Bạn đang đọc Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh – Chương 96
– Thanh Tùng, em muốn đi ngay ngày mai có được ko? – Nó cất tiếng đề nghị khi Thanh Tùng vừa bước vào phòng.
Kể từ ngày Thanh Tùng khóc trên vai nó thì nó cũng đã nói chuyện với hắn, dù rằng chỉ được vài ba câu là nó lại im lặng nhưng có lẽ nó đã chấp nhận Thanh Tùng là một người bạn, là tri kỉ như trước kia.
– Em . . . có phải em nói là em muốn đi khỏi nơi này ko? – Thanh Tùng hỏi lại như ko tin vào những lời nó vừa nói.
– Đúng. Và đi ngay ngày mai. – Tiếng nó vang lên ngắn gọn và ko một chút biểu cảm.
Nó muốn đi, đi khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Nó chưa sẵn sàng để đối diện với anh, nó sợ khi vô tình nghe tiếng anh trên phố lại chạy ào đến ôm chầm lấy anh. Nó sợ khi nghe thấy ai đó vô tình nhắc đến tên anh thì quá khứ lại sống dậy. Cứ như thế thì nó có mạnh mẽ đến đâu nó cũng chẳng thể nào đứng dậy mà bước tiếp được.
Còn hắn, hắn ko biết vì sao nó muốn đi nhưng như thế là kế hoạch của hắn đã thành công rồi. Hắn sẽ ko quan tâm và cũng sẽ ko hỏi nó vì sao nữa. Chỉ cần đưa nó đi khỏi nơi này thì sẽ có ngày hắn đưa nó trở về và lúc đó nó sẽ khác hoàn toàn bây giờ, sẽ lại cười đùa lại có những trò tinh quái.
– Anh biết rồi, anh sẽ về chuẩn bị ngay. Ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi đây. – Hắn đặt vào trán nó một nụ hôn rồi rời đi. Hắn cần về nhà chuẩn bị một vài thứ.
Hắn đi rồi chỉ còn lại mình nó. Liệu quyết định ra đi này có đúng ko? Liệu nỗi đau này nó có thể vượt qua ko? Và liệu rằng sẽ có ngày nào nó đủ mạnh mẽ để trở lại nơi đây, để đối mặt với anh, với quá khứ đã một phần ăn sâu vào tâm hồn nó ko?
Thanh Tùng vừa bước vào nhà, mẹ hắn đã chặn ngay ở cửa. Đang có tâm trạng vui nên hắn ko để ý đến mẹ mình mà cứ nghĩ đó là chị giúp việc trong nhà. Tiếng mẹ hắn vang lên làm hắn giật mình đứng lại:
– Con đi đâu mà chạy như ma đuổi như thế? Ngồi xuống đây ẹ nói chuyện một chút. – Mẹ hắn vừa nói vừa chỉ tay vào ghế sofa trong phòng khách.
– Mẹ ko đi công tác sao còn ở đây? Con nhớ là hôm nay mẹ phải đi vào sở y tế miền Trung mà. – Hắn ngạc nhiên khi giờ này còn thấy mẹ ở nhà.
– Con cứ vào đây ngồi xuống đi, mẹ có chút chuyện muốn nói. – Mẹ hắn nhẹ nhàng nhắc lại.
Hắn cũng ngoan ngoãn nghe lời mẹ. Ai chứ mẹ hắn thì hắn rất yêu quý và bà cũng rất yêu quý hắn nên chắc ko có chuyện mẹ hắn sẽ làm khó hắn điều gì đâu.
– Con nghe đây mẹ. – Hắn vừa ngồi xuống đã vội lên tiếng.
Đợi hắn ngồi xuống mẹ hắn mới chậm dãi lên tiếng:
– Con lại muốn đặt cược thêm một lần nữa sao Tùng? Con có biết ba con đang tức giận thế nào ko?
Bà biết đứa con trai của bà đã yêu cái cô nhóc có sở thích quái lạ trong cái quán cafe gần 10 năm trước. Bà còn tưởng sau khi ở Pháp về bà sẽ có con dâu nhưng nào ngờ cô bé ấy lại yêu bạn thân của con bà. Biết là chẳng thể có cơ hội nhưng con bà vẫn ôm trọn mối tình đơn phương ngần ấy năm. Dù ông bà có ép cỡ nào cũng tìm đủ mọi lý do để từ chối hôn nhân.
Ngày bà nhận được thiếp mời cưới của Lê Thái bà cứ ngỡ rằng đôi trẻ trai qua bao nhiêu sóng gió cuối cùng cũng đã đến được bên nhau nhưng nào ngờ tên người con gái được viết cạnh tên Lê Thái là người khác. Bà cũng rất buồn ối tình này nhưng cũng mừng vì biết đâu cô gái ấy lại đồng ý sánh bước cùng con bà.
