đẹp biểu diễn nhưng có người cố tình không cho cô được như ý muốn, vội vàng muốn gây phiền toái với cô.
“Có xem nhiều hơn nữa thì cậu cũng không thể lên sân khấu biểu diễn đâu.” Lâm Tư Ý tay cầm quạt điện nhỏ chậm rãi đi tới.
Cô ta liếc lên liếc xuống đánh giá dáng vẻ nhếch nhác nhưng không che được vẻ đẹp của Tô Sầm Sầm, ghen tỵ cười nhạo: “Chưa từ bỏ ý định sao? Hoàn Hoàn của chúng tôi cách cậu đến tám trăm con phố, muốn được lên sân khấu thì cứ nằm mơ đi cho nhanh.”
Tiếng cười sắc sảo của cô ta không ngừng vang lên bên tai, Tô Sầm Sầm liếm nhẹ đôi môi khô khốc, cuối cùng cũng bố thí cho cô ta một ánh mắt: “Kỷ niệm ngày thành lập trường có cậu biểu diễn sao?”
Lâm Tư Ý lắc đầu theo bản năng.
Tô Sầm Sầm lại liếc mắt nhìn cô ta một cái.
Cô biết người này, chính là một trong số tay sai thường đi cùng Vu Hoàn.
Cô ta rất thích thay Vu Hoàn công kích cô, điển hình của người chơi chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.
Tô Sầm Sầm thờ ơ nói: “Thế cậu đắc ý cái gì?”
Hơn nữa…!khoác lác cũng hơi quá mức rồi.
Tô Sầm Sầm khoanh tay, liếc nhìn Vu Hoàn trên sân khấu đã kết thúc động tác với biểu cảm hờ hững.
Nếu thật sự giỏi như cô ta nói, sao vẫn còn làm sai hai ba động tác thế kia.
– —
Ngày hôm sau chính là kỷ niệm 130 năm ngày thành lập trường Tam Trung.
Vì hôm nay là ngày đặc biệt nên tất cả học sinh Tam Trung đều được phá lệ, cho phép đi học sau hai giờ chiều.
Lâu lắm rồi mới có hôm không cần dậy sớm, Tô Sầm Sầm ngủ một giấc đến mười hai giờ trưa.
Bởi vì ngày hôm qua phải khuân vác nên hôm nay chân tay đau nhức rã rời.
Hai giờ chiều, cô canh đúng giờ rồi tới trường học.
Có lẽ là vì phải nghênh đón các cựu học sinh cùng một số ban ngành khác nên trường học đã buộc hai chùm bóng bay đỏ rực ngoài cổng, không chỉ thế còn bố trí hai hàng nữ sinh lớp dưới đứng vẫy hoa chào đón.
Tô Sầm Sầm nhìn trái phải xung quanh thấy rất mới lạ.
Tuy ở thế giới cũ trường học của cô cũng có hoạt động kỷ niệm ngày thành lập trường, nhưng để so sánh thì kém xa Tam Trung nhiều.
Ngoại trừ hai chùm bóng bay ngoài cổng không hợp lắm thì bố trí bên trong có thể nói là khá xa hoa.
Khoảng đất trống bên ngoài khu dạy học được nhà thiết kế tạo một không gian nửa kín, ở bên trong dùng công nghệ ảnh ba chiều mới chiếu lên những năm gần đây, cho những người tới tham quan được trải nghiệm thị giác hoàn toàn mới.
Những nơi khác trong khuôn viên trường cũng có thể thấy được ảnh các cựu học sinh được chiếu trên màn hình LED, dễ dàng nhìn thấy những kỷ niệm phủ bụi đã lâu.
Tất cả mọi thứ đều gợi cho mọi người nhớ đến trăm năm về trước của trường Tam Trung.
Lúc này mặt trời đã lên cao, Tô Sầm Sâm như ông già đi dạo xung quanh rồi tới quầy bán quà vặt mua nước đá, vừa uống nước vừa chậm rãi đi tới khu dạy học.
Mọi người đều đang tham quan ở bên ngoài nên khu dạy học bây giờ cực kỳ yên tĩnh, cũng bởi vì thế, tiếng hét giận dữ của thầy giáo vụ bên ngoài hành lang nghe rất rõ ràng.
