Đọc truyện Hạnh Phúc Tự Nắm Bắt [Fanfic Hoa Dĩnh] – Chương 56: Ngụy trang
Những bông tuyết lớn trắng xóa nhẹ nhàng rơi trong bầu trời Bắc Kinh, sương mù cùng tuyết khiến ở bên ngoài mọi người khó có thể nhìn ra nhau nếu đứng cách xa vài thước. Các phương tiện cũng phải lưu thông chậm lại đề phòng tai nạn, thế nhưng có một chiếc xe Caddillac màu đen vẫn mạnh mẽ vút trên đại lộ hướng thẳng đến sân bay. Còn có một chiếc xe bám theo sau, người trên xe có có vẻ rất tập trung, cố đuổi kịp bằng được.
“Hoa ca, chúng ta có đuôi” – Khang Vũ vừa lái xe vừa theo dõi chiếc xe đang bám theo qua gương hậu.
“Mấy tháng qua không phải vẫn thế sao? Cứ để họ theo.”
Kiến Hoa có vẻ không quá quan tâm đến việc phóng viên thời gian qua cứ liên tục chiếu cố bám theo anh. Đôi lúc anh còn quay qua họ tươi tỉnh mà chào hỏi một chút, báo cho vị phóng viên đó biết là anh ta đã bị lộ. Thế nhưng dường như chẳng có tác dụng gì. Người ta ra sân bay thì có chuyện gì đâu chứ, vậy mà anh này cứ nhất quyết bám theo, không lẽ còn muốn xác nhận anh đã lên máy bay, chuyến nào và đi đâu rồi mới yên tâm quay về.
Khang Vũ lại nhấn ga, chiếc xe lại rẽ ngang không khí buốt lạnh lao nhanh hơn. Dây dưa mãi với tay phóng viên, không cẩn thận sẽ muộn mất.
Kiến Hoa mang theo không nhiều đồ tùy thân, chỉ một balô chứa vật dụng cần thiết, với quần áo đơn giản và chiếc điện thoại cứ khư khư trên tay không rời. Chỉ có Khang Vũ là vác theo một túi khá lớn. Hai ngày nữa đã tới Mùng 1 Tết Nguyên Đán, sân bay chật ních người, ai cũng lích kích cơ ngan là đồ đạc, quà cáp. Họ chỉ mong nhanh chóng được lên máy bay trở về với gia đình. Thế nên cũng chẳng có ai chú ý đến sự xuất hiện của Kiến Hoa. Hai người họ cứ thế lách qua từng dòng người tấp nập tiến vào trong, còn vị phóng viên bám đuôi khi nãy cũng đuổi kịp, một tay ôm chặt lấy máy ảnh, còn tay kia không ngừng rẽ qua dòng người xin nhường đường.
“Cậu đã chuẩn bị đủ những thứ đó rồi chứ?”
“Hoa ca, đều đã chuẩn bị ổn cả. Mọi thứ đều khác hẳn so với thường ngày” – Kiến Hoa gật đầu tỏ vẻ hài lòng, anh luôn yên tâm khi giao bất cứ việc gì cho Khang Vũ.
Chuyến bay lúc 9h tối đi Đài Loan chỉ còn ba mươi phút nữa là cất cánh. Kiến Hoa cùng Khang Vũ nhanh chóng bước vào khu làm thủ tục. Nhân viên check in của chuyến bay còn chần chừ làm thủ tục cho họ mất vài phút vì mải ngắm Kiến Hoa, cơ hội được đứng đối diện với nam thần đâu phải lúc nào cũng có được. Nếu không phải quy định ở sân bay quá khắt khe thì cô đã xin chụp một tấm ảnh với anh rồi. Kiến Hoa hơi gấp gáp nên làm thủ tục xong nhanh chóng đi vào trong. Tay phóng viên khi nãy còn liên tục nháy máy giờ thấy anh đã đi vào thì cũng quay đầu đi mất. Chán nản lại một ngày tác nghiệp không thu được gì.
