Bạn đang đọc Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh – Chương 92
– Vậy rất vui được làm quen với chị. Em tên Quỳnh, sinh viên năm 2 học viện ngoại giao. – Con bé già dặn nhất lên tiếng.
Lần lượt từng đứa đưa tay làm quen với nó.
– Em tên Chi, sinh viên năm nhất đại học Ngoại Thương
– Còn em tên Vân, sinh viên năm 2, học viện Ngân hàng
– . . .
– Còn chị là Tuệ Minh, bác sỹ bệnh viện XX
Sau màn làm quen chúng cho nó ra nhập hội, chúng đưa ra yêu cầu khi đua xe: Ko được liều lĩnh, ko được uống rượu khi đua, ko được thủ dùng thủ đoạn để thắng . . . Rất nhiều điều luật được đưa ra và nó hiểu đây chỉ là một biện pháp để xả stresst của chúng mà thôi. Nó chấp nhận tham gia vì nó cũng đang là một người như thế.
Vậy là từ nay vòng tuần hoàn một ngày của nó thay đổi: Nhà – Bệnh viện – Phòng khám – Hội đua xe – Bar.
Ở những nơi khác ngoài hội của nó thì nó vẫn khoác lên mình một chiếc mặt nạ, nó ko muốn ai biết sâu trong tâm hồn mình trái tim đã chai cứng ko còn cảm nhận được nỗi đau cũng ko cảm nhận được yêu thương nữa. Ba mẹ nó tìm mọi cách khuyên can nhưng nó đều bỏ ngoài tai tất cả. Nó ko thể sống vui vẻ trong khi quá khứ cứ lởn vởn quanh nó hằng ngày.
Thanh Tùng cũng ko còn cách nào khác nhìn nó cứ hủy hoại bản thân mình. Nhìn nó lạnh đến mức vô cảm với tất cả mà tim hắn đau hơn bao giờ hết. Thà rằng nó cứ khóc trên vai hắn có khi hắn còn thấy dễ chịu hơn là nhìn nó như thế này. Hắn vẫn dõi theo từng bước chân của nó nhưng nó ko để hắn đến gần nữa. Nó tự tạo ra cho nó và hắn một khoảng cách vô hình.
Thời gian cứ trôi qua như báo hiệu nó càng ngày càng đi xa quá cái giới hạn cho phép. Nó ko còn là nó của trước đây nữa rồi. Ko bạn bè, ko quan tâm đến công việc mình làm, chỉ chìm vào những thú chơi phù phiếm mà có thể sẽ hủy hoại chính bản thân của nó. Hàng đêm nó nghe tiếng mẹ khóc mà lòng đau nhói. Ai bảo nó ko đau khi làm tổn thương đến những người thân yêu đây? Tại sao nó chỉ muốn hủy hoại chính mình thôi mà lại làm cho những người yêu thương bên cạnh đau như thế?
Thanh Tùng phải lừa để nó uống những viên thuốc ngủ liều cao, để nó chìm vào trong những giấc mơ, để nó ko làm mình đau cũng ko làm những người bên cạnh nó đau nữa. Trong giấc mơ ấy nó thấy ba mẹ, anh Quân, chị Trang và cả My nữa đang khóc vì nó. Nó muốn đưa tay lau khô những dòng nước mắt kia nhưng nó ko thể làm được.
– Trời ơi, con tôi có tội tình gì mà ông trời nỡ đối xử với nó thế này? – Mẹ nó nước mắt ngắn dài nắm chặt tay nó mà kêu lên.
– Mẹ ơi, bình tĩnh đi. Tuệ Minh nó đủ mạnh mẽ để vượt qua tất cả, hãy cho nó chút thời gian. – Anh Mạnh Quân nhìn nó sót xa nhưng cũng cố gắng an ủi mẹ mình.
Bản thân anh tài giỏi thì sao chứ? Đến một đứa em gái mà mình yêu thương anh chẳng thể bảo vệ được thì anh có xứng đáng làm anh trai nó ko? Vì sự nghiệp, vì công danh anh mải chạy theo những thứ phù phiếm để rồi có ngày anh phải nhìn thấy em mình như thế này đây? Giá như, anh quan tâm nó hơn một chút, giá như anh mạnh mẽ phản đối nó quen Lê Thái thì có lẽ bi kịch ngày hôm nay sẽ ko sảy ra.
– Em à, em có nghe anh nói ko? Trở lại là em đi, đừng làm cả nhà đau thêm nữa. Mẹ ko chịu nổi nữa rồi em biết ko? – Mạnh Quân thì thầm vào tai nó.
Thiên Trang khẽ vuốt nhẹ những sợt tóc vương trên trán em mình, nhìn nó đau người làm chị như cô đâu có vui gì? Nếu được thì cô sẵn sàng đánh đổi tất cả để lại nhìn thấy cô em gái đáng yêu của ngày xưa.
– Nếu đau em có thể khóc mà, tại sao cứ để trong lòng rồi tự làm khổ chính mình như thế? Em có biết cả nhà ai cũng lo cho em lắm ko? Đừng như thế nữa được ko em, ngã rồi vẫn có thể đứng dậy cơ mà, đừng chìm mãi vào nỗi đau để rồi đánh mất bản thân mình như thế? – Giọng chị gái cứ vang lên bên tai nó.
Một giọt nước mắt nơi khóe mi vừa trào ra, nó thực sự đã làm những người yêu thương quá đau rồi. Liệu đau vì một người ra đi như thế này có đáng ko? Liệu vì một người ko còn thuộc về mình mà làm tổn thương đến những người mà mình yêu thương thế này có đáng ko? Nó phải đứng dậy, phải mạnh mẽ hơn nhưng nó biết phải bắt đầu từ đâu đây?