Bạn đang đọc Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh – Chương 91
Rời quán cafe trước Thạch Thảo, nó ko muốn về nhà, nó sợ những cử chỉ quan tâm của cả nhà dành cho nó, nó thấy mình có lỗi khi làm ba mẹ và anh chị mình lo lắng.
Lang thang một mình trên phố, nó ko biết mình đang ở nơi nào. Một thành phố náo nhiệt như thế mà cũng có con đường yên ắng đến lạ như thế này sao? Nước mắt ko thể rơi hay nó đã rơi vào trong tim mất rồi?
Trời đổ mưa như muốn khóc thêm một lần nữa cho đôi tình nhân sau đêm nay mỗi người một hướng? Những cơn mưa cuối thu ở Hà Nội cứ đến bất chợt như thế, nó ko mang ô ko mang theo thứ gì có thể che chắn hết cơn mưa này. Nhưng hôm nay nó thích được đi dưới mưa, thích cái lành lạnh của những cơn mưa này.
Những người qua đường nhìn nó với con mắt vừa lạ lẫm vừa tò mò. Giọt nước mưa hay nước mắt đang vương trên đôi hàng mi của nó kia? Phải chăng chỉ nhờ mưa nó mới giấu được những giọt nước mắt mặn đắng. Đôi vai nó cứ rung lên từng hồi, tiếng nấc cứ nghẹn lại ko thành tiếng.
Một người khóc, một người đau. Liệu số phận có cho hai con người ấy một lần được bước chung con đường phía trước?
Hắn tiến lại phía nó, đưa chiếc ô cầm trong tay che cho nó khỏi ướt. Nhìn nó khóc tim hắn thắt lại, tự hỏi rằng tại sao buông tay mà đau như thế này thì hai người đó tại sao phải làm thế? Hắn muốn làm cái gì đó cho nó nhưng có lẽ bây giờ mọi chuyện đã là quá muộn. Chấp nhận để sống tốt hơn hay sẽ mãi chìm trong đau khổ chỉ có thể phụ thuộc vào quyết định của nó mà thôi.
– Anh đưa em về nhé. Đừng tự hành hạ mình nữa. – Thanh Tùng nhẹ nhàng lên tiếng rồi đưa tay đỡ nó đứng dậy.
– Anh, nếu ngày ấy em chấp nhận để anh bước vào tim em thì em sẽ ko đau như thế này đúng ko? Có phải ông trời đang trừng phạt em vì đã làm tổn thương anh ko? – Ngăn từng tiếng nấc nghẹn ngào nó cất tiếng hỏi hắn.
– Ko phải đâu, chỉ là em và cậu ấy có duyên mà ko có phận thôi. Đã chấp nhận buông tay rồi thì hãy sống thật thoải mái đi em. Đừng chìm đắm trong những đau khổ như thế này nữa. – Hắn vỗ về ôm nó nó trong tay mà cất tiếng khuyên bảo.
Nó tựa vào vai hắn khóc đến lặng đi, giọng nó thoảng qua như gió mùa thu bay:
– Em đau lắm anh à. Chưa bao giờ em thấy tim mình đau như thế này cả, nếu có thể làm lại em sẽ chỉ chấp nhận làm một người chi kỉ của anh ấy thôi. Em sẽ ko để anh ấy bước vào tim em rồi lại ra đi như thế đâu.
Nếu được làm lại, em có nên cho anh một cơ hội hay ko Thanh Tùng, người tri kỉ của cuộc đời em vì em mà tổn thương quá nhiều nhưng chưa bao giờ anh oán hận hay trách cứ gì em. Anh là một người tốt thế sao người tốt lại đau khổ về một người ko đáng như em?
Hai con người, hai tâm trạng khác nhau nhưng cùng mang trong mình một nỗi đau. Có khi nào dưới cơn mưa cuối thu này họ sẽ tìm thấy nhau ko? Có đến bên nhau để lấp đầy khoảng trống trong nhau? Để xoa dịu những nỗi đau của nhau rồi cùng bước đi trong hạnh phúc?
Nó bỗng thấy rùng mình, cái lạnh cơ thể ko lạnh bằng cái lạnh trong tim. Từ ngày hôm nay tim nó đã chết hay đã đi theo một hình bóng mãi mãi ko thuộc về mình nữa? Cứ như thế nó thấy mình mê man trong vòng tay của Thanh Tùng, nó muốn ngủ, một giấc ngủ ko mộng mị và buồn phiền.
– Minh . . . Tuệ Minh . . . em làm sao thế này? Tỉnh lại đi em. – Giọng Thanh Tùng hoảng hốt khi thấy nó lả dần đi trong vòng tay mình.
