Đọc truyện Hạnh Phúc Tìm Về – Chương 30: Giải quyết hậu quả
Giám đốc Hà nhìn thấy người bị gây thương tích tại khu vực mình quản lý là Trịnh Bảo Nghi, hai mắt ông muốn phun lửa. Ông biết tập đoàn FIT đang có một kế hoạch hợp tác với Xuyên Á rất lớn, xây dựng thêm một trung tâm thương mại phía nam thành phố trị giá hơn 20 tỷ USD. Nếu vì cháu gái ông ở đây xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà hủy bỏ thì ông không có đất sống ở Xuyên Á nữa rồi. Ông một mặt trấn an, xin lỗi Bảo Nghi, một mặt thét gào bốn người gây họa, sau đó hối thúc nhân viên mời cảnh sát vào cuộc, xử lý thích đáng.
Thái độ nịnh hót của giám đốc Huy Hoàng Plaza làm bốn người trong cuộc tức muốn bể phổi, có cần phải nghiêm trọng quá mức như vậy không, đây là đất của Xuyên Á, không phải của FIT, sao lại xuống nước cuối đầu không cần thể diện như vậy. Âm thanh căng thẳng im bặt khi cánh cửa phòng giám đốc mở ra, một người lạnh lẽo như băng bước vào.
Bảo Nghi vượt qua khủng hoảng, đắm đuối nhìn chủ tịch Đăng Lâm, anh được mệnh danh là hoàng tử kim cương, người đàn ông sáng giá của thời đại do sở hữu khối tài sản khổng lồ, lại là nhân vật làm mưa làm gió trong ngành đá quý, đặc biệt là kim cương với thương hiệu D&A nổi tiếng. Kết hợp ngoại hình thật quyến rũ: vóc dáng cao đúng chuẩn, đôi mắt câu hồn người, sống mũi cao thanh nhã, đôi môi đỏ căng mọng cuốn hút. Anh vượt qua cái đẹp của các nam minh tinh cô thường thấy bên cạnh mình. Tim Bảo Nghi lỗi nhịp, tiếng sét ái tình đánh trúng cô từ cái nhìn đầu tiên.
Hà Vân và ba người còn lại cũng “đắm đuối” nhìn anh boss vĩ đại, không biết anh sẽ xử lý mình thế nào đây?
Giám đốc Hà cũng giật mình khi thấy chủ tịch đến, sau khi bình ổn vội vàng mời Đăng Lâm ngồi vào ghế chính chủ. Đăng Lâm dùng ánh mắt lạnh lẽo rợn người liếc qua bốn người, dừng lại ở má phải Hà Vân. Tình hình hỗn loạn ở Huy Hoàng Plaza nhân viên an ninh tiếp hình đến máy của anh, không bỏ sót một tình tiết nào. Bản tính bá đạo phía sau khuôn mặt ưa cười trỗi lên khi có người xâm phạm đến báu vật riêng tư. Anh thản nhiên, lạnh nhạt liếc nhìn Bảo Nghi, kìm nén tiếng thét gào:
– Cô không có vấn đề gì nghiêm trọng chứ?
Bảo Nghi nghe giọng nói của Đăng Lâm, không biết cô có ảo giác hay không mà giọng nói này như mật ngọt, như ánh nắng ban mai tràn trề sức sống, ấm áp lạ lùng. Cô không còn hung hăng, không còn ngỡ ngàng vì nghĩ vừa gặp được người từ cõi chết trở về, chỉ còn vẻ dịu dàng, e thẹn:
– Em chỉ bị đả kích một tý, không sao, cảm ơn anh quan tâm.
Hà Vân và Thanh Tình thấy thái độ biến đổi 180 độ của Bảo Nghi mà không tránh khỏi nổi da gà. Có cần điệu đà quá thể thế không?
