Hạnh Phúc Tự Nắm Bắt [Fanfic Hoa Dĩnh]

Chương 57: Giao thừa (P1)


Đọc truyện Hạnh Phúc Tự Nắm Bắt [Fanfic Hoa Dĩnh] – Chương 57: Giao thừa (P1)

Hôm nay đã là ngày cuối cùng trong năm, chỉ vài tiếng nữa khoảnh khắc giao thừa sẽ tới, cả Hoành Điếm sẽ chìm trong sắc pháo hoa rực rỡ, nhưng đoàn làm phim Thục Sơn vẫn miệt mài quay. Trở lại sau đám cưới mà không nhiều người biết, Kỳ Long đẩy nhanh tốc độ quay phim, cùng chỉ vài ba tuần nữa sẽ đóng máy. Giao thừa đầu tiên sau khi kết hôn, anh rất muốn ở cùng với Thi Thi nhưng cũng không thể trì hoãn việc quay phim, vừa tốn chi phí lại ảnh hưởng đến lịch trình của diễn viên. Thế nên Thi Thi từ sớm cũng đã tới đây, hai người họ sẽ cùng đón năm mới trên phim trường. Bốn tiếng trước khi tới thời khắc chuyển qua năm mới, Kỳ Long đã cho đoàn nghỉ ngơi.

“Lệ Dĩnh, chúc tân niên vui vẻ. Xe đang đợi ở phía sau đó” – Kỳ Long thừa biết tâm tư Lệ Dĩnh bây giờ đâu có đặt trong mấy lời chúc mừng ấy, điều cô quan tâm là chiếc xe đang chờ kia bao giờ sẽ đưa cô đến chỗ của Kiến Hoa.

“Mặc ấm một chút, không Hoa ca lại trách bọn chị không chăm sóc tốt cho em” – Thi Thi tình tứ khoác tay Kỳ Long, dặn dò Lệ Dĩnh, hai người trông có chút giống như dặn dò em gái trước khi về nhà chồng vậy.

“Papa, Thi Tỷ, năm mới hạnh phúc. Em đi đây”

Lệ Dĩnh tạm biệt họ rồi vội vàng ra chiếc xe phía sau phim trường đã chờ sẵn ở đó. Lệ Dĩnh không biết người lái xe là ai, chỉ biết là anh ta do Kỳ Long sắp xếp. Tới giờ đưa cô ra chỗ cần tới, sau đó sẽ lại đưa cô về. Lệ Dĩnh cũng chỉ biết có vậy. Kiến Hoa cũng chỉ nói sẽ có người tới đón cô, nhưng cũng không nói sẽ đi đâu. Anh lúc nào cũng thế, thần thần bí bí, luôn khiến cô bất ngờ.

Thủ phủ của tỉnh Chiết Giang là thành phố Hàng Châu nổi tiếng, nơi đây không thiếu cảnh đẹp để thưởng lãm không khí đêm giao thừa…Khi mà hầu hết mọi người đều kéo nhau đến Tây Hồ, khu phố cổ Tây Đường hay hồ vạn đảo để xem pháo hoa thì chiếc xe lại đưa Lệ Dĩnh xa khỏi trung tâm.

Vị tài xế có vẻ nhận thấy được sự gấp gáp của người ngồi phía sau nên nhấn ga đi càng nhanh hơn. Gần một giờ đồng hồ trôi qua, chiếc xe cũng dừng lại. Anh ta mở cửa cẩn thận giúp Lệ Dĩnh xuống xe

“Tiểu thư, người cô cần gặp đang ở đây. 10h sáng mai tôi sẽ quay lại đón cô.”

“Cảm ơn anh”

Nói rồi, chiếc xe cũng biến mất trong màn đêm. Bây giờ không khí ở trung tâm hẳn rất náo nhiệt, còn ở đây lại là một không khí tĩnh lặng, nhưng không phải là sự buồn chán mà là đem lại cho người ta cảm giác thư thái. Cái mát lạnh của biển phả từng hồi vào gương mặt Lệ Dĩnh, cô ngửi thấy vị mặn của biển, cũng thấy mùi hương của cây cối. Tiếng chuông dài chợt vang lên từ đỉnh núi phía sau lưng cô. Vừa có biển, vừa có núi, lại có tiếng chuông…nơi đây hẳn ắt là Phổ Đà sơn.