Đi được nửa đường, hai người họ bỏ ngang rẽ vào khu phòng chờ cho khách đợi chuyến bay. Kiến Hoa cầm lấy chiếc túi Khang Vũ vẫn đeo nãy giờ, đi vào khu toilet gần đó. Thì ra trong chiếc túi đó đều là quần áo, còn có mũ và kính. Thế nhưng mấy bộ đồ mà Khang Vũ chuẩn bị này hoàn toàn không hề giống với phong cách trước nay của Kiến Hoa. Một chiếc quần kaki màu sậm mài rách gối, một chiếc áo bông dài phải tới hơn một thước, rõ là bên trong nhồi rất nhiều bông, ai mặc nó vào nghe chừng có vẻ còn tưởng người đó rất béo, một chiếc mũ lưỡi trai và cặp kính đều màu đen. Ngoài ra còn một đôi giày thể thao theo phong cách khá bụi bặm. Tất cả đều đã cũ. Nếu mặc nguyên bộ này ra đường, không giống như ăn mày thành thị thì cũng giống như dân đi bụi lâu ngày. Kiến Hoa không suy nghĩ thay đồ mình đang mặc trên người và thay vào là những đồ mà Khang Vũ chuẩn bị, chỉ năm phút sau đã trở ra.
“Thế nào? Có thể bị phát hiện không?” – Kiến Hoa cẩn thận dò hỏi ý kiến Khang Vũ.
“Tuyệt đối không, nếu là em cũng không biết”
“Tốt, cậu lên máy bay đi, cẩn thận một chút. Ngày kia chúng ta sẽ gặp ở Thượng Hải”
Khang Vũ nhận lời dặn dò rồi nhanh chóng biến mất trong con đường dài dẫn ra sân bay. Kiến Hoa quay người qua soi mình trong tấm gương phản chiếu trên các biển quảng cáo gần đó, rất hài lòng. Ngụy trang như vậy, chắc chắn không ai có thể nhận ra anh.
Chuyến bay đi Đài Loan đã cất cánh, nhưng một bóng người từ khu dẫn ra chuyến bay đó lại trở ra, trông dáng đi đích thực là một người đàn ông, nhưng người này lại mặc một chiếc áo bông đen dài quá đầu gối, hơn nữa, mũ của nó còn che mất nửa gương mặt. Không chỉ thế, anh ta còn đeo khẩu trang và kính đen. Căn bản không thể nhìn được là ai. Vẫn biết là hôm nay trời rét, nhưng cũng đâu cần phải che chắn kín như vậy chứ. Nhiều người tò mò nhưng ai cũng bận nên không hơi đâu mà quan tâm nữa. Người đàn ông có vẻ vội vàng nhằm khu check in mà tiến đến.
“Vị tiên sinh này, xin anh vui lòng tháo khẩu trang để làm thủ tục” – Nam nhân viên sân bay rất lễ phép yêu cầu.
Kiến Hoa quan sát xung quanh, rồi mới thảo bỏ kính và khẩu trang đeo sùm sụp nãy giờ. Anh chàng nhân viên sân bay khi nãy còn khó hiểu không biết tại sao vị khách này lại che chắn kín mít như vậy giờ nhận ra Kiến Hoa thì cũng đã thầm hiểu, chắc anh không muốn gây sự chú ý của mọi người. Nhìn thông tin trên chiếc vé của Kiến Hoa, nhân viên đó tươi cười trả lại hộ chiếu cho anh, tránh qua một bên, cúi đầu mời Kiến Hoa bước qua:
“Chuyến bay đi Chiết Giang sẽ khởi hành trong hai mươi phút nữa, chúc quý khách thượng lộ bình an.”
Kiến Hoa nhận lại hộ chiếu của mình, nhẹ cúi đầu cảm ơn rồi nhanh chóng lách qua tiến vào trong. Không có điều gì bất thường xảy ra, anh đã thuận lợi đổi được chuyến bay. Địa điểm sắp tới sẽ là Hoành Điếm.
Kiến Hoa mở khóa chiếc áo dài, lấy điện thoại từ trong túi, soạn một tin nhắn chuẩn bị gửi đi. Nhiệt độ hôm nay làm tay anh lạnh cóng, thao tác có chút khó khăn nhưng cũng nhanh chóng gửi được một tin nhắn ngắn gọn:
“Anh chuẩn bị lên máy bay, mọi việc đều ổn”
Cùng lúc đó, Lệ Dĩnh vừa quay xong một phân cảnh đã vội chộp lấy điện thoại, mững rỡ đọc tin nhắn của Kiến Hoa. Vậy là Tết năm nay, cô sẽ không phải ở một mình nữa.