Đọc truyện Hành Trình Đoạt Lại Hào Quang Nữ Chính – Chương 19: Nắm Chặt Hết Sức
Tốc độ chấm bài thi của trường Tam Trung từ trước đến nay đều rất nhanh.
Buổi chiều ngày hôm sau đã có tổng điểm và xếp hạng lớp.
Hiện tại kết quả lần chia lớp cuối cùng của cuộc sống cấp ba cũng chính thức được công bố.
Tô Sầm Sầm là người đầu tiên chạy tới xem kết quả.
Trên ven tường ở cửa sau của lớp học là bảng xếp hạng và phân loại lớp của kỳ thi này được dán một cách ngay ngắn.
Tô Sầm Sầm ngước mắt lên nhìn một chút, cuối cùng cũng tìm thấy tên của mình ở trên cùng.
Tổng điểm: 679.
Xếp hạng: 3.
Chuyển đến lớp: 1.
Tô Sầm Sầm chớp mắt không thể tin nổi, lâng lâng bước ra ngoài dưới sự thúc giục của đám đông phía sau.
Bây giờ ở ven tường, mấy bạn học vây xung quanh phiếu điểm đều không kìm được cất lên tiếng cảm thán: “Mẹ nó!”
Tô Sầm Sầm là người đứng đầu lớp?
Sao có thể như thế!
“Tớ, tớ, tớ không bị hoa mắt đúng không?”
“Có phải viết sai rồi không…”
Tổng điểm của mọi người đều được ghi kèm với kết quả của kỳ thi lần trước, có người lẩm bẩm nói: “Cao hơn lần trước những 400 điểm, đây là thật ư?”
“Đương nhiên là thật.” Lý Lăng Phong đi vào từ cửa sau: “Xem xong rồi thì quay về chỗ ngồi đi, cô có chuyện muốn nói.”
“Mọi người đều xem được kết quả thành tích rồi chứ?” Hôm nay Lý Lăng Phong phá lệ ôn hòa, giọng nói cũng tràn ngập vui vẻ: “Nào, đầu tiên chúng ta cùng chúc mừng bạn học Tô Sầm Sầm.”
“Lần này đã có tiến bộ rất lớn.”
Với tư cách là một giáo viên, thấy học sinh dưới tay mình có tiến bộ nhiều như vậy, đương nhiên Lý Lăng Phong cảm thấy rất vui.
Đang lúc tâm trạng vui vẻ, cô cũng nổi hứng nói đùa với học sinh bên dưới: “Các em đừng bắt cô đóng phim truyền hình nghi ngờ học sinh gian lận các kiểu, camera ở trường cũng không phải lắp cho có!”
Cô giáo chỉ chỉ hai mắt của mình: “Giáo viên is watching you.”
Học sinh bên dưới cười vang.
Sau cuộc nói chuyện phiếm ngắn ngủi, đương nhiên phải nói tới chủ đề chính ngày hôm nay.
“Tiếp theo phải làm gì các em đều biết rồi chứ?” Lý Lăng Phong vỗ vỗ bục giảng: “Trường học cho các em thời gian hai tiết, mau dọn dẹp đồ đạc chuyển lớp đi.”
Năm nào trường Tam Trung cũng làm như thế, mọi người đều đã quen, không hề có tình trạng đỏ mắt tạm biệt nhau, ai ai cũng chú tâm vào việc của mình.
Trước khi ra cửa, Tô Sầm Sầm tới nói chuyện với Lý Lăng Phong mấy câu.
Cô vẫn luôn rất yêu quý cô giáo chủ nhiệm này.
Trong trường học cô có danh tiếng không tốt lắm, lại được coi là loại suốt ngày đi gây chuyện, không có chí tiến thủ, nhưng mỗi lần Lý Lăng Phong tức giận xong đều sẽ kiên nhẫn tới khuyên bảo, chưa từng đối xử khác biệt gì với cô.
