Bạn đang đọc Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh – Chương 95
– Anh mau đi tìm cô ấy đi, đừng để vụt mất tình yêu của đời mình. – Thạch Thảo bước vào, lấy hết can đảm dấu đi mọi niềm đau để cất lời.
Anh ko quay lại, đôi mắt vẫn hướng vào màn đêm. Phải chăng anh đang trốn tránh đôi mắt đỏ hoe vì kìm nén những dòng nước mắt của cô gái phía sau, anh đã có lỗi với cô rất nhiều rồi làm sao anh có thể làm tổn thương cô hơn nữa, đó là chưa kể đến việc nó sẽ ko bao giờ quay trở lại bên anh nữa.
– Anh ko thể, Tuệ Minh đang trốn tránh anh. Anh ko thể tìm thấy cô ấy và có lẽ cô ấy cũng ko muốn điều đó sảy ra. Nếu anh và cô ấy có duyên với nhau chắc chắn trên đường đời bọn anh còn gặp lại nhau. – Lê Thái đáp lại lời Thạch Thảo như cũng vạch ra cho chính mình một con đường mới.
Cô gái ấy thật sự rất đau, nhưng cô còn đau hơn khi người con trai ấy ko hoàn toàn thuộc về cô. Cô chấp nhận là người bỏ cuộc chỉ cần người cô yêu hạnh phúc mà thôi. Ước muốn nhỏ nhoi ấy có khi nào cũng bị đấng tối cao kia dập tắt hay sao?
– Anh có hạnh phúc ko khi sống với một người mà anh ko yêu? Chúng ta đừng làm tổn thương nhau nữa được ko anh? Thời gian qua em đã cố gắng nhưng có lẽ con tim anh ko bao giờ chấp nhận hình bóng của em. Vậy thì cớ chi mà chúng ta lại chạy theo những thứ hư vô mà đánh mất đi hạnh phúc thật sự của bản thân? – Cô gái ấy nén tiếng khóc trong lòng cất lên từng lời như những mũi dao đâm sâu vào trái tim mình.
Anh quay đầu lại nhìn cô, trong mắt anh lúc này cô gái ấy thật nhỏ bé và cần vòng tay của anh che trở. Anh đã chấp nhận buông tay một cuộc tình để nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia vậy mà tại sao anh lại làm cho nó ngày càng lạnh ngắt thế này? Đưa tay kéo cô gái ấy vào lòng anh khẽ nói:
– Thạch Thảo, xin lỗi em thời gian qua đã làm em mệt mỏi và đau khổ. Cho anh thêm một cơ hội nữa để chấp nhận em bước vào tim anh, được ko?
Cô có nên tin vào lời hứa này ko? Liệu cô có thể làm cho trái tim đã chết kia sống lại và một lần nữa biết đến hai chữ yêu thương hay ko?
Nhìn thấy trong mắt cô sự phân vân ko cất thành lời, anh nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ rồi nói tiếp:
– Có thể bây giờ trái tim anh chưa chấp nhận em nhưng anh sẽ cố gắng để nó có thể mở ra một lần nữa. Trong trái tim ấy hình ảnh của Tuệ Minh sẽ ko bao giờ phai dấu nhưng cô ấy là quá khứ còn em là hiện tại. Anh ko thể sống mà ko có quá khứ nhưng ko ai sống vì nó cả đời. Hiện tại của anh là em và anh sẽ sống vì điều đó.
Anh ko thể nghĩ rằng sẽ có ngày mình nói ra những lời này, nhưng có lẽ đó là sự thật một sự thật chẳng ai có thể thay thế được. Và có lẽ trọn đời này anh sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy nó trong khung trời bình yên của Hà Nội nữa. Một lần nữa anh chúc nó sẽ tìm được tình yêu mới, sẽ lại yêu như đã từng yêu anh.