Phổ Đà, Nga Mi, Ngũ Đài và Cửu Hoa là bốn ngọn núi thiêng của Phật giáo Trung Quốc. Nhưng khác với ba ngọn núi còn lại, Phổ Đà Sơn hướng ra biển. Từng phút những con sóng biển dập dìu tấp vào chân núi. Ở đây người ta có cảm giác vừa thanh tịnh, lại vừa thoải mái. Tiếng sóng biển hoài với tiếng gió xào xạc qua kẽ lẽ tạo nên âm thanh du dương, yên bình. Cứ một canh giờ, quả chuông lớn trên đỉnh cao nhất của Phổ Đà sơn lại rung lên, bất kể thời tiết trước nay đều chưa hề sai một khắc.


Lệ Dĩnh phóng ánh mắt ra xung quanh đều không hề có ai khác. Ánh sáng từ ngọn hải đăng phía xa cùng những chiếc đèn lồng thắp sáng treo trên các đình hóng mát của Phổ Đà sơn cũng chỉ soi sáng bóng dáng một mình cô trên bãi biển. Lệ Dĩnh thầm nghĩ không phải vị tài xế có nhầm lẫn gì chứ, ở đây đâu hề có ai.

“Sư phụ…Sư phụ…Sư phụ…em tới rồi” – Lệ Dĩnh gọi liền mấy tiếng nhưng vẫn chưa ngay cả bóng của Kiến Hoa vẫn chưa thấy đâu.

“Hoa caaaaa…” – Xung quanh vẫn im như tờ.

“Hoắc tiên sinhhhhhhh…”

Trong bóng đêm, một thân ảnh vững chãi xuất hiện, bước đi có vẻ nặng nề. Người đó một thân đồ đen, trùm kín từ đầu tới chân, một chút cũng không để lộ, chỉ chừa lại hai mắt để quan sát, vẫn không lên tiếng từ từ tiến lại đối diện Lệ Dĩnh.

“Tiểu thư, cô đang đợi ai sao, liệu tôi có thể giúp gì cho cô?” – Kiến Hoa khàn giọng giả bộ đánh lừa Lệ Dĩnh, nhưng cô chỉ đáp lại một câu ngắn gọn.

“Không ai cả”

“Nếu vậy thì tạm biệt. Chúc cô năm mới vui vẻ” – Người này thanh ấm có vẻ chùng xuống, hiện rõ nét không vui.

“Anh còn có ai khác để đón Tết cùng sao?”

Lệ Dĩnh cong môi nói với lại một câu giọng điệu trách móc sau lưng người đàn ông đang có vẻ miễn cưỡng bước đi. Nghe thấy vậy anh ta dường như rất vui mừng quay phắt lại, giọng nói chất chứa sự vui mừng.

“Em nhận ra anh?”


“Em đâu có ngốc như lúc ở nhà hàng sushi nữa. Từ lúc anh nhìn em, em đã nhận ra rồi” – Lệ Dĩnh nguýt Kiến Hoa một cái, bộ dạng đó, trang phục đó thì cô có thể không nhận ra, nhưng ánh mắt anh nhìn cô, trên đời chỉ có một, sao có thể nhầm lẫn được chứ. Lệ Dĩnh với tay tháo bỏ khẩu trang đang che kín gương mặt Kiến Hoa, để anh cảm nhận hơi ấm từ đôi bàn tay cô.

“Sư phụ, mặt anh lạnh quá. Anh chờ em ở đây từ sáng sao?” – Cô biết anh đã hạ cánh tới đây từ sáng, nhưng cũng không thể bỏ công việc mà chạy vội tới đây.

“Một lát nữa sẽ ấm thôi. Anh còn chưa tính từ nãy em gọi anh là gì?”

“Là sư phụ à…” – Lệ Dĩnh bụm miệng quay đi, không phải chuyện nhỏ thế anh cũng tính sổ với cô chứ.