Tô Sầm Sầm đưa cho cô giáo một chai sữa mình mang từ nhà tới: “Cô ơi, em mời cô ạ.”
Lúc đưa cho cô giáo, đôi mắt Tô Sầm Sầm cong cong, đuôi mắt hiện lên nếp nhăn mờ mờ vì nụ cười, xinh đẹp sáng ngời, không hề thấy sự u ám trước đây.
Lý Lăng Phong lập tức uống một ngụm lớn: “Đứa trẻ ngoan.”
Cô ấy lại không yên tâm dặn dò: “Tới lớp 12-1 phải chăm chỉ học tập.
Ở đó tiến độ học tập rất nhanh, nếu không theo kịp phải tích cực hỏi han giáo viên…”
Cô giáo lải nhải nhưng cũng không làm người khác thấy phiền, Tô Sầm Sầm kiên nhẫn nghe Lý Lăng Phong nói xong, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy vui mừng.
– —
Lớp 12-1 ở tầng 5 của khu dạy học, nói cách khác, Tô Sầm Sầm phải ôm một đống sách to tướng leo lên hai tầng nữa.
Tay chân cô gầy gò, bình thường cũng không vận động nhiều, vất vả ôm sách leo lên tầng 5, mệt đến mức run rẩy hai tay.
Cô dựa lưng vào tường nghỉ ngơi một lúc, thoáng nhìn thấy phía trước có một người đang đi tới.
Cô còn chưa thấy rõ người đó là ai, hệ thống đã lên tiếng trong đầu: [Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ kiểm tra đo lường, phần thưởng nhiệm vụ: Có thể mở phó bản* yêu đương.]
*Phó bản: Một bản đồ cách biệt khác, giống phá đảo trong Mario, gồm nhiều quái và 1 BOSS ở mỗi tầng, đánh hết quái và BOSS trong này là phá xong phó bản, tùy phó bản mà có giới hạn số lần được vào trong ngày hoặc thất bại sẽ có thời gian cấm vào liền phải chờ hồi phục.
[Có mở hay không?]
Tô Sầm Sầm sửng sốt vài giây.
Hệ thống cũng đã thay cô đưa ra lựa chọn: [Ký chủ không trả lời trong thời gian quy định, ngầm thừa nhận là mở.]
Tô Sầm Sầm: “…”
Quyển sách trên tay rơi xuống đất cũng chưa kịp nhặt, cô chỉ vội vàng chất vấn hệ thống: “Sao lại có cả phó bản yêu đương?”
Không phải đã bảo chỉ đoạt lại hào quang của nữ chính cơ mà?
Hệ thống dùng bốn lạng đẩy ngàn cân: [Moa moa, tiểu thuyết của chúng ta là tiểu thuyết tình yêu đó.]
Chỉ một câu nói khiến Tô Sầm Sầm á khẩu không trả lời được.
Cô ngồi xổm xuống nhặt sách lên, còn chưa kịp nhặt xong, trong đầu lại vang lên tiếng gà gáy của hệ thống:
[Nam chính được dò tìm đã xuất hiện, tuyên bố nhiệm vụ tình yêu thứ nhất: Nắm tay Bách Thanh!]
Tôi có câu đmm không biết có nên nói ra hay không!
Tô Sầm Sầm hừ lạnh một tiếng: “Mi…”
Nói chưa dứt câu, trong tầm mắt cô đã xuất hiện một đôi tay với những khớp xương rõ ràng.
Cô dừng lại ngay lập tức.
Nhìn lên trên là đường cong cánh tay mịn màng của nam sinh, xương quai xanh thon gầy, yết hầu hơi nhô lên, còn có…!đôi mắt cười như không cười của Bách Thanh.
“Thất thần gì thế?” Anh rất tự nhiên nhận hết sách trong tay Tô Sầm Sầm: “Đến lớp nào?”
Một tầng của khu dạy học có tổng cộng bốn lớp.