“Là ai làm! Lá gan lớn thật rồi hả!”
Giận dữ thế cơ à?
Tô Sầm Sầm hơi nhướng mày, vốn định quẹo vào lớp thì lại lui về sau hai bước muốn xem tình hình thế nào.
Nhưng cô còn chưa đứng yên đã bị thầy gọi lại.
“Bạn học bên kia, tới đây một chút.”
Thầy giáo vụ đứng ở cửa nhà vệ sinh nữ sốt ruột đi qua đi lại, thấy Tô Sầm Sầm đi tới thì lập tức nói: “Nhờ em đi vào đỡ Vu Hoàn ra đây giúp thầy.”
Ông là nam không tiện vào nhà vệ sinh nữ, gọi điện thoại nhờ giáo viên nữ tới nhưng mãi chẳng thấy người đâu, thoáng nhìn thấy bóng Tô Sầm Sầm nên gọi luôn cô tới.
“Được ạ.” Tô Sầm Sầm đẩy cửa đi vào, khi nhìn thấy cô gái đang ngã trên đất thì dừng lại hai giây.
Cô nhớ ra rồi.
Trước khi Vu Hoàn biểu diễn bị một người thích Bách Thanh nhắm đến, đẩy cô ta ngã đến trật mắt cá chân, nhưng do được hệ thống trợ giúp nên vết thương không chỉ được chữa khỏi ngay lập tức mà ngược lại còn biểu diễn tốt hơn.
Vì thế mà cô ta được người trong công ty giải trí để mắt đến, cho cô ta ký hợp đồng ra mắt.
Tô Sầm Sầm dùng một tay nâng cô ta dậy.
Bộ đồ thể dục diễn tập trên người Vu Hoàn bị ướt một nửa, tóc đuôi ngựa cũng bung mất một nửa.
Lúc đứng lên cô ta lấy tay che mắt cá chân, vì đau đớn nên nước mắt rơi xuống.
Ai nhìn vào đều sẽ cảm thấy cực kỳ đáng thương.
Đúng lúc đó, hệ thống đột nhiên lên tiếng.
[Tít, kích hoạt điểm thứ hai của cốt truyện có thể thay đổi: Thay Vu Hoàn biểu diễn tiết mục ngày kỷ niệm thành lập trường.]
Nhanh vậy sao?
Tuy ở thế giới cũ Tô Sầm Sầm sống trong gia đình đơn thân nhưng từ nhỏ cô đã được mẹ dạy dỗ rất nghiêm khắc, không đến mức tinh thông đủ thứ cầm kỳ thi hoạ.
Những gì nên biết đều được học, đặc biệt là vũ đạo, từ nhỏ đến lớn không biết đã bao nhiêu lần được cầm cúp quán quân rồi.
Nhưng trong một thời gian ngắn muốn cô học một điệu nhảy khó như vậy có phải hơi bất khả thi không?
Có lẽ cảm nhận được sự nghi ngờ của Tô Sầm Sầm, nên hệ thống giải thích: [Ký chủ, đừng quên cô có tất cả ký ức của nguyên chủ.]
Đúng nhỉ, thế thì cô yên tâm rồi.
Văn phòng của thầy giáo vụ ở tầng hai, vì phải dìu Vu Hoàn nên cô mất năm phút mới tới được cửa văn phòng.
Ông mở cửa giúp các cô.
Tô Sầm Sầm vô thức ngẩng đầu, không phòng bị gì đột nhiên nhìn thấy một bóng lưng.
So với cái nhìn xa mấy trăm mét ngày hôm qua, nhìn vóc dáng anh ở khoảng cách gần thế này lại càng thấy hoàn hảo hơn.
Anh đứng quay lưng với cửa, bả vai nhô lên dưới áo sơ mi màu đen, vai rộng eo thon, người đứng thẳng tắp như từng trải qua huấn luyện.
Chậc, không hổ danh là nam chính.
Lúc Tô Sầm Sầm dìu Vu Hoàn đi ngang qua người anh còn ngửi thấy hương cỏ xanh thoang thoảng.
“Làm sao vậy?” Tô Sầm Sầm nghe thấy anh hỏi.
Giọng nói của Bách Thanh hơi khàn khàn nhưng lại không hề khó nghe, trầm trầm mang theo chút quyến rũ.