Đêm đó được coi là đêm tân hôn của đôi vợ chồng trẻ sau 7 tháng làm lễ cưới. Và ở một nơi nào đó nó cũng thầm cầu chúc cho đôi vợ chồng ấy hạnh phúc trọn vẹn và mãi mãi bên nhau.
***********
– Thưa hai bác, cháu muốn xin hai bác và anh chị cho cháu đưa Tuệ Minh đi xa một thời gian, nếu còn ở đây cháu sợ em ấy ko bao giờ có thể trở lại là mình mất. – Thanh Tùng lên tiếng khi liệu pháp điều trị của hắn áp dụng cho nó thời gian qua đang bị nó phản kháng lại.
Ba mẹ nó nhìn nhau rồi nhìn anh trai và chị gái nó. Biện pháp này ko phải ông bà chưa từng nghĩ tới nhưng sẽ đưa nó đi đâu và ai sẽ đi theo chăm sóc cho nó đây? Đang phân vân thì Thanh Tùng lại lên tiếng:
– Cháu đã xin nghỉ làm một năm ở bệnh viện, thời gian đó cháu sẽ ở bên chăm sóc cô ấy. Dù gì thì bây giờ cháu cũng là bác sỹ tâm lý của cô ấy, xin hai bác hãy tin cháu.
– Chúng ta tin cháu, nhưng cháu có chắc là Tuệ Minh nó sẽ đồng ý hay ko? Và cháu muốn đưa nó đi đâu? – Ông Đức nhìn hắn hỏi.
– Cháu sẽ cố gắng thuyết phục cô ấy, cháu tin là cô ấy sẽ đồng ý. Còn nơi cháu muốn đến là Nhật Bản và Hàn Quốc. – Hắn nhìn ba mẹ nó tự tin đáp.
Ko phải tự nhiên mà hắn lại chọn hai nước này, hắn chọn hai nước này vì hắn biết nó yêu phong cảnh của hai đất nước này. Thiên nhiên tươi đẹp sẽ giúp hắn trong điều trị căn bệnh trầm cảm của nó. Lý do thứ 2 mà hắn chọn hai nơi này là vì hai nơi này chưa từng có dấu ấn của Lê Thái. Dù nó rất thích nhưng chưa lần nào nó và Lê Thái đến nơi này. Có lẽ những nơi ko có kỷ niệm tươi đẹp nào sẽ khiến cho tâm trạng nó thoải mái hơn.
– Nơi đó có qua xa ko em? Chị sợ Tuệ Minh sẽ ko đồng ý đâu. – Thiên Trang nhìn Thanh Tùng lên tiếng.
Cô biết em gái mình, nó sẽ ko dễ dàng gì mà từ bỏ đi những kỉ niệm đã có và nó càng ko chọn cách chạy trốn để quên quá khứ. Liệu có cách nào để làm sống lại đứa em gái của cô ko?
– Thanh Tùng nói đúng đấy, chúng ta phải thử một lần xem sao? Thời gian tới tập đoàn để anh lo được rồi, nhân cơ hội này em và Thế Nam cũng sang thăm ba mẹ chồng em đi, cũng là ở bên cạnh động viên Tuệ Minh nữa. Anh thật sự ko muốn em gái anh trở thành một người vô cảm như thế đâu. – Mạnh Quân vỗ vai Thiên Trang nói những điều từ sâu thẳm trong lòng mình.
Anh chỉ có duy nhất hai đứa em gái này thôi. Sự nghiệp mất đi có thể làm lại nhưng em gái anh thì ko. Anh ko muốn nhìn Tuệ Minh đau khổ thêm nữa và cũng ko muốn Thiên Trang cứ phải gồng mình lên mà lo lắng cho tập đoàn mà quên đi nhiệm vụ một người vợ, một người con dâu. Đã đến lúc anh tạm gác hạnh phúc của bản thân để vun đắp cho hai đứa em mà anh yêu quý rồi.
