Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh

Chương 53: Hạnh phúc mỉm cười


Bạn đang đọc Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh – Chương 53: Hạnh phúc mỉm cười

Sóng gió qua đi cũng là lúc nhường chỗ cho hạnh phúc đang đến. Lê Thái với sự giúp đỡ của Thanh Tùng đã trải qua cơn nguy khốn. Cũng may là anh trai Lê Thái cũng chưa đến mức mất hết nhân tính ném đi toàn bộ công sức của em trai mình. Khoản đầu tư vào dự án khu resort ở miền trung đã được trả lại vị trí ban đầu của nó. Lê Thái đã rất khó khăn để thương lượng với tập đoàn Mai Thế về lần góp vốn lần này. Người ta thường nói một lần bất tín vạn lần bất tin, cũng nhờ tập đoàn Vũ Gia đứng ra bảo lãnh nên lần này Lê Thái mới đứng vững trên thương trường và góp vốn ngang hàng với tập đoàn Mai Thế. Anh lại thêm một lần nợ nó, có lẽ dùng cả kiếp sau anh cũng ko thể trả hết món nợ này cho nó và gia đình của nó.
Hôm nay ba mẹ anh cho gọi cả hai đứa về nhà, nó đoán là có chuyện quan trọng gì đó nên lần này đích thân ba anh gọi điện cho nó nói là cả hai đứa cùng về.
Đây ko phải là lần đầu tiên nó về nhà anh sau khi được ba mẹ anh cho phép. Từ ngày được cho phép đến nay thì hầu như tuần nào nó cũng được ba anh gọi điện nói về chơi nhưng công việc của nó cộng với chuyện vừa sảy ra khiến nó và anh đều ko có thời gian. Hôm nay ba anh lại điện nói cả hai đứa cùng về có việc quan trọng nên nó và anh đều phải gác hết công việc lại để về xem có chuyện gì.
Vừa bước vào đến cổng thì lại gặp ngay người khó ưa, cô ta lại chặn nó lại và bắt đầu lên giọng:
– Đồ mặt dày, cô còn dám vác mặt về đây ư? Cô cắm sừng vào đầu anh tôi rồi còn muốn gì ở gia đình tôi nữa đây?
Nó thật sự ko hiểu những điều cô ta vừa nói là có ý gì, chưa kịp lên tiếng hỏi lại thì anh đã đứng cạnh nó đưa mắt quét qua Thu Hương nói:
– Em nên ăn nói cho cẩn thận, những lần trước anh có thể bỏ qua nhưng lần này anh ko bỏ qua đâu – Lê Thái tỏ rất rõ thái độ với cô em gái của mình.
Anh ko hiểu rút cuộc là có chuyện gì mà khiến em gái anh lại ghét Tuệ Minh đến thế nhưng anh tin thời gian là phương thuốc tốt nhất xoa dịu tất cả và hơn hết anh tin Tuệ Minh sẽ cải thiện được mối quan hệ này. Điều đó cũng giống như nó đã biến hóa mối quan hệ giữa ba anh và anh vậy.
– Anh ko tin em gái mình hay sao chứ? Em nói điều đó là có bằng chứng đấy, em sợ anh nhìn thấy sẽ ko được bình tĩnh như bây giờ đâu. – Thu Hương nhìn anh trai mình tức tối nói.
– Anh ko biết em có bằng chứng về cái gì nhưng anh tuyệt đối tin tưởng người con gái mà anh chọn. Nếu em dùng cách này để chia rẽ tình cảm của anh thì em xem thường anh trai của mình quá đấy. – Lê Thái cũng quả quyết đáp lại
– Được, vậy để xem sau khi anh xem những bức ảnh này xong thì anh có thể nói điều đó được nữa hay ko? – Vừa nói cô ta vừa đưa những bức ảnh chụp cái gì đó cho Lê Thái xem.
Nó cũng muốn biết rút cuộc trong bức ảnh đó có điều gì mà khiến Lê Thái vừa xem xong đã sa sầm mặt mày rồi. Cố kiễng chân lên cao xem bức ảnh trong tay Lê Thái thì bất chợt anh quay sang phía nó đưa tấm ảnh về phía nó và nói:
– Anh cần một lời giải thích cho những gì diễn ra trong bức ảnh này? Khi nào về Hà Nội anh sẽ lấy lời giải thích, còn bây giờ vào gặp ba mẹ đã.