“Trật chân.” Thầy giáo vụ ngồi xuống ghế, ngón tay bực bội gõ loạn trên bàn, tâm trạng rõ ràng đã xấu cực kỳ: “Chờ làm xong lễ kỷ niệm thành lập trường nhất định tôi sẽ hỏi tội hai người kia!”
Ông vừa dứt lời, chiếc điện thoại vừa tiện tay bị ông ném trên bàn bắt đầu rung lên.
Ban diễn tập bên kia đang gọi điện tới thúc giục.
Thầy giáo vụ nhìn cái tên trên màn hình, khẽ cắn môi, không nhận điện thoại.
“Bây giờ phải làm sao đây?”
Tiết mục này chính là điểm nhấn của lễ kỷ niệm, đương nhiên là muốn tập lại nhiều lần một chút.
Nhưng vấn đề là…!
Ông liếc nhìn mắt cá chân của Vu Hoàn, sốt ruột đến mức thái dương không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Nhìn cách bố trí hôm nay là biết trường học coi trọng buổi lễ kỷ niệm này đến mức nào, các tiết mục cũng được chuẩn bị từ hai tháng trước.
Danh sách tiết mục đã được phát trên màn hình lớn vài lần, nếu bây giờ tự nhiên thiếu mất một tiết mục…!
Ông đã tưởng tượng được cảnh mình bị hiệu trưởng mắng xối xả.
Tô Sầm Sầm dựa tường nhìn trên mặt thầy giáo vụ viết đầy làm sao bây giờ mình sẽ không bị đuổi việc chứ hiệu trưởng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình nếu không hay là mình thay thế Vu Hoàn vậy, đến lúc thấy ông thực sự sắp phát điên cô mới chậm rãi mở miệng: “Thầy ơi, em có thể nhảy.”
Nếu ánh mắt có thể giết người thì bây giờ Tô Sầm Sầm chắc đã bị Vu Hoàn nhìn thủng.
Móng tay của cô ta bấm sâu vào ghế sô pha mềm mại ở dưới, giống như giây tiếp theo sẽ xé rách nó.
Đáy mắt Vu Hoàn hiện lên một tia cảm xúc khác thường, sắc mặt lạnh lẽo, ngón tay không nhịn được run rẩy.
Từ ngày hôm qua đến nay đã là lần thứ ba!
Không chỉ hai lần liên tiếp quấy rầy kế hoạch của cô ta, bây giờ còn muốn ngang nhiên cướp đi vị trí biểu diễn của cô ta.
Cô ta đã quá xem nhẹ Tô Sầm Sầm rồi.
“Hệ thống, hệ thống!”
Vu Hoàn cố nén giận gọi hai tiếng, đến khi hệ thống xuất hiện thì cô ta vội vàng hỏi: “Đạo cụ đâu, mau lấy dụngcụ trị liệu của tôi ra.”
Dụng cụ đó Vu Hoàn đã chuẩn bị từ hai tuần trước.
Dựa theo kế hoạch của cô ta, sau khi dùng thứ này chân cô ta sẽ hoàn toàn bình thường, không chỉ hoàn thành được buổi biểu diễn, mà còn có được danh tiếng tốt vì nghiêm túc và tận tâm.
Cơ hội này đối với cô ta cực kỳ quan trọng, tuyệt đối không thể để Tô Sầm Sầm cướp mất!
Một luồng hơi nóng quét qua mắt cá chân, ở góc độ mọi người không nhìn thấy, Vu Hoàn nhẹ nhàng vặn vẹo người.
Được rồi! Tuy bên ngoài vẫn còn sưng tấy, nhưng thực tế đã khôi phục như thường.
Vu Hoàn hít sâu một hơi, vuốt phẳng nếp nhăn trên sô pha lúc nãy bị cô ta nắm rồi định đứng lên.
Nhưng cô ta vừa đứng lên hai centimet đã bị Tô Sầm Sầm nhẹ nhàng ấn trở về.
“Chị, chân đang bị thương thì đừng di chuyển lung tung nữa.”
Cô cười như không cười nhìn đôi mắt sửng sốt của Vu Hoàn, tiếp tục thuyết phục thầy giáo vụ: “Nếu thầy không tin thì em sẽ nhảy thử một đoạn.”