Cơ thể suy nhược, áp lực tinh thần, nó gần như kiệt sức cho những tháng ngày vừa qua và đến một giới hạn ko thể chịu đựng được thì nó ngất đi. Một trang sách mới sẽ được lật ra khi nó tỉnh dậy hay một tương lai u ám đang bám lấy nó đây?
*********
Đám cưới của anh diễn ra vô cùng long trọng. Dù gì thì ba anh cũng là một quan chức cao cấp, anh lại là một CEO trẻ tuổi và thành đạt. Đám cưới ko được đăng tải trên các mặt báo kinh tế nhưng cũng làm cho những người từng biết đến quan hệ của nó và anh ngỡ ngàng.
Ai cũng tưởng rằng cô dâu của anh sẽ là nó, nhưng ko phải người sánh bước bên anh ngày hôm nay là con gái giám đốc một công ty nội thất. Một đám cưới thật hoàn hảo trong mắt mẹ của anh.
Ba mẹ nó từ chối lời mời của ba anh cũng như anh. Nhưng ba mẹ nó cũng gửi tặng anh một món quà cưới thật ý nghĩa. Suy cho cùng thì tất cả mọi đau khổ ngày hôm nay của con gái ông bà ko phải do anh gây ra. Ông bà hài lòng vì những gì anh thể hiện nhưng lại buồn cho quyết định của anh. Dù quá khứ có như thế nào thì ông bà vẫn luôn coi anh là con trong nhà, cánh cửa luôn rộng mở đón anh.
Nghĩ đến tấm chân tình mà ba mẹ nó dành ình anh lại càng cảm thấy có lỗi nhiều hơn. Những người đó ko có cùng huyết thống với anh nhưng họ vẫn còn coi anh như một phần trong cuộc sống của họ, còn gia đình anh thì sao? Họ coi anh là một công cụ của chính mình, khi họ thỏa mãn yêu cầu thì họ vui cười, còn khi yêu cầu ko được thỏa mãn họ quay ra làm tổn thương anh. Giữa hai gia đình này đâu mới thật sự là nơi anh cần tôn trọng và bảo vệ đây?
Từ giây phút anh đeo chiếc nhẫn nó đặc biệt chuẩn bị cho đám cưới của anh vào tay người con gái ấy thì anh biết cuộc đời mình đã rẽ sang một ngả mà ko có nó. Đây là sự lựa chọn của anh, anh đã làm tổn thương nó nhưng ko thể làm tổn thương thêm người con gái đứng trước mặt mình lúc này.
Ghé sát vào tai cô gái ấy anh khẽ thì thầm:
– Cho anh thời gian em nhé, anh sẽ cố gắng chấp nhận em và cuộc hôn nhân này.
Giọng nói nhẹ nhàng ấy cất lên đi sâu vào trong tiềm thức của người con gái đứng đối diện anh. Môi Thạch Thảo vẽ lên một nụ cười hạnh phúc, có lẽ sau bao nhiêu khổ đau thì cũng đến lúc hạnh phúc mỉm cười. Cô hi vọng hạnh phúc ấy cũng sẽ đến với một người con gái khác vẫn luôn hướng về chồng cô lúc này.
Đám cưới hoàn hảo kết thúc, tuần trăng mật của anh và Thạch Thảo ở Tuần Châu. Cô ko muốn khoa chương cũng ko muốn đi hưởng tuần trăng mật nhưng đó là món quà của ba cô dành tặng đứa con gái duy nhất của mình nên cô ko thể từ chối. Hạnh phúc tay trong tay sánh vai đi bên người chồng mà ko biết ở một nơi trong thành phố này có một con người đang đau với trái tim đã chết.
**********
Nó tỉnh dậy thấy đầu choáng váng, nhìn đồng hồ điểm 4h chiều, nó chắc rằng đám cưới của anh đã kết thúc. Và có lẽ giờ này anh và vợ đang có một kỳ nghỉ ý nghĩa và hạnh phúc. Gạt bỏ tất cả nó đứng dậy vào nhà tắm, nó muốn làm lại, muốn sống một cuộc sống mới mà trong cuộc sống ấy ko có anh.
– Con chưa khỏe mà còn định đi đâu vậy? – Ba nó lên tiếng khi thấy nó cầm túi xách đi xuống.
– Thưa ba, con đi làm. Tối nay con có ca trực ở viện. – Nó trả lời ba nó rồi đi thẳng luôn ko để ba nó kịp hỏi thêm một câu nào nữa.