Nó chưa kịp nhìn thấy cái gì mà đã nghe anh nói những câu đó, linh cảm có chuyện ko lành nó cúi người nhặt tấm ảnh vừa rơi từ tay anh xuống đất. Chưa bao giờ anh có những hành động như thế với nó, nên nó càng tò mò hơn khi không biết nội dung của bức ảnh đó là gì. Tấm ảnh từ tay anh rơi xuống đất bị lật úp, nó đưa tay lật tấm ảnh lên và đập vào mắt nó chính là hình ảnh nó và Thanh Tùng đang ở quán cafe Khoảng Lặng. Hình ảnh được chụp lại chính là cái cảnh nó nắm tay Thanh Tùng.
Mặt nó thoáng biến sắc nhưng nhanh chóng lấy lại được bình thường, nó và Thanh Tùng ko có điều gì mời ám hết thì làm sao nó phải sợ. Nhưng nó ko ngờ được rằng Thu Hương cho người theo dõi nó và hơn hết chính là anh ko tin nó. Lại còn nghi ngờ nó và người bạn thân của anh nữa chứ. Điều đó làm cho nó buồn và thật thất vọng.
Giọng của Thu Hương lại vang lên kéo nó ra khỏi những suy nghĩ:
– Thế nào, thật ko ngờ đúng ko? Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra thôi.
Nó ko đáp lại lời nói của Thu Hương nên bước qua cô ta để vào nhà, nhưng nó chưa bước được bước tiếp theo thì đã bị cô ta giữ lại, đẩy nó về phía cổng và lại lên tiếng:
– Chưa đủ thấy xấu hổ hay sao mà còn định tiếp tục đi vào? Tôi khuyên cô, nếu ko muốn nghe những lời khó nghe nữa thì tốt nhất nên quay về nơi cô đến đi.
Nó vẫn ko đáp lại lời cô ta nên càng khiến cô ta nổi điên. Nó cho rằng nó ko cần phải nói gì với loại người như cô ta. Tự nhiên nó thấy thật may mắn cho Thanh Tùng ko lấy cô ta về làm vợ. Nó giằng tay ra khỏi cô ta và bước vào nhà cùng Lê Thái.
Dường như cuộc nói chuyện ồn ào ở ngoài làm ảnh hưởng đến hai bậc phụ huynh ở trong nhà nên khi nó vừa bước đến bậc cấp để vào nhà đã thấy ba mẹ anh đứng ở cửa phòng khách hướng ra hỏi:
– Mấy đứa có chuyện gì mà ko vào nhà nói sao lại to tiếng ở ngoài đó thế? – Bà Lê Hạ lên tiếng.
Lê Thái nhanh chóng đáp lại, anh ko muốn chuyện này làm ảnh hưởng đến quan hệ vốn đã ko được mấy tốt đẹp giữa nó và mẹ anh:
– Ko có chuyện gì đâu mẹ, chỉ là hiểu lầm thôi. – Anh nói rồi đưa tay nắm lấy tay nó đi vào nhà.
Hiểu được cái nắm tay của anh là chỉ ko muốn mẹ anh hiểu lầm nên lòng nó cảm thấy lạnh buốt, anh thật sự ko tin nó ư? Những năm tháng qua hai người bên nhau ko đủ để làm cho anh tin nó?

Ba anh nhìn nó cười rồi vẫy tay gọi anh và nó vào nhà:
– Hai con vào nhà đi, vì công việc của hai con khá bận nên ba mẹ có chuyện này muốn bàn với hai con. – Ba anh nói khi nó và anh vừa vào đến nhà.
Mẹ anh đang định lên tiếng thì Thu Hương từ ngoài bước vào, nó vốn ko có cảm tình gì với Thu Hương nhưng có lẽ chuyện ngày hôm nay ko thể tránh được rồi. Cô ta cầm một xấp ảnh đi về phía bà Lê Hạ rồi cất tiếng nói:
– Con biết hôm nay ba mẹ gọi anh Thái về có việc gì nhưng trước khi nói ra những việc đó thì con xin ba mẹ hãy xem những tấm hình này đã.
Câu nói của Thu Hương vừa dứt thì những tấm ảnh cũng lần lượt xuất hiện trên mặt bàn. Vẻ mặt của ba mẹ anh đầu tiên là ngỡ ngàng rồi chuyển ánh mắt về phía nó. Giọng bà Lê Hạ bỗng nhiên vang lên:
– Chuyện này rút cuộc là thế nào? – Có lẽ trong giọng nói của bà mang một chút tức giận.
– Con ko biết từ đâu mà Thu Hương có những tấm ảnh này nhưng con nghĩ là Tuệ Minh có thể giả thích. – Lê Thái lên tiếng vì thực ra anh cũng muốn nghe lời giải thích của nó lắm rồi.
Nó vẫn bình tĩnh ngồi đó, ko nói câu gì mắt hết nhìn anh rồi đến ba mẹ anh. Nó ko dành cái nhìn nào cho người muốn gay nên sóng gió ngày hôm nay chút nào. Thực ra mà nói thì chuyện này cũng ko can hệ gì tới ba mẹ anh nên nó cảm thấy có phần hơi thất vọng khi thấy mẹ anh tham gia quá nhiều vào quan hệ của anh và nó. Sau khi quan sát sắc mặt của mọi người xong nó mới từ từ trả lời câu hỏi của mẹ anh:
– Thưa bác, con nghĩ người duy nhất có quyền chất vấn con trong chuyện này chỉ có anh Thái mà thôi và mối quan hệ giữa con và anh ấy cũng sẽ chỉ có con và anh ấy mới có thể giải quyết với nhau. Con ko biết chị Thu Hương lấy ở đâu ra những tấm ảnh này nhưng cây ngay ko sợ chết đứng. Nếu con có tật giật mình thì sau khi nhìn thấy những bức ảnh đó con đã ko bước vào đây.
Câu nói của nó làm cho anh vơi đi chút gì đó đang trào dâng trong lòng. Anh đã ko dành tin tưởng tuyệt đối cho nó rồi, bao năm tháng bên nhau tại sao anh ko nhận ra điều này chứ? Tại sao chỉ vì mấy tấm ảnh ko có căn cứ kia mà anh đã vội nghi ngờ nó. Anh thấy có lỗi với nó nên nắm chặt tay nó lên tiếng:
– Con tin cô ấy, và sẽ nghe cô ấy nói rõ chuyện này sau vì thế xin ba mẹ đừng nói gì thêm nữa.