Đăng Lâm nheo mắt liếc nhìn vẻ khinh bỉ của hai cô nàng, giọng êm dịu:
– Nếu đã không có gì nghiêm trọng, chúng ta giải quyết hòa giải đi. Mọi tổn thất của hai cô, Huy Hoàng Plaza sẽ đứng ra đền bù thỏa đáng, những người này bên phía chúng sẽ có biện pháp xử lý, hai cô có ý kiến gì không?
Bảo Nghi đang ngập tràn trong biển mộng mơ, không ý kiến. Trợ lý của cô sáng suốt hơn:
– Chưa kể đến thiệt hại vật chất, cô Trịnh đã chịu đả kích tinh thần, thể xác rất lớn. Anh nghĩ mình sẽ giải quyết thế nào? Đừng nói thế lực phía sau quản lý ngôi sao, chỉ nói bằng thế lực của Trịnh gia, các người này cũng không sống dễ chịu trong tù rồi. Chúng tôi muốn thông qua “luật” mà giải quyết.
Đăng Lâm chăm chú nhìn chiếc áo đã không còn nguyên dạng ban đầu bên trong chiếc áo khoác mỏng manh của Bảo Nghi, môi nhếch lên nụ cười khinh bỉ mà không mấy ai có thể thấy được. Anh kề tai giám đốc Hà nói nhỏ, ông nhanh chóng làm theo phân phó, đưa một list thỏa thuận đền bù. Anh cất giọng không nóng không lạnh:
– Mọi tin tức ngày hôm nay, tôi sẽ ngăn chặn nó phát tán. Khoản tiền này coi như đền bù tổn thất vật chất. Chúng tôi sẽ tặng cô Trịnh một thẻ mua hàng kim cương tại Huy Hoàng Plaza, đó là thành ý của chúng tôi. Cô Trịnh thấy còn gì chưa thỏa đáng có thể đưa ra yêu cầu của mình.
Mắt trợ lý của Bảo Nghi sáng hẳn, đúng là ông hoàng kim cương, vung tay quá hào phóng.
Bảo Nghi còn định nói thêm vài lời tán tỉnh đã nhận được tin phóng viên bao vây khu vực này để lấy thông tin về vụ lùm xùm mới xảy ra. Dù đầu óc cô không linh hoạt lắm, nhưng cô cũng hiểu rằng nếu thông tin, hình ảnh ngày hôm nay được phát tán rộng rãi, bản thân cô sẽ nếm trải trái đắng không ít. Đăng Lâm nhếch môi, rõ là ngu ngốc, lặn ngụp trong vũng nước đục mà không biết tự kiềm chế, lần này nể tình mối quan hệ FTI có thể thoát thì sao, tránh được mùng một, không tránh được ngày rằm, biết đâu khi đó là một nhát dao chí mạng, vĩnh viễn không ngóc đầu lên được. anh ngầm ra hiệu cho giám đốc Hà, phân phó bảo vệ đưa hai cô theo lối riêng dành cho lãnh đạo trung tâm thương mại rời đi, tránh thu hút ống kính phóng viên đang bao vây về vụ lùm xùm vừa rồi.
Đăng Lâm nhìn “đắm đuối” bốn người, đây không phải là lần đầu để bốn người “thành tâm nhận lỗi”, nhưng sau đó thì gây họa không ngừng. Ánh mắt tối đen của anh quét qua má phải đỏ au của Hà Vân. Nhịp tay anh gõ đều đặn lên bàn, gõ vào lòng bốn người lụp bụp không thôi. Giám đốc Hà nhếch môi, trừng mắt, trưng ra ý kiến của mình:
– Chủ tịch, bảo vệ đã báo cảnh sát, không biết tại sao lâu rồi vẫn chưa đến. Chúng ta cứ bàn giao bốn người này cho cảnh sát, sau đó yêu cầu họ bồi thường tổn thất vừa rồi, cho bọn họ sáng mắt ra, còn dám đến Huy Hoàng Plaza gây chuyện nữa không.
