Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh

Chương 69


Bạn đang đọc Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh – Chương 69

– Em rất đau và đau nhất ở nơi này. Anh có biết vì sao nó lại đau ko?
Có bao giờ anh nghĩ người làm nó hạnh phúc nhất là anh nhưng người làm nó đau nhất cũng chính là anh hay ko? Anh có biết ngày nào cũng nhìn vẻ mặt ngây ngô kia là nó lại ko thể nào chịu đựng được hay ko? Mỗi ngày vừa qua đối với nó ko khác gì một cơn ác mộng, làm sao để khi tỉnh dậy những điều đang tồn tại này biến mất nhỉ? Biết bao đêm nó ngồi nhìn anh ngủ mà khóc thầm, biết bao nhiêu giọt nước mắt đã rơi vì một người mà người đó ko hề hay biết.
Ông trời rất công bằng đúng ko? Thanh Tùng thì khóc vì nó còn nó lại phải khóc vì anh, liệu rằng quan hệ của ba người sẽ đến đâu khi mà hai người con trai yêu một người con gái còn người con gái đấy lại muốn giữ cả hai bên mình, một là người yêu một là tri kỷ? Nó có quá tham lam ko đây, khi muốn như thế?
***********
Cầm cốc rượu trên tay, Thanh Tùng lắc lắc ánh mắt anh dường như chất chứa nỗi đau vô hạn. Ngửa cổ đưa hết chất cồn đó vào trong người nước mắt hắn cũng vừa kịp chạm xuống mặt bàn.
– Tại sao lại như thế Tuệ Minh? Anh yêu em đâu có kém gì Lê Thái, nhưng tại sao em lại ko dành cho anh một góc nhỏ trong trái tim em? – Hắn ngồi đó, uống rồi lại lẩm bẩm một mình.
Hắn biết hắn ko có quyền nói ra những điều này khi chinh hắn chọn chỉ đứng đằng sau nó thôi, nhưng gần 10 năm qua hắn đã đau ko ít, nó có hiểu cho hắn ko hay suy nghĩ của nó chỉ hướng về một mình Lê Thái.

Từ ngày quen nó hắn rất ít uống rượu đến say như thế này, nhưng hôm nay hắn muốn say, muốn một lần xóa đi hình bóng nó trong tim. Ba mẹ hắn đang thúc giục hắn lấy vợ, nhưng hắn sẽ lấy ai đây khi người hắn yêu ko yêu hắn? Hắn ko đủ tự tin để yêu một người con gái khác, hắn sợ hắn sẽ làm khổ người con gái nào đến với hắn. Bởi vậy nên hắn đã từ chối biết bao cô đồng nghiệp trong cái bệnh viện này. Dù gì hắn cũng là con trai duy nhất của viện trưởng cơ mà, có biết bao cô gái trong cái bệnh viện này thèm muốn vị trí làm vợ hắn.
Tiếp tục gọi thêm một chai rượu nặng nữa, hắn cứ uống như uống nước vậy. Khi chẳng còn nhận biết được ai nữa thì hắn thấy bóng của một người con gái đến bên cạnh, hắn vội đưa tay ôm chặt lấy người con gái đó mà gọi:
– Tuệ Minh, tại sao lại ko để cho anh nói hết những gì cất giấu trong lòng? Tại sao trái tim em ko một lần hướng về anh.
Người con gái trong tay anh khó chịu đẩy anh ra lên tiếng:
– Xin lỗi, anh say rồi. Tôi ko phải người anh cần tìm.
– Đừng đi, hãy cho anh ôm em một phút thôi, chỉ một phút thôi. – Hắn lên tiếng cầu xin.
Người con gái trong tay hắn nghe hắn nói thế thì thôi ko phản kháng lại nữa vì cô hiểu thế nào là yêu một người mà ko được đáp lại. Cô cũng như người con trai này, gần 10 năm rồi vẫn ôm trọn hình bóng anh, biết rằng trái tim anh chẳng bao giờ hướng về cô dù chỉ một lần. Nhưng tình yêu thì ai có thể nói trước được điều gì đây? Có bao giờ phép màu nhiệm sẽ xuất hiện để đưa hai trái tim tan vỡ này lại gần để an ủi và sưởi ấm cho nhau hay đêm nay là đêm định mệnh để đưa hai người họ đến với hạnh phúc mà mình đang hướng đến?
– Xin lỗi em, Tuệ Minh. Anh ko kìm chế được tình cảm khiến em sợ hãi rồi. – Hắn buông nó ra lên tiếng xin lỗi.
Lại tiếp tục tìm đến rượu cho đến khi chai rượu mới gọi ko còn một giọt nào hắn cũng gục luôn xuống bàn, miệng vẫn ko ngừng gọi tên Tuệ Minh. Người con gái kia lấy điện thoại của hắn gọi cho cái người tên Tuệ Minh trong danh bạ.
Nó đang kết thúc một ngày làm việc của mình thì tiếng điện thoại vang lên, nó ko biết tại sao Thanh Tùng lại gọi cho nó vào giờ này, vì tối nay anh Mạnh Quân vào trông Lê Thái nên nó ko nhờ Thanh Tùng. Mà giờ này chắc phải có chuyện gì quan trọng lắm hắn mới gọi cho nó. Nhấc máy nó vội vàng hỏi ngay:
– Thanh Tùng, có chuyện gì mà anh gọi em giờ này vậy?

