Đọc truyện Hành Trình Đoạt Lại Hào Quang Nữ Chính – Chương 17: Chẳng Lẽ Đi Thi Đại Học Em Cũng Vẫn Muốn Nộp Bài Thi Trước
Mọi người nhìn nhau, không ai nói chuyện.
Mà Tô Sầm Sầm là trung tâm của cuộc tranh chấp này vẻ mặt cũng ngơ ngác.
Không đợi được câu trả lời, thầy giáo lại chuyển mục tiêu sang nhắm đến cô.
“Ai ném cho em?”
Tô Sầm Sầm vô tội lắc đầu: “Em không biết ạ.”
Cô vẫn luôn vùi đầu làm bài kiểm tra, sao cô biết ai là người ném được chứ.
Vẻ mặt lão trọc xanh mét, tức giận thổi râu trừng mắt.
Ông ta mở tờ giấy, đọc từng câu từng chữ trong đó ra: “Ngựa tốt nhảy một bước chẳng nổi mười mét, ngựa kém đi mười bước nỗ lực không bỏ cuộc…”
“Với trình độ như này mà cũng dám đưa đáp án cho người ta? Tổng cộng có bốn câu, lỗi chính tả tận hai câu!”
Ông ta phẫn nộ cầm bài thi của Tô Sầm Sầm lên: “Tôi muốn nhìn xem trình độ của cô như thế nào mà đòi đưa đáp án cho người khác.”
Ông ta nhìn bài thi hai lần rất cẩn thận rồi xấu hổ buông xuống, ho khan.
Chữ viết của học sinh này tinh tế, viết đáp án đầy đủ, cùng cái người đi đưa đáp án cho người khác đúng là không cùng một đẳng cấp.
Chắc chắn đáp án này không phải ném cho cô.
Vậy thì chỉ còn dư lại một khả năng…
“Có phải trong các em có ai không cẩn thận đem tờ giấy ném sang người bên cạnh phải không?”
Lão trọc chắp tay sau lưng, bước từng bước trong lớp học.
Mỗi khi đi ngang qua một bàn ông ta sẽ dùng sức vỗ một cái, giọng cũng hạ xuống tràn ngập uy hiếp hỏi: “Có phải em không?”
Sau khi thử hết một vòng, tuy những người đó bị dọa đến hết hồn nhưng vẫn hoàn toàn không có ai chủ động thừa nhận.
Nực cười, đây chính là lão trọc, thừa nhận chỉ có một kết cục chính là chết.
Huống chi họ còn giữ một tí tâm lý may mắn.
Tuy rằng trong phòng học có camera nhưng cơ bản không có giáo viên nào muốn chạy đi xem lại.
Đây chỉ là một lần thi giữa kỳ của trường học mà thôi, không cần làm phiền phức như vậy, không chỉ hao phí sức lực của bản thân, còn dễ dàng làm hai bên đều bị bẽ mặt.
Nhưng bọn họ đã xem thường sự nghiêm túc của lão trọc rồi.
Thấy ép hỏi không có kết quả, ông ta chậm rãi đi về phía bục giảng, chờ tiếng chuông thông báo kết thúc cuộc thi vang lên, lão trọc mới chậm rãi tuyên bố: “Không nói đúng không?”
Ông ta chậm rãi sắp xếp xấp bài kiểm tra trong tay, không hề để ý nói: “Tôi sẽ đi đến văn phòng tra camera, đến lúc đó các cô các cậu tự đi mà giải thích với bố mẹ của mình.”
Nói xong ông ta nhẹ nhàng rời đi.
Trong phòng học trở nên loạn như một nồi cháo ngay lập tức.
“Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, ổng sẽ không đi tra thật đấy chứ?”
“Chắc là không đâu, ổng chỉ đang dọa tụi mình thôi, không kiểm tra thật đâu…”
Người này còn chưa nói xong lại thấy lão trọc quay lại vào lớp.
Đầu ngón tay ông ta nhẹ nhàng gõ mặt bàn của Tô Sầm Sầm: “Em đi cùng thầy một lát.”
Tô Sầm Sầm:?
Vì sao vẫn còn chuyện của cô vậy?
Cô không hiểu chuyện gì xảy ra, đi theo lão trọc tới văn phòng.
Thời gian này, trong văn phòng đều là các thầy cô và học sinh ra ra vào vào.