Ngồi trong xe gương mặt nó dường như ko cảm xúc, thái độ của nó thay đổi một cách chóng mặt. Lạnh lùng, vô cảm và vùi đầu vào công việc, ko tiếp xúc với ai nếu ko thấy việc đó thật cần thiết.
Vòng xoay một ngày của nó sẽ là: Nhà – Bệnh viện – Phòng Khám – Bar và khi say rồi sẽ luôn có một người đưa nó về. Nó biết người đó là ai vì người đó vẫn luôn theo sát nó dù nó có ở đâu đi chăng nữa.
Hôm nay nó ko muốn vào bar nữa, nó muốn lang thang đâu đó trên đường. Từ ngày anh bước đi nó ko tìm kiếm thông tin của anh, nó cũng ẩn mình vào những chỗ kín đáo nhất để anh muốn tìm cũng ko thể. Chuyển công tác, bỏ quyền đứng tên phòng khám riêng . . . mọi hoạt động của nó ngay cả đến ba mẹ nó cũng ko biết được. Có lẽ như thế thì nó và anh mới có thể sống cùng dưới một thành phố, cùng một bầu trời được.
Lái xe đi dọc con đường vắng, bỗng nhiên nó thấy hàng loạt những tiếng động cơ phía sau, ngỡ ngàng khi gặp chuyện lại nó tấp xe vào lề đường theo dõi diễn biến. Những chiếc xe ấy như xé gió trong đêm tối, có thể có chiếc đạt đến vận tốc tối đa khiến nó thấy phấn khích. Cảm giác ấy nó cũng muốn thử.
Nổ máy, nó luồn lách xâm nhập vào nhóm xe vừa rồi. Đích đến nó cán đầu tiên, nụ cười đầu tiên sau 5 tháng xa anh được nó giữ trên môi. Chưa kịp tận hưởng chiến thắng bỗng có một tiếng con gái vang lên:
– Này chị, chị là ai mà phá đám tụi này thế?
Nó ngạc nhiên vì nghĩ rằng lên tiếng với nó sẽ là một thằng nhóc nào đó chứ ko phải là một cô nhóc như thế này. Thu lại nụ cười nó lấy lại khuôn mặt lạnh đáp lại:
– Tại sao tôi ko được tham gia trong khi các bạn lại được?
Bọn chúng nhìn nó dò xét, sau khi những chiếc mũ bảo hiểm được tháo xuống thì nó nhận thấy một điều rằng tất cả bọn chúng đều là con gái. Nhưng con gái lại thích trò chơi tốc độ như thế này thì nó thấy thật hiếm.
– Đây là hội của tụi này, muốn tham gia thì phải qua được bài kiểm tra mới được. – Một đứa con gái khác lên tiếng.
– Kiểm tra? – Nó hỏi với giọng nghi ngờ.
– Đúng vậy, thứ nhất phải xem chị có phải là công an, nhà báo hay đại loại gì đó ko? Thứ hai phải xem trình độ của chị thế nào? – Một đứa khác lên tiếng, có vẻ đứa này là đứa già dặn nhất hội.
– Ồ, vậy thì các bạn ko phải lo, tôi ko phải là nhà bào, ko phải công an. – Vừa nói nó vừa đưa ra tấm thẻ bác sỹ của mình rồi nói tiếp. – Còn trình độ thì các bạn cũng đã nhìn thấy rồi. Tôi có đáng được tham gia hay ko?
Nó nhìn hầu khắp các khuôn mặt trong nhóm. Hình như chúng ko phải là những dân chơi con của những đại gia lắm tiền nhiều của. Bọn chúng còn rất trẻ, có lẽ đứa lớn nhất cũng chỉ là sinh viên năm đầu hoặc năm 2 mà thôi, nhưng điều gì khiến chúng tập trung ở nơi này? Phải chăng chúng cũng mang một nỗi buồn giống nó bây giờ?
– Nhìn tấm thẻ này có lẽ chị lớn nhất trong hội này. Nhưng chị có thể cho tụi này biết tại sao một trí thức như chị lại tham gia vào mấy cái trò nguy hiểm này ko? – Vẫn con bé già dặn nhất hội lên tiếng.
– Chẳng phải các em cũng chỉ là những sinh viên năm nhất, năm 2 thôi đó sao? Tại sao chúng ta lại ko thể làm những điều chúng ta thích khi chúng ta buồn chứ? Tốc độ là một trò chơi nguy hiểm nhưng ko có nghĩa là ko được thích nó. – Nó nhìn bọn chúng đáp lại.
Bọn chúng ko nói gì, có lẽ nó đã nói đúng. Bọn chúng cũng như nó cũng mang một nỗi buồn riêng và cũng để giải tỏa nỗi buồn nên dùng đến tốc độ như thế này.