Tô Sầm Sầm nhỏ giọng nói cảm ơn, sau đó chỉ chỉ về phía phòng học nằm ở trong cùng: “Lớp 12-1.”
Bách Thanh hơi dừng chân lại, hai giây sau, khoé miệng nhếch lên không khống chế được.
“Ấy, cậu…” Tô Sầm Sầm bất chợt quay đầu, ánh mắt dừng trên nụ cười của Bách Thanh.
Cô nhìn chằm chằm Bách Thanh không chớp mắt, lại nói, hình như Bách Thanh không thường xuyên cười?
Lúc nào anh cũng mang dáng vẻ chẳng để ý đến ai, thoạt nhìn cả người lười biếng, những lúc ở cạnh bạn bè như Tần Thân thì còn đỡ, bình thường tiếp xúc với người ngoài đều dùng dáng vẻ xa cách lạnh nhạt.
Tô Sầm Sầm quên mất bản thân định nói gì.
Cô nhìn gương mặt Bách Thanh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cười lên quả thật rất đẹp trai.”
Đôi mắt cong cong, nhìn qua sẽ thấy hoá ra không hề khó tiếp cận như trong tưởng tượng.
Vài phút sau, trong phòng học của lớp 12-1.
“Người chị em này thật là trâu bò.” Tần Thân tùy tiện gác tay lên vai Tô Sầm Sầm, không nhịn được cảm thán: “Nhìn không ra đó, hoá ra cậu là một học bá?”
Ngay giây tiếp theo, Bách Thanh đã gạt tay cậu ra không hề nương tay: “Đừng có động tay động chân.”
Tần Thân lại khoác vai Bách Thanh: “Được rồi, tớ biết cậu sẽ ghen, đừng lo lắng, trẫm sẽ…”
Còn chưa nói xong bốn chữ “mưa móc phân đều*” thì Tần Thân đã bị Bách Thanh đập bộp quyển sách vào mặt.
“Ồn ào quá.”
*Mưa móc phân đều: Bạn nào đọc nhiều truyện cổ đại cung đấu chắc cũng hiểu nhỉ, đại loại là Hoàng Thượng thị tẩm phải phân đều cho mọi người chứ không nên chuyên sủng ấy = đối xử bình đẳng.
Bách Thanh dịch sang bên cạnh hai bước, nhìn mặt bàn hơi trống trải của Tô Sầm Sầm: “Có còn gì chưa dọn dẹp không, để tôi giúp một tay?”
Lúc nói lời này, một bàn tay anh đang chống trên bàn, lòng bàn tay còn cách một khoảng so với mặt bàn thành một vòng cung không lớn không nhỏ.
Tô Sầm Sầm liếc qua, bỗng nhiên nhớ tới nhiệm vụ tình yêu mà hệ thống đã tuyên bố.
Cô suy nghĩ mông lung hai ba giây, ma xui quỷ khiến thế nào mà duỗi tay qua.
Trong nháy mắt hai lòng bàn tay chạm vào nhau, đầu cô dường như trống rỗng.
Ánh mắt cô và Bách Thanh giao nhau trong không trung, nhất thời sửng sốt.
Bỗng nhiên Tô Sầm Sầm rút tay lại.
Cô vừa làm trò gì thế này?
Tô Sầm Sầm cúi thấp đầu, hận không thể đào một lỗ dưới đất để chui vào.
Từ cổ lên mặt cô nhanh chóng đỏ lên, cả người đỏ bừng như con tôm luộc.
“Tôi, tôi quay về lấy đồ một chút.”
Dứt lời, cô chạy đi không dám quay đầu lại.
Bách Thanh không chút để ý thu tầm mắt, nắm bàn tay vừa bị chạm vào kia lại.
Trên mặt anh vẫn không biểu lộ gì, vẫn dáng vẻ lạnh lùng như thế.
Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy động tác của anh hơi mất tự nhiên.
Đặc biệt là cái tay phải đang rũ bên người kia, nắm chặt hết sức.
.