“Dù sao hiện tại cũng không tìm được người nào tốt hơn, danh sách tiết mục đã phát, không bằng thầy cứ thử nhìn xem, biết đâu…!em nhảy tốt hơn Vu Hoàn thì sao?”
Vu Hoàn thấy biểu cảm của thầy giáo vụ có phần hơi thả lỏng thì không nhịn được nữa, vịn sô pha muốn đứng lên, không nghĩ ngợi gì mở miệng ngăn cản: “Thầy, em vẫn có thể nhảy được.
Tô Sầm Sầm chưa từng học qua, cậu ấy làm sao nhảy được.”
Trong tình huống khẩn cấp, cô ta không còn duy trì được vẻ dịu dàng như tiên nữ lúc trước, câu xưng hô Tiểu Sầm thân thiết ngày xưa cũng đã đổi thành Tô Sầm Sầm lạ lẫm.
Tô Sầm Sầm thì mí mắt cũng không thèm nâng, ung dung điều chỉnh nhạc, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: “Chị đừng có gấp, cứ nhìn đã rồi nói sau.”
Nhạc dạo của bài hát vang lên.
Giống như những gì hệ thống đã đảm bảo, ngay từ nhịp trống đầu tiên của bản nhạc, mỗi động tác của cô đều tương ứng với bản nhạc, tư thế xinh đẹp tao nhã, mềm mại lại không mất đi cảm giác mạnh mẽ.
Khi bài hát đến đoạn điệp khúc cùng với giọng hát nữ khàn khàn cất lên, ánh mắt Tô Sầm Sầm chợt loé lên.
Trong giây phút đó, vẻ xa cách trong mắt cô chợt mất đi, thay vào đó là nét quyến rũ mê người.
Cô theo nhịp trống đi đến sau lưng Bách Thanh, nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh, lấy đó làm điểm tựa rồi nhanh chóng lướt đến trước mặt anh.
Khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt đã gần hơn, Tô Sầm Sầm nhếch môi cười nhẹ, nâng cằm anh lên một cách khiêu khích.
Khuôn mặt Bách Thanh lại chẳng thay đổi gì cả.
Lúc bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt anh thậm chí còn có chút chán ghét, động tác của Tô Sầm Sầm đột nhiên dừng lại.
Âm nhạc vẫn còn đang phát.
Cô cố ổn định lại nhịp tim đang rộn ràng trong lồng ngực, vừa nhìn trộm nam sinh bên cạnh vừa như bánh xe nhanh chóng cách xa khỏi anh.
Vừa rồi, khuôn mặt đẹp đẽ của anh gần trong gang tấc.
Tóc mái màu đen loà xoà trên trán mang nét thiếu niên ngỗ ngược, ánh đèn nhỏ nhặt xuyên qua mái tóc chiếu lên mặt, làm dịu đi đường nét lạnh lùng sắc bén ban đầu.
Tô Sầm Sầm sờ sờ gương mặt hơi nóng lên của mình, hít sâu một hơi rồi ngước mắt hỏi: “Thầy thấy em có thể không ạ?”
Bầu không khí yên tĩnh bị phá vỡ, cả người thầy giáo vụ lúc nãy còn căng cứng vì lo lắng sợ hãi, nghe vậy cuối cùng cũng nở nụ cười yên tâm.
Ông vốn chỉ định tùy tiện nhìn một chút, không nghĩ rằng Tô Sầm Sầm thật sự có thể giải quyết nhu cầu cấp bách trước mắt.
Trong lòng ông đã đưa ra quyết định, nhưng không vội trả lời mà nhìn về phía Bách Thanh:
“Bách Thanh, em cảm thấy thế nào?”
Đột nhiên bị gọi tên, Bách Thanh hơi nhíu mày.
Anh bất giác nghĩ đến hình ảnh vừa rồi cô gái nâng cằm anh lên.
Trong sáng, thuần khiết, lại mang theo chút quyến rũ nhẹ nhàng.
So với người con gái mọi khi quả thực là như hai người khác nhau.
Nhưng cũng có quan hệ gì với anh đâu?
Bách Thanh một tay đút túi, vẫn thái độ dửng dưng như cũ, vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói cũng lãnh đạm: “Tuỳ thầy ạ.”.