Mẹ anh dường như ko hài lòng lắm vì quyết định này của anh, nhìn thẳng vào mắt nó mẹ anh nói:
– Tôi ko bao giờ chấp nhận một người con gái ko đứng đắn như thế này bước vào nhà làm con dâu tôi. Mong cô hãy giải thích cho rõ vấn đề này.
Nó thật sự ko muốn nói ra vì tấm ảnh đó cũng chụp được khá rõ hình ảnh lúc nó đưa cho Thanh Tùng cái thẻ ngân hàng. Nếu nói ra thì ko phải bao nhiêu công sức anh che đậy cho sự việc của anh Hải đổ bể sao, nhưng nếu ko nói ra thì mẹ anh khó lòng mà bỏ qua chuyện này được. Trong lúc nó đang ko biết phải làm sao thì ba anh lên tiếng:
– Anh nghĩ chuyện này nên để cho hai đứa giải quyết với nhau, anh tin là Tuệ Minh ko làm điều gì có lỗi với con trai mình đâu.
– Ko được, trước khi biết được chuyện gì đang sảy ra thì em ko thể cho qua chuyện này được – Giọng bà Lê Hạ phản bác lại ý kiến của ông Hoàng Phúc.
– Anh đã nói đó là chuyện riêng của hai đứa thì nên để hai đứa giải quyết với nhau, em ko nên xen quá nhiều vào đời tư của hai đứa nó. Em là mẹ nhưng các con đều lớn hết rồi em đừng coi chúng nó là trẻ con nữa. Hôm nay chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn để giả quyết, chuyện này coi như kết thúc ở đây. – Ông Hoàng Phúc lên tiếng quyết định.
Nó nhìn ba anh với ánh mắt biết ơn, thật sự nếu ko có ông có lẽ nó sẽ gặp rất nhiều rắc rối với một bà mẹ quan tâm thái quá và một cô em gái nhiều chuyện của anh đây.
– Cảm ơn bác đã tin con. Con sẽ ko làm bác thất vọng đâu. – Nó hướng ba anh nói lời cảm ơn.
Ko khí trong nhà có phần nặng nề hơn sau chuyện vừa rồi sảy ra, Lê Thái cảm nhận được điều đó nên lên tiếng phá vỡ bầu ko khí im lặng này:
– Ba mẹ có chuyện gì muốn nói với con và Tuệ Minh vậy? – Anh cũng muốn biết là chuyện gì mà ba mẹ anh gọi anh và nó về gấp như vậy.
Ba anh nhìn anh mỉm cười rồi đáp:
– Ba nghĩ sau khi ba nói ra người vui nhất có lẽ là con đấy, con trai ạ.
Thấy ba đáp lấp lửng như vậy càng khiến cho anh thêm phần tò mò, anh muốn biết rút cuộc là chuyện gì mà ba anh có vẻ vui mừng như thế.
– Rút cuộc là có chuyện gì vậy ạ? – Ko thể kìm nén cái bản tính tò mò của mình được anh kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.