Lão trọc đưa cô đến bàn làm việc của mình, mở máy tính ra, tra xét lại đoạn ghi hình trong lớp học lúc nãy, nói với cô: “Em nhìn thay thầy xem, nếu phát hiện có hành vi gian lận thì ghi lại thời gian và chỗ ngồi, thầy mang bài thi sang phòng giáo vụ rồi quay lại.”
Vẻ mặt Tô Sầm Sầm ngoan ngoan gật đầu.
Chờ bóng dáng của lão trọc biến mất hoàn toàn sau cánh cửa cô mới nằm dài trên mặt bàn: “Vì sao tôi lại xui xẻo như vậy trời…”
Khó trách lúc nãy ông ấy nói nhẹ nhàng thế, là do cảm thấy đã tìm được một cu li tốt đúng không?
Tô Sầm Sầm buồn bực chẹp miệng.
Nhưng cô là người rất biết cách tiết chế bản thân.
Sau khi biết mình không thể nào từ chối việc này được, Tô Sầm Sầm lập tức tập trung tinh thần vào xem.
Chỉ cần kiên trì cho đến khi lão trọc về là được!
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính không chớp mắt, sau khi nghiêm túc xem mười phút, cuối cùng cũng không nhịn đước mà lơ là.
Dần dần có vài âm thanh khác truyền vào tai.
“Đã nói bao nhiêu lần là đừng có làm vậy.
Hiện tại em đã lên cấp ba, kì thi nào cũng rất quan trọng.”
Có giọng nữ tận tình khuyên bảo, Tô Sầm Sầm cảm thấy giọng nói này hơi quen thuộc?
Cô lại nghe trộm vài câu, cuối cùng cũng không nhịn được đi đến nơi giọng nói phát ra để nhìn.
À, hóa ra là chủ nhiệm lớp 12-1.
Khó trách làm cô cảm thấy giọng nói này quen như thế.
Tô Sầm Sầm chống cằm, đôi mắt ngó nhìn người đang đứng đối diện cô giáo kia.
Không nhìn không biết, vừa nhìn…!đây không phải là Bách Thanh sao?
Không ngờ cũng có một ngày người này bị dạy dỗ?
Trong nháy mắt, tinh thần Tô Sầm Sầm trở nên tỉnh táo.
Cô hắng giọng, đôi mắt dời khỏi người Bách Thanh quay về màn hình máy tính, có điều lưng lại càng ngày càng thẳng, cả người cũng hơi rướn về phía bên kia trong vô thức, hoàn toàn là dáng vẻ đang nghe lén.
Đầu bên kia vẫn đang lải nhải dạy dỗ: “Cô biết là thành tích của em rất tốt, nhưng em không thể lúc nào cũng làm thế được, đúng không? Chẳng lẽ đi thi đại học em cũng vẫn muốn nộp bài thi trước?”
Nói đến đây, rốt cuộc Tô Sầm Sầm cũng biết vì sao Bách Thanh lại bị dạy dỗ.
Thế mà người này lại dám nộp bài thi trước?
Cô nhìn sang bên đó với vẻ khó mà tin nổi, ánh mắt không kịp phòng bị chạm phải ánh mắt Bách Thanh.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tô Sầm Sầm bị bắt gặp khi đang nhìn lén, vội vàng thu tầm mắt lại, tiện thể nở một nụ cười miễn cưỡng.
Thế này thì thật là…!lúng túng quá.
Cô mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nhưng chỉ ngồi nghiêm túc được 30 giây đã lại quay đầu nhìn sang bên kia.
Cuộc dạy dỗ bên kia cũng xong rồi.
Chủ nhiệm lớp bất đắc dĩ đỡ trán: “Được rồi, em về viết một bản kiểm điểm một nghìn chữ cho cô, bao giờ thi xong thì đưa.”
Thấy Bách Thanh chuẩn bị xoay người đi mất, cô giáo vội vã bổ sung một câu: “Chiều nay thi đừng có nộp bài trước nữa đấy!”
Bách Thanh gật đầu không để tâm lắm: “Em biết rồi.”
Nói xong, cô giáo cũng vội vã đi ra ngoài.
Tô Sầm Sầm cô đơn thu lại ánh mắt, xoa xoa đôi mắt đang phát đau của mình.