Ông vừa nói xong thì rùng mình một cái, cảm giác như ai muốn mạng của mình vậy. Đăng Lâm nhìn ông sâu đến địa ngục, gằn từng tiếng:
– Mắt ông lão hóa rồi, không cần đảm nhận công việc ở đây nữa, ngày mai điều chuyển ông sang làm thủ kho đi.
Giám đốc Hà nổ hai tiếng “ầm, ầm” trong đầu, không hiểu mình đã làm sai cái gì để bị cách chức, điều chuyển từ trên trời rơi xuống vực như vậy. Đăng Lâm không quan đến cảm giác của giám đốc Hà, quay sang Hà Vân, đưa tay lướt nhẹ trên má cô hỏi:
– Sao rồi, còn đau lắm không?
Hà Vân lắc đầu, nhỏ giọng:
– Em không sao, anh đừng trách mọi người, là tại em hết.
Đăng Lâm không nói gì, gằn nhỏ “Theo anh về”, kéo Hà Vân đi hướng gara xe. Ba người còn lại thở một hơi dài. Họ đã dần thích nghi được với tính cách mặt nặng lòng nhẹ của boss đại nhân vĩ đại mỗi khi cùng cô nàng bảo bối của ngài gây rắc rối, áp lực mỗi lần lại ít đi một chút. Thanh Tình liếc mắt nhìn giám đốc Hà còn chưa thoát khỏi khủng hoảng, giải thích cho ông hiểu:
– Ông muốn báo cảnh sát bắt bỏ tù bà chủ tịch tương lai, nên nhận được kết cục này. Đúng là mắt ông có vấn đề, sao lại không sáng suốt nhìn ra vì sao chủ tịch lại xuất hiện đúng lúc như vậy mà giải quyết vấn đề chứ.
Giám đốc Hà đã hiểu thông suốt, ông tự sầu não việc mình cõng rắn cắn gà nhà, mặc dù không biết nhưng cũng đã chọc phải người không được chọc, tự chuốc lấy thảm.
Suốt dọc đường đi, Đăng Lâm im lặng, thâm trầm, ngón tay vẫn nhẹ nhàng xoa vuốt má phải của Hà Vân. Cô nàng gây họa cũng không dám lên tiếng nổi lửa, lòng nghĩ “Đây có phải là anh boss đang dày vò mình để trừng phạt không”. Không khí trong xe nặng nề, Tất Ưng ngột ngạt, tập trung vào lái xe.
Đăng Lâm đi trước vào phòng khách biệt thự Đăng gia, thấy mẹ mình đang xem truyền hình, dừng lại gật đầu chào “Mẹ”. Cô nàng gây họa theo sát phía sau, cuối đầu không để ý, đâm vào lưng anh kêu “ối”, dùng tay mình xoa trán.
Đăng Lâm liếc mắt nhìn Hà Vân, thật có bản lĩnh khiến người đối diện khâm phục, đi chậm như vậy cũng có thể đụng đầu. Bà Khánh Loan thấy sắc mọi người đều không tốt, định mở lời hỏi chuyện, đã bị giọng nói nặng nề của con cắt đứt:
– Về phòng, nằm lên giường chờ!
Hà Vân khóc không ra nước mắt, trưng ra khuôn mặt thảm thiết chực khóc. Nâng mắt nhìn anh boss, mặt mũi u ám tối tăm, anh vẫn không tha cho mình sao. Không chịu được khí thế của anh, cô lê bước về phòng, cảm thán “hic, hôm nay thảm thật rồi”.
Đăng Lâm không thay đổi sắc mặt, đi nhanh vào phòng bếp. Bà Khánh Loan khó hiểu, tại sao con nhóc đáng yêu của mình khi đi còn vui vẻ, mới ra ngoài một lúc mà lại kéo theo hầm băng về đóng băng cả nhà thế này.