Đáp lại nó là tiếng một người con gái càng khiến nó ngạc nhiên hơn:
– Cô là bạn của người có số máy này đúng ko?
Nó đang ngạc nhiên nên đáp như một cái máy:
– Vâng, chị là ai vậy?
– Tôi là ai ko quan trọng, quan trọng là người bạn của cô hiện đang say, cô nên đến đưa anh ấy về thì hơn. Tôi sẽ nhắn cho cô địa chỉ nhé.
Thanh Tùng say rượu sao? Nó ko tin điều đấy vì trước mặt nó hắn luôn là một người điềm tĩnh, chín chắn và biết suy nghĩ trước sau. Nhưng giờ cơn người ấy đâu rồi mà lại xuất hiện một người say rượu thế này? Nó ko tin.
Thấy nó im lặng cô gái ấy lên tiếng:

– Chị nên đến nhanh đi, tôi cũng cần phải về ko thể ở đây mà canh chừng anh ta được.
Nó ko biết nên làm gì lúc này, trong bệnh viện Lê Thái còn đang đợi nó, nhưng nó cũng ko thể bỏ mặc Thanh Tùng được. Đáp lại cô gái kia nói rằng mình sẽ đến nó tắt điện thoại rồi gọi cho anh Mạnh Quân. Anh nó nói rằng Lê Thái vẫn ko chịu ngủ và đòi nó phải đến, cuối cùng nó phải yêu cầu anh trai mình đưa điện thoại để mình nói chuyện với Lê Thái.
– Anh ngoan, mau ngủ đi. Tối nay em có công việc đột xuất nên ko thể vào với anh được, sáng mai em sẽ vào sớm và ngày mai em sẽ đưa anh đi chơi để bù nhé?
Nó phải dỗ dành Lê Thái rất lâu anh mới chịu đồng ý đi ngủ mà ko có nó bên cạnh. Dặn dò vài câu với anh trai mình nó bước ra xe lái đến địa điềm mà cô gái kia nhắn cho nó.
Nó nhìn người trước mặt mà ko tin đấy là hắn. Còn đâu một bác sỹ điển trai tài hoa nữa, quần áo thì sộc sệch, tóc tai thì rồi bù người thì nồng nặc mùi rượu. Phải nhờ sự giúp đỡ của cô gái kia nó mới đưa hắn ra xe được. Tối nay có lẽ lại là một buổi tối thật dài nữa với nó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.