Xem ra chỉ có cô là số khổ nhất, cũng không biết bao giờ thầy giáo mới quay về, cô…
“Sao lại ở đây?”
Một tiếng nói cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Cô ngước mắt lên, nhìn thấy Bách Thanh đang đứng trước mặt mình, không khống chế được há to miệng: “Cậu đi rồi cơ mà?”
“Ừ, đúng là đi rồi.” Một tay anh đút trong túi quần, dáng đứng cực kỳ lười nhác: “Nhưng lại cảm thấy cậu quá đáng thương, nên định quay lại an ủi một chút.”
Tô Sầm Sầm yếu ớt kể lại những chuyện đã xảy ra.
Bách Thanh hơi nhíu mày, nhỏ đến mức khó phát hiện: “Lâu vậy rồi mà vẫn còn chưa quay lại sao?”
Theo lý mà nói thì không thể như thế, phòng giáo vụ ở ngay trên tầng, chỉ đi đưa bài thi thôi thì không thể đã qua mười phút mà vẫn chưa quay lại được.
Lúc này, đột nhiên có tiếng động vang lên bên cạnh cửa.
Cả hai người đều quay đầu nhìn sang thì thấy thầy giáo vụ và lão trọc cùng nhau hùng hổ đi vào, không ngừng chửi người giám thị vừa rồi.
Thoáng thấy Tô Sầm Sầm vẫn còn ở đây, lão trọc lập tức bước tới: “Vất vả rồi bạn học nhỏ, mau đi ăn cơm đi, buổi chiều còn thi toán nữa đấy.”
Tô Sầm Sầm như được lệnh đặc xá, bật người đứng lên.
“Em đi trước đây ạ.”
Cô liếc mắt nhìn Bách Thanh rồi nhảy nhót đi ra.
Mới vừa ra khỏi cửa cô đã gặp Dương Khả đang ngồi canh ở bên ngoài.
“Cậu lâu quá đi.” Cô ấy vừa nói vừa vịn tường chậm rãi đứng lên, trên đầu còn để một quyển sách toán, vừa nhìn đã biết nãy giờ cô ấy không hề ngồi nhàn rỗi.
“Tớ cũng đâu còn cách nào khác.” Tô Sầm Sầm buông tay: “Để cảm ơn cậu đã chờ tớ lâu như vậy, chầu cơm này tớ mời nhé?”
Cô vung tay đầy phóng khoáng: “Quầy ăn ở căng tin tớ bao tất!”
“Hào phóng thế?” Tần Thân đi tới: “Không biết tớ có được uống nước bạn Tiểu Tô mời không nhỉ?”
Tô Sầm Sầm cực kỳ thoải mái: “Được thôi.”
“Có điều…” Cô chần chừ nhìn họ vài lần: “Các cậu cũng ăn ở căng tin?”
Bách Thanh, Tần Thân, còn có Hứa Tất, ba người này đều là đại thiếu gia ít khi ăn ở căng tin, liệu có chịu đi cùng cô không?
Quả nhiên, Tần Thân nhíu mày: “Nhà ăn à…!bọn tớ định ra ngoài ăn cơ.”
“Mới thi xong phải tự thưởng cho bản thân chứ, sao còn đi ăn ở căng tin làm gì.”
“Đúng không?” Cậu huých huých bả vai Bách Thanh.
Bách Thanh không tỏ ý kiến gì.
Thật ra lúc trước anh cũng có ăn vài lần, nhưng hương vị kia thật sự là một lời khó nói hết.
Tô Sầm Sầm lại nói: “Vậy sợ là cậu không thể uống nước tớ mời được rồi.”
“Ăn ở nhà ăn tiện hơn, tớ muốn có thêm chút thời gian để ôn tập thêm vài đề nữa.”
“Vậy hả.” Rất nhanh sau đó, Tần Thân đã đưa ra lựa chọn giữa nhà ăn và đi ra ngoài ăn, cậu quay đầu nói với Bách Thanh: “Vậy chúng ta đi…”
Cậu còn chưa dứt lời đã bị Bách Thanh cắt ngang: “Tớ cũng ăn ở nhà ăn.”
Lời lẽ của anh cực kỳ chính đáng: “Nghe nói chiều nay thi toán rất khó, tớ cũng muốn ôn tập thật tốt!”.