“Không phải, là câu sau đó”

“Em cũng không nhớ rõ nữa. Giờ chúng ta đi đâu?” – Lệ Dĩnh giả bộ cười ngây ngô đổi chủ đề

“Em đừng đánh trống lảng. Thế nào…Hoa ca? Hoắc tiên sinh…? Em thật to gan”

“Ai da, em gọi mãi vẫn không thấy ai. Nếu cứ gọi “sư phụ”, trên Phổ Đà sơn hơn ba nghìn vị hòa thượng, nếu lỡ nghe thấy em gọi đều ra đây thì biết tính sao?” – Lệ Dĩnh vẫn cố cự nự, lý do của cô nghe thật khôi hài nhưng cũng đâu tính là không có cơ sở. Ở đây yên tĩnh như vậy, nếu cô cứ kêu to “sư phụ” mãi, dám chắc có vài vị hòa thượng ra đây lắm.

“Kiến Hoa…em cũng có thể gọi anh như thế” – Anh vẫn luôn muốn cô gọi anh một lần như vậy. Đó mới chính là cách các cô gái dùng để gọi chàng trai mà mình yêu.

“Vẫn nên gọi là sư phụ đi, gọi như thế có chút kì kì” – Lệ Dĩnh xấu hổ lại tóm cổ áo bông của Kiến Hoa mà rúc vào.


“Gọi một lần anh sẽ bỏ qua cho em việc khi nãy, được không?” – Kiến Hoa không có vẻ gì là ra điều kiện mà đang giống với giọng điệu nài nỉ chờ đợi thì đúng hơn.

Lệ Dĩnh vẫn không dám ngẩng mặt lên, lí nhí gọi một tiếng.

“Kiến Hoa”

Thanh âm ngọt ngào đó như gãi vào tim anh, Kiến Hoa thích thú nâng khuôn mặt Lệ Dĩnh lên khỏi ngực mình, hôn chớp nhoáng lên môi cô coi như phần thưởng vì câu nói vừa rồi, sau đó nắm tay cô hướng Phổ Đà sơn đi tới.

“Đi theo anh”

Nếu ai không biết còn tưởng có một vị hòa thượng ngày đêm túc trực ở đỉnh núi để cứ mỗi giờ lại rung chuông một lần. Thế nhưng thực tế là sợi dây chuông nối với chính điện của Phổ Đà tự bằng một sợi dây dài cả trăm mét. Vị hòa thượng bình thường vẫn có nhiệm vụ lên hương trong chính điện cứ mỗi giờ sẽ kéo chiếc dây đó một lần, vì thế dù tận trên đỉnh núi nhưng chuông Phổ Đà chưa hề kêu thiếu tới một lần.

Lối dẫn lên đỉnh núi Phổ Đà hai bên đều treo đèn lồng sáng rực. Từ chân núi lên tới tháp chuông tổng cộng một nghìn bậc thang. Từ lúc Phổ Đà xuất hiện trong lịch sử Trung Hoa đời Đường đến khi con đường này được xây dựng có niên đại hơn một nghìn năm, vì thế họ cũng làm một nghìn bậc thang để thể hiện sự cổ kính của Phổ Đà sơn.

“Sư phụ, chúng ta đi đâu?”

“Lên đỉnh tháp buộc dây chuông”

“Á, sư phụ là một nghìn bậc đó, anh không mỏi chân cũng phải nghĩ tới em chứ” – Lệ Dĩnh nghe thấy việc phải leo tới một nghìn bậc đã sợ phát khiếp. Cả ngày hôm nay cô quay phim đã mệt lắm rồi. Còn chưa thắc mắc tới việc sư phụ muốn lên đó buộc dây chuông làm gì chứ.

“Bế hay vác lên cũng được, anh nhất định sẽ đưa em lên đến nơi” – Kiến Hoa biết cô mệt nhưng vẫn buông lời trêu chọc.

Lệ Dĩnh đương nhiên biết nếu cô mệt, Kiến Hoa chắc chắn sẽ làm mọi cách đưa cô lên được trên đó. Thế nhưng lưng của anh vốn vẫn bị đau mà, làm thế mãi thật không được, cho dù cô thật sự thích thú những lúc được nằm yên trong vòng tay anh. Trong cô tràn lên một quyết tâm cao độ, có sư phụ đi cùng rồi, một nghìn bậc không đáng là bao. Đi mãi, đi mãi, con đường rực rỡ ánh sáng từ đèn lồng rọi bước hai người đang nắm tay tình tứ mà bước đi, thỉnh thoảng lại nhìn sang nhau với ánh mắt âu yếm, hay cô gái lại khoác tay vịn vào chàng trai thật tình cảm. Một nghìn bậc cuối cũng tới điểm cuối. Tháp chuông đã ở trước mặt.