Những câu nói lấp lửng của ba anh cũng khiến cho nó tò mò. Bản tính con người là tò mò mà, nó cũng nóng lòng như anh vậy nhưng lại ko biết phải hỏi ra sao đây, đành ngồi chờ đợi điều bất ngờ từ ba anh vậy.
– Cuối tuần tới ba mẹ định qua thăm nhà Tuệ Minh bàn việc của hai đứa với ông bà bên nhà. Hai đứa có ý kiến gì ko? – Ko muốn để hai đứa tò mò thêm nữa nên ông ko muốn hai đứa nó nhìn ông với ánh mắt mong chờ nữa.
Lê Thái chưa kịp vui mừng vì những điều ba anh vừa nói thì đã bị câu nói của mẹ anh làm tuột mất cảm xúc đang có.
– Nhưng chuyện này có lẽ sẽ hoãn lại khi mẹ chưa biết được chuyện gì đang sảy ra với những bức ảnh này. – Bà Lê Hạ lên tiếng
– Mẹ à, đã nói là ko có chuyện gì, con tin tưởng Tuệ Minh rồi mà. – Lê Thái thật sự rất mong cái điều mà ba anh vừa nói thành sự thật nên hết lời giải thích.
– Mẹ muốn mọi chuyện rõ ràng, con ko cần phải nói giúp cho nó như thế. – Mẹ anh vừa nói vừa nhìn nó với ánh mắt ko mấy thiện cảm.
Nó cũng hiểu lòng anh và hơn nữa nó cũng muốn chuyện này sẽ đến. Dù có phải nói dối thì nó cũng sẽ nói. Đưa mắt nhìn anh nó nhận được cái gật đầu của anh, rồi lại đưa mắt nhìn mẹ anh nó nhận được sự mong chờ ở đó. Hít một hơi sâu nó quyết định nói:
– Thưa bác, những bức ảnh này đúng là có thật nhưng những gì diễn ra ở đây khiến ọi người có cái nhìn sai về quan hệ giữa con và anh Thanh Tùng. Hôm đó con hẹn anh ấy ra là có một thứ muốn đưa. – Nó vừa nói vừa đưa mắt tìm bức ảnh chụp cảnh nó đưa cho Thanh Tùng cái thẻ ngân hàng rồi nói tiếp – Chắc mọi người nhìn rõ vật con muốn đưa anh ấy là cái gì đúng ko? Vì anh ấy ko chịu nhận nên con mới cầm tay anh ấy năn nỉ như vậy. Giữa con và anh ấy là tình anh em, ko phải là tình cảm nam nữ, hơn nữa anh ấy cũng đã giúp đỡ con và anh Thái rất nhiều. Liệu anh ấy gặp khó khắn như vậy mà con và anh Thái có thể làm ngơ được hay sao? Hành động nắm tay của một đứa em gái đối với anh trai mình cũng được coi là có vấn đề hay sao chứ?
Câu nói của nó vừa kết thúc thì cũng là lúc có một cái gì đó nhói lên trong lòng Lê Thái. Anh hiểu những gì nó nói, vì ko muốn vạch trần sự việc của anh Hải nó chọn cách nói dối nhưng người lấy đi cái thẻ ngân hàng đó ko phải là Thanh Tùng mà lại chính là anh. Vậy mà anh ko tin nó, ko tìm hiểu kỹ mọi chuyện ko quan sát kỹ những bức hình đã vội nghi ngờ nó. Anh đúng thật là một kẻ chẳng ra gì. Giờ lại còn hùa theo ba mẹ và đứa em gái luôn tìm cách bắt nạt nó để làm khó nó. Anh sai rồi, là anh sai rồi. Anh đã làm khổ nó rồi.
– Mọi người nghe rõ rồi chứ? Con tin cô ấy và cũng tin Thanh Tùng ko làm điều gì quá đáng hết. Chuyện này kết thúc ở đây được chưa? – Giọng anh vang lên lạnh lùng nhưng cũng có tình chất ra lệnh.
Ko khí trong căn phòng lại một lần nữa căng thẳng, đến thở mạnh nó cũng ko dám. Nhìn mặt anh nó biết anh đang tức giận, và nó cũng đủ thông minh để hiểu rằng anh đã biết tất cả. Giờ việc nó nên làm là im lặng và hứng chịu cơn giận dữ của anh mà thôi.
– Mọi chuyện đã sáng tỏ rồi, công việc của tuần sau vẫn cứ theo lịch tiến hành nhé. Tuệ Minh về thông báo với ba mẹ con giúp ba mẹ nhé. Con bảo ba mẹ con ko cần phải chuẩn bị gì đâu, chỉ là ba mẹ muốn xuống thăm gia đình con thôi.- Ông Hoàng Phúc nhẹ nhàng lên tiếng dặn dò nó.
Cảm giác hạnh phúc như những áng mây bồng bềnh trôi trên bầu trời xanh thẳm. Có lẽ nào anh và nó sẽ cùng nắm tay nhau để bước đi mãi như thế? Câu trả lời vẫn nằm trong tay nó, nó vẫn thận trọng từng bước như sợ hạnh phúc này đến nhanh nhưng cũng sẽ đi thật nhanh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.