Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh

Chương 68


Bạn đang đọc Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh – Chương 68

Ngồi bên Thanh Tùng hơn 1h đồng hồ nó cũng đã lấy lại được tinh thần. Nó ko muốn anh phải lo lắng cho nó, nó sợ khi phải để lại trong ký ức của anh những giọt nước mắt của chính mình. Bước gần đến cửa phòng anh nó đã nghe tiếng anh nói chuyện với Lê Hải:
– Anh ghé tai xuống đây em nói cho chuyện này hay lắm. – Lê Thái nói với Lê Hải giọng bí mật.
Lê Hải thoáng ngạc nhiên nhưng cũng chiều lòng em trai ghé tai xuống gần anh chăm chú nghe.
Bảo là nói nhỏ nhưng tiếng nói của anh có khi cả phòng đều nghe thấy, khi Lê Hải cúi xuống gần anh nói:
– Em có rất nhiều tiền, hôm nay em sẽ cho anh một ít để đi uống bia nhé. – Giọng anh vui vẻ nói.
Lê Hải nhìn em trai mình ngạc nhiên hỏi:
– Ở đâu mà em có nhiều tiền như thế?
– Người ta cho em mà, ai vào chơi với em cũng đều cho em tiền hết. Nhưng tại sao chỉ có anh, dì và chị bác sỹ là ko cho em thôi. – Anh nói với giọng có vẻ buồn.
Lê Hải nhìn anh cười đáp lại:

– Thế em có bao nhiêu tiền, mang ra đây anh xem nào?
Lê Thái đưa tay lấy chiếc gối lên rồi đưa tay vào bên trong gối tìm kiếm, tay cứ lần sờ, nhưng kết quả lại ko có gì, ánh mắt anh nhìn Lê Hải cụp xuống giọng buồn rầu nói:
– Em để trong đây mà, chắc lại bị dì Liên lấy mất rồi. Em cất kỹ như thế rồi mà dì ấy vẫn tìm thấy. Hôm nay ko cho anh được nữa rồi.
Lê Hải nhìn anh đáp lại:
– Ko sao đâu, thôi em nằm nghỉ đi. Anh về nhé, lúc khác anh lại vào thăm em.
Lê Thái ngoan ngoãn gật đầu nằm xuống:
– Vâng, anh nhớ thỉnh thoảng vào thăm em đấy nhé.
Nó biết Lê Hải chuẩn bị đi ra nên tránh vào một chỗ để ko phải đụng mặt anh ta. Những người trong nhà anh ta nó ko muốn tiếp xúc với ai nữa cả. Những lúc cần sự giúp đỡ thì đến cầu xin, qua khỏi khó khăn rồi thì quay lại c.hửi bới. Nó thật ko hiểu những người này thực ra họ có suy nghĩ như thế nào? Có phải người ta thường có câu “Qua cầu rút ván”là như thế này ko?
Lê Hải đi rồi nó bước vào phòng anh, hôm nay anh ko chào đón nó bằng một nụ cười thay vào đó là một nỗi buồn trên gương mặt. Nó hiểu được anh đang muốn làm gì nên ghé tai anh nói nhỏ:
– Hôm nay em cho anh ra vườn chơi nhé, nằm nhiều trong phòng ko tốt cho sức khỏe của anh.
Nghe nó nói như thế hai mắt anh sáng lên đầy mong chờ hỏi lại:
– Chị cho em đi chơi à? Đi ngay bây giờ nhé?
Nó lắc đầu làm anh hụt hẫng, nhìn vẻ mặt gần như giận dỗi của anh nó phì cười trả lời:
– Em cho anh ra vườn hoa hít thở ko khí trong lành thôi, vì chân anh vẫn còn yếu chưa đi được nên em sẽ đi mượn một chiếc xe cho anh ngồi nhé.
Anh nhìn nó ánh mắt vui hơn, gật đầu đáp:

– Chị đi mượn nhanh rồi về nhé, em muốn đi chơi.
Nó nhanh chóng đi về phía kho của bệnh viện mượn một chiếc xe lăn. Mấy ngày nay nhìn anh có vẻ tươi tỉnh và phản xạ cũng nhanh nhạy hơn. Từ ngày anh vào viện, tuần nào giáo sư Phillip cũng gửi cho nó những hộp thuốc điều trị não là hàng sách tay của các nước mà ông gửi mua để điều trị cho anh. Những điều này gia đình anh đâu biết, tiền điều trị của anh đều là nó chịu nhưng rồi nó vẫn bị mang tiếng là lợi dụng.
Hàng trăm thứ phải lo, cho đến giờ tiền thuốc của anh mỗi ngày đều tính bằng tiền triệu nên nó cũng lao vào làm việc nhiều hơn. Phòng khám của nó giờ mở cửa từ 7h sáng đến 10h đêm, giờ đây nó ko phải làm để giết thời gian nữa mà là làm để kiếm tiền. Từ khi sinh ra cho đến bây giờ nó mới biết hai chữ kiếm tiền là như thế nào. Chưa bao giờ ba mẹ nó để nó phải thiếu thốn thứ gì thế nên cuộc sống mới này dường như cũng rút hết toàn bộ sinh lực của nó. Những đêm nó kết thúc công việc muộn thì nó luôn phải nhờ Thanh Tùng vào nói chuyện với anh cho anh đỡ buồn. Đêm nào anh cũng chờ đến khi nhìn thấy nó mới chịu đi ngủ. Nhiều lúc nó cảm giác mình sẽ ngủ một giấc mà ko tỉnh lại được vì quá mệt, nhưng sáng hôm sau nó vẫn quay tiếp một vòng thời gian và công việc như một chiếc máy đã được lập trình sẵn.
Nó đưa anh ra vườn hoa, chỉ cho anh từng loại hoa. Rồi bất chợt nó nhìn những bông hồng, một thoáng ý nghĩ chạy qua đầu nó, nó ngắt một bông hướng về phía anh hỏi:
– Anh có biết hoa này tên gọi là gì ko?
Anh hết nhìn nó rồi lại nhìn bông hoa trong đầu anh bỗng bật lên một câu trả lời:
– Hoa hồng.
Nó nhìn anh như ko nghe rõ và yêu cầu anh nhắc lại:
– Anh, anh có thể nói lại cho em nghe một lần nữa tên loài hoa này ko?
Anh nhìn nó ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi lặp lại:
– Hoa hồng.

– Sao anh lại nhớ tên loài hoa này vậy? – Nó nhìn anh chờ đợi câu trả lời.
– Em cũng ko biết vì sao, ý nghĩ tên loài hoa đó tự nhiên chạy qua đầu em. Sao chị có vẻ vui mừng thế?
Nó nhìn anh niềm vui chưa trọn vẹn thì nỗi buồn lại ập đến. Chỉ là do anh bột phát nhớ ra mà thôi, thì ra những ngày qua nó cố gắng khơi gợi ký ức cho anh nhưng kết quả vẫn là một con số 0 tròn trĩnh. Nhưng nó biết một điều rằng nó sẽ ko bỏ cuộc, dù có khó khăn đến đâu thì nó cũng sẽ cố gắng lấy lại ký ức cho anh.
– Anh có biết, ngày trước ở bên Pháp ấy ngày nào anh cũng tặng em loài hoa này ko? Mà mỗi ngày đều là 20 bông hồng đỏ thắm được bó rất công phu. Em đã yêu anh từ khi đó, chẳng biết có phải duyên trời định hay ko mà sau bao nhiêu năm chúng ta lại gặp lại nhau, rồi còn yêu nhau nữa. Anh biết là anh chụp ảnh cưới rất đẹp ko? Khi nào anh Thế Nam chỉnh sửa xong em sẽ mang vào cho anh xem nhé. – Nó cứ ngồi kể lại cho anh nghe những kỷ niệm của anh và nó mà ko biết nước mắt đã rơi từ khi nào.
Nhẹ nhàng anh đưa tay lau nước mắt cho nó nhẹ nhàng nói:
– Chị bác sỹ, chị đau ở đâu à? Tại sao chị kể chuyện cho em nghe mà chị lại khóc? Người ta chỉ khóc khi người ta bị đau thôi.
Nó đưa tay lên ngực và nói:


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.