“Em hãy chọn một chiếc mình thích nhất đi”

Giờ Lệ Dĩnh mới thực sự hiểu được nơi đây tại sao lại gọi là tháp chuông, không chỉ bởi quả chuông lớn nhất của Phổ Đà nằm ở đây mà xung quanh lan can của tháp cũng treo rất nhiều chuông, chỉ có điều kích cỡ đều nhỏ hơn nhiều, so ra chỉ lớn hơn quả chanh một chút mà thôi. Hai người họ đang đứng bên cạnh một cái giá treo vô vàn quả chuông nhỏ xinh xắn nhiều màu sắc. Nghe Kiến Hoa nói vậy, Lệ Dĩnh lướt qua một lượt rồi chọn lấy một chiếc. Không hẹn mà gặp, cả hai cùng chọn một chiếc chuông màu bạc nhỏ nhắn, hoa văn trên chiếc chuông rất đơn giản nhưng tinh tế.

“Em hãy viết tên của anh lên đó”

Lệ Dĩnh cũng không ý kiến mà làm theo, một lát sau bên trong chiếc chuông của cô đã ghi một chữ “Hoa”, còn Kiến Hoa cũng nhanh chóng viết một chữ “Dĩnh” lên chiếc chuông của mình.

“Lại đây buộc cùng anh” – Gió lớn, hai chiếc chuông không ngừng đung đưa làm việc côt hai chiếc vào nhau cũng cần phải hai người mới làm được. Lệ Dĩnh chăm chú giữ một dây để Kiến Hoa làm trụ thắt dây còn lại của quả chuông, cùng không phát hiện ánh mắt của anh đắm đuối nhìn cô khi buộc nó. Hoàn thành rồi, Lệ Dĩnh đem chuông của hai người móc lên lan can cùng với nhiều chiếc chuông khác. Mỗi cơn gió đi qua, tất thảy đều cùng rung lên một âm thanh vui tai như một bản cổ nhạc tuyệt diệu.

“Sư phụ, sao ở đây lại nhiều chuông như thế?” – Nãy giờ cô chỉ làm theo lời anh, còn nguyên nhân vì sao vẫn chưa biết. Cô cũng không để ý rằng ở đây nhiều chuông như vậy nhưng đều có một điểm chung là mỗi chiếc chuông đều có một chiếc khác được buộc cùng với nó.

“Chúng ta thắp nhang đã rồi anh sẽ giải thích cho em”

Lệ Dĩnh chợt quên khuấy mất, hai người đến một nơi linh thiêng như Phổ Đà sơn mà nãy giờ cô chỉ mải thắc mắc mà quên mất thắp nhang kính phật. Hai người thành kính quỳ xuống tấm thảm trước mặt, cúi đầu ba lần rồi cắm que hương vào lư đồng ngay dưới quả chuông lớn.

Lệ Dĩnh vẫn là một gương mặt thắc mắc lý do cho việc làm từ nãy giờ của hai người. Kiến Hoa úp mở giải thích:

“Việc chúng ta vừa làm có nghĩa là từ bây giờ em bị buộc với anh” – Kiến Hoa cười vui vẻ đáp một câu ngắn gọn. Mọi việc đã làm xong, cô không chịu cũng không được.

Lệ Dĩnh không bất ngờ vì ý nghĩa của việc buộc dây chuông. Điều cô bất ngờ là việc anh đã cất công đưa cô đến đây để buộc nó. Từ việc tìm viên đá “Nữ thần chi lệ” đến việc này, tất cả đều khiến suy nghĩ ban đầu của cô về Kiến Hoa đều trật lất. Anh không lạnh lùng, không lãnh đạm, chẳng qua là anh chưa thấy được người có thể làm anh trở nên ấm áp như vậy. Lệ Dĩnh chợt cảm thấy hạnh phúc khi biết mình chính là người đó.

Phật tổ chứng giám cho mọi tình cảm của chúng sinh, nơi đây đã chứng kiến nhiều câu chuyện tình yêu cảm động. Chuông Phổ Đà buộc uyên ương, mục đích của anh đưa cô lên đây chính là ý này. Lương duyên đã buộc chặt, hy vọng rằng sẽ mãi có hạnh phúc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.