– Thanh Tùng, anh nhờ em chăm sóc cho Tuệ Minh thời gian này. Có thời gian anh sẽ cùng ba mẹ sang thăm hai em. Hãy cố gắng để trái tim nó mở ra một lần nữa em nhé, và anh mong rằng em sẽ là em rể của anh. – Mạnh Quân nhìn Thanh Tùng phía đối diện tiếp lời.
Thiên Trang biết rằng sẽ chẳng bao giờ cãi lại được lời anh trai, anh ấy đã muốn làm điều gì cũng sẽ làm bằng được. Và cô cũng mong kỳ nghỉ này từ lâu rồi, cô muốn sưởi ấm lại tổ ấm của mình và tạo cho nó thêm một chút sức sống mới.
– Anh à, anh cũng đừng quá chú tâm vào công việc nhé. Cái chúng ta cần là gia đình hạnh phúc êm ấm chứ ko phải là tiền tài danh vọng. Hãy chú ý chăm sóc cho ba mẹ và gia đình nhỏ của mình, em thấy ba mẹ đang mong có cháu lắm rồi. – Thiên Trang quay sang nhắc nhở anh trai mình.
– Cô cũng chuẩn bị có cháu đi là vừa, ba mẹ cũng đang mong kìa. – Mạnh Quân cũng ko vừa đáp lại Thiên Trang.
Đáng lẽ ra ba mẹ nó đã có thể hạnh phúc hưởng tuổi già bên con cháu trong vui vẻ nhưng vì nó mà khiến cho cả nhà ko ai được vui vẻ. Đến cả chị Trang và anh Quân đều chưa muốn sinh con vì lo cho nó. Có phải nó là người có tội nhiều quá ko?
Ngồi trên bậc thềm cầu thang nó nghe những dự định của ba mẹ, anh , chị và Thanh Tùng mà nước mắt khẽ rơi. Nó khóc ko phải vì nó đau mà khóc vì cảm thấy có lỗi. Thì ra thời gian qua nó chỉ sống vì cái tôi của riêng mình mà quên đi những người thân yêu của nó xung quanh. Có lẽ Thanh Tùng nói đúng, nó nên rời xa nơi này một thời gian. Ko phải nó chạy trốn mà nó muốn có thời gian để chấp nhận tất cả những chuyện vừa sảy ra.
Nắm chặt lấy bàn tay Thanh Tùng ba nó cất tiếng:
– Bác đặt niềm tin vào con, hi vọng ngày con đưa Tuệ Minh trở về nó sẽ là một cô nhóc hồn nhiên vui tươi như ngày nào. – Ko biết nói gì hơn, ông chỉ có thể trông chờ vào thêm một phép màu nhiệm nữa thôi.
Con gái ông liệu có thể trở lại như xưa ko? Ông ko dám hi vọng quá nhiều vì ông biết con gái mình sống thiên về tình cảm. Nhưng ông mong một ngày nó có thể nói chuyện với ông, có thể xà vào lòng ông mà thủ thỉ đủ thứ chuyện. Công chúa của ông sẽ trở lại đúng ko?
Cha mẹ nào mà chẳng thương con. Từng giọt nước mắt nóng hổi của bà Mai rơi xuống, nếu như ông Đức thương con 1 thì bà thương nó đến 10 lần. Con bà dứt ruột sinh ra, từng giọt máu trong cơ thể nó là do bà mà có . . . Vậy mà giờ này nó nhìn bà như một người xa lạ, ôm nó vào lòng cũng chỉ như ôm một vật vô chi vô giác. Lòng người mẹ có mấy ai hiểu được nhưng tận sâu thẳm trái tim bà tin sẽ có ngày con gái bà trở lại là chính nó.
– Bác cảm ơn con, Thanh Tùng. Mong là con sẽ tìm lại được đứa con gái bé bỏng của bác. – Mẹ nó cũng nắm chặt tay hắn như muốn truyền hết cho hắn sự tin tưởng.
**********