Bà đã yêu quý cô gái ấy, yêu như con gái. Bà thương cho số phận của nó nhưng bà cũng ko ngờ rằng cú sốc tinh thần lại đưa đứa con gái mà bà yêu thương ấy ko còn là chính mình nữa. Nếu có một phép màu thì bà cũng mong nó quên đi quá khứ mà sống cho hiện tại và tương lai.
– Con ko muốn đặt cược gì cả. Con yêu cô ấy và mãi mãi là như thế vì thế nên mẹ đừng bao giờ hỏi con thêm bất cứ một điều gì cả. Còn về phía ba, con biết mẹ sẽ ủng hộ con nên con nhờ mẹ nói chuyện với ba giúp con. – Hắn thật sự ko muốn nói những lời này với mẹ mình nhưng là hắn yêu nó, là hắn cần nó và hắn muốn nó trở lại như xưa.
Bà biết con trai mình, bà hiểu nó quá rõ mà. Nếu nó có thể kết hôn cùng cô gái ấy thì bà cũng ko còn gì để nói nhưng liệu sau này bà có thể nhìn thấy đôi trẻ chúng nó sánh bước bên nhau ko? Bà ko muốn con trai mình mải chạy theo những thứ ko thuộc về mình rồi bỏ qua những cơ hội đang tìm đến.
– Mẹ hiểu, nhưng mẹ chỉ cho con thời gian 2 năm nữa thôi nhé. Đến lúc đó con vẫn ko thể lấy được tình cảm của Tuệ Minh thì con phải làm theo ý mẹ. – Bà thật sự ko muốn ép con mình vào đường cùng như thế này nhưng có lẽ đây là cách tốt nhất cho cả con bà và cho cô gái nó yêu.
– Cảm ơn mẹ, chỉ cần như thế thôi con tin là cô ấy sẽ yêu con. Giờ con lên chuẩn bị nhé, ngày mai con sẽ cùng cô ấy rời khỏi nơi đây. – Thanh Tùng chào mẹ và hứa một tương lai mới ình rồi đi lên phòng sắp xếp đồ đạc.
Bà nhìn theo bóng con mà lo lắng lại trào dâng. Ko biết thằng con trai bà giống tính ai mà ngăn thế nào cũng ko được. Giờ bà chỉ cầu mong sao cho cô gái kia có một chút tình cảm với con trai bà, để bà cũng hi vọng vào một cái tương lai tốt đẹp như con mình đang mong.
************
8h30 sáng – Sân bay Nội Bài.
– Hai em đi trước nhé, chị và anh Thế Nam sẽ sang sau. – Thiên Trang dặn dò Thanh Tùng, cô ko ngờ rằng em gái mình lại quyết định ra đi sớm như thế.
– Vâng, anh chị cứ thu xếp mọi việc cho ổn rồi sang sau cũng được, tụi em chờ anh chị ở Tokyo nhé. – Thanh Tùng cũng lễ phép đáp lại.
Ba mẹ nó cũng có mặt, lần thứ 2 nó rời Việt Nam đến một đất nước xa xôi, nơi sẽ chẳng có anh và cả tình yêu của anh nữa.
– Con hãy lại là chính mình nhé, ba mẹ sẽ ở nơi đây chờ ngày con trở về. – Mẹ nó nước mắt nghẹn ngào ôm nó lần nữa trước khi nó quay bước đi.
Nó ko nói một lời nào, chỉ khẽ cúi đầu thay cho lời chào rồi theo bước Thanh Tùng vào trong phòng đợi. Nó cứ bước đi lặng lẽ như một cái bóng.
Khi đã ngồi trên máy bay rồi nó đưa tay chạm nhẹ vào khuôn cửa kính nhỏ, thì thầm như nói với chính mình: ” Tạm biệt tất cả những gì thuộc về nơi đây. Tạm biệt những mùi hương lúa xanh non, tạm biệt những gì thuộc về quá khứ. Sẽ có một ngày tôi trở lại nơi đây, có thể là 1 năm, có thể là 2 năm và cũng có thể là lâu hơn nữa nhưng tôi muốn khi tôi trở lại tôi sẽ đủ mạnh mẽ để đối diện với quá khứ . . .”
Thế là nó đã đi xa bỏ lại nơi này tình yêu đầu đời của nó, người đã chiếm trọn trái tim của nó từ bây giờ cho đến mãi sau này. Nhưng cũng như anh từng nói, anh là quá khứ. Ko ai là ko có quá khứ nhưng ko ai sống vì quá khứ đó.
Liệu nó có trở về ko? Nó có quên được tất cả để lại là chính mình ko? Câu trả lời chỉ có nó mới biết được.