Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh

Chương 52


Bạn đang đọc Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh – Chương 52

Những ngày sau anh dường như đã bình tĩnh hơn, anh suy nghĩ nhiều hơn về những điều nó nói. Dù thế nào đi chăng nữa thì anh cũng ko thể nhận sự giúp đỡ của nó thêm nữa, những gì anh nợ nó cả cuộc đời này anh ko thể trả hết được rồi, làm sao anh có thể nhận thêm sự giúp đỡ nào từ nó nữa đây?
Sau gần một tuần tự nhốt mình trong văn phòng, anh trở lại ngôi nhà mà mình đang rao bán, anh cần bình tĩnh để nói chuyện với anh trai mình. Dù anh ta có làm tổn thương anh bao nhiêu đi chăng nữa thì anh ta vẫn là anh trai của anh.
Mở cửa bước vào nhà, anh ko tin đây là tổ ấm mà anh từng chăm chút rất nhiều, căn nhà của anh dường như biến thành một bãi rác công cộng. Những vỏ chai rượu nằm lăn lóc khắp nhà, quần áo mỗi nơi một chiếc và trên chiếc ghế sofa kia là anh trai anh đang nằm đó tay vẫn cầm chai rượu còn phân nửa. Anh lại như được nhìn thấy hình ảnh của mình gần một tuần qua. Tiến lại gần anh đưa tay giật lấy chai rượu rồi thẳng tay ném ra ngoài cửa sổ. Dùng giọng nhẹ nhất có thể anh hướng anh trai mình nói:
– Anh vào trong rửa mặt cho tỉnh táo đi, tôi có chuyện cần nói với anh.
Bất ngờ vì sự hiện diện và những hành động của em trai mình, Lê Hải đưa mắt nhìn Lê Thái vẻ dò xét:
– Anh nghĩ em đã bỏ mặc anh rồi chứ? Sao em ko đi đi về đây làm gì? Những việc anh gây ra anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm. – Lê Hải ko giữ được bình tĩnh mà hét lên.
Nhìn anh ta với ánh mắt gần như khinh thường, anh ko nhìn anh ta cất tiếng nói tiếp:
– Anh tự chịu trách nhiệm bằng cách biến nhà tôi thành cái bãi rác như thế này ư? Anh có muốn ba mẹ nghe tin này mà chết sớm ko hả? – Lê Thái cũng hét lên, anh đã cố kìm lại để ko xông lại đánh cho anh ta thêm trận nữa.
Anh hiểu tâm lý của anh trai anh lúc này, nếu anh cố tình găng thêm chút nữa có khi nào anh ta cũng lại tìm đến con đường dại dột mà anh từng nghĩ hay ko? Anh ko dám khẳng định là điều đó ko sảy ra, anh sợ chỉ một lời nói của anh thôi cũng sẽ khiến tình hình mất kiểm soát. Cố kìm nén cơn tức giận anh lại hướng ánh mắt về phía anh trai mình nói nhẹ:

– Anh hãy rửa mặt cho tỉnh táo đi, chúng ta cần nói chuyện.
Lần này Lê Hải ko phản kháng mà ngoan ngoãn đi vào trong rửa mặt. Có lẽ anh ta biết hậu quả những gì mình gây ra lần này cũng nặng nề ko kém lần trước. Anh ta thật sự đã làm khổ đến những người yêu quý anh ta quá nhiều rồi. Từ em trai, em gái, ba mẹ anh ta rồi đến cả hai thiên thần bé nhỏ của anh ta nữa. Từ khi chúng nó được sinh ra, anh ta chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người cha, liệu anh ta có xứng đáng để được nghe hai thiên thần đó gọi một tiếng “ba” hay ko?
Với tâm trạng tỉnh táo nhất anh ta bước ra từ phòng vệ sinh tiến thẳng đến chiếc ghế ngồi đối diện với Lê Thái. Anh ta biết dù trước hay sau anh ta cũng phải đối mặt một lần với em trai mình. Anh ta vừa ngồi xuống ghế Lê Thái đã lên tiếng:
– Anh nghe cho rõ những điều tôi sắp nói đây, tôi sẽ chỉ nói duy nhất một lần thôi. – Ngưng lại nhìn anh ta để xem phản ứng của anh ta ra sao, Lê Thái hài lòng nói tiếp – Thứ nhất, ngôi nhà này đã được rao bán vì thế anh nên chuyển lên văn phòng sống với tôi hoặc có thể quay về căn nhà tôi đã thuê cho anh, tôi đã thanh toán tiền nhà một năm nên anh có thể yên tâm ở đó, chuyện anh nợ tiền cô chủ nhà tôi cũng đã giải quyết xong. Thứ hai, tôi sẽ nhận trả toàn bộ số nợ của anh hiện tại, khi tôi trả xong số nợ này thì tôi sẽ ko còn là Hoàng Lê Thái của trước kia nữa nên anh tìm việc mà tự lo cho cuộc sống của mình đi đừng chông chờ thêm một điều gì ở tôi nữa. Đó là cái giá mà anh phải trả cho sự ngu ngốc đến mù quáng của mình.
Nói ra những lời này anh cũng thật sự đau lòng, tình anh em máu mủ ruột già, anh ta là khúc ruột trên, anh là khúc ruột dưới mà từ nay phải xem nhau như hai người xa lạ như thế anh nào đành lòng nhưng nếu ko làm như thế anh ta sẽ dựa mãi vào anh. Cứ như thế thì làm sao anh ta khá lên được. Cuộc sống này thật sự ko phải là mơ, ko phải là một thế giới đầy những hạnh phúc. Đáng lẽ ra anh ta phải hiểu điều đó hơn anh chứ, tại sao anh ta lúc nào cũng phi thực tế cuộc sống của mình như thế chứ. Anh ko thể lúc nào cũng chạy theo giải quyết những rắc rối cho anh ta được, sau này anh còn phải lo cho gia đình của mình nữa chứ, còn phải lo cho vợ con anh nữa chứ. Dù vợ anh có vị tha, có bao dung đến thế nào thì cũng làm sao chấp nhận được việc anh suốt ngày theo sau anh trai mình bảo vệ anh ta như một đứa trẻ được. Đây có lẽ là cách tốt nhất để anh ta tự đứng lên thôi. Đúng như anh Minh đã từng nói “hãy cứ vứt nó ra ngoài xã hội để nó biết thế nào là cuộc sống, nó sẽ ko chết được đâu . . .”
Bất ngờ vì những lời em trai mình nói, sau phút giây ngỡ ngàng Lê Hải lên tiếng:
– Em ko thể bán ngôi nhà này được, đây là tài sản duy nhất còn lại của em và cũng là khối tài sản đầu tiên em có được sau bao năm lăn lộn trên thương trường. Và em có cần phải tuyệt tình với anh như thế ko?
Lê Hải hiểu anh ta ko thể đòi hỏi hơn một điều gì nữa từ phía em trai mình, nhưng nếu phải trả giá như thế là quá đắt với anh ta. Anh ta cũng hiểu ngôi nhà này quý giá với em trai anh ta như thế nào nhưng để tìm cách khác thì hiện giờ anh ta ko có khả năng. Vì anh ta mà em trai anh ta đã phải chạy vay khắp nơi vậy mà cuối cùng cũng phải bán ngôi nhà này. Lòng anh ta lúc này có thây đau ko? Có thấy ân hận ko? Nhưng giờ này đau và ân hận thì được gì chứ? Có lấy lại được những gì đã mất hay ko?

Lê Thái sau khi nghe những lời Lê Hải nói thì càng thêm tức giận. Đến giờ này anh ta còn có thể nói những lời như thế sao
– Anh nói đi, nếu tôi ko bán ngôi nhà này thì lấy đâu ra tiền để trả nợ cho anh đây? Anh nói bạn bè anh rất nhiều, ai cũng tốt cả sao những lúc như thế này thì lại chẳng thấy ai cả? Anh có tiền anh vung cho bạn bè anh ăn chơi, em anh có được xu nào ko thế mà giờ đây những gì anh gây ra tôi lại là người phải gánh vác. Như thế anh còn đòi hỏi gì ở tôi nữa đây?
Những lời Lê Thái nói ko sai, lúc anh ta có tiền anh ta chưa bao giờ đưa cho em trai mình lấy một xu, lúc đó bạn bè anh ta vây quanh anh ta dùng những lời ngon ngọt để anh ta tung tiền cho chúng nó ăn chơi, đến khi anh ta khó khăn thì chúng nó biến đâu để lại những gánh nặng cho đứa em mà chưa một lần anh ta quan tâm đến cuộc sống của nó như thế nào. Anh ta có được một người em trai như thế thì còn đòi hỏi điều gì nữa đây?
– Anh biết anh đã làm khổ em rất nhiều, nhưng em cũng ko cần phải tuyệt tình với anh như thế. Dù thế nào chúng ta cũng là anh em cùng một mẹ sinh ra. – Lê Hải vẫn cố cứu vãn tình hình.
Cơn giận của Lê Thái càng lên đến đỉnh điểm, anh chỉ thẳng tay vào mặt anh trai mình mà nói:
– Câm ngay, tao ko cho phép mày nhắc đến ba mẹ. Tao ko từ bỏ quan hệ anh em với mày nhưng cuộc sống của mày từ nay mày phải tự lo. Tao ko đủ khả năng để lo ày thêm một ngày nào nữa, mày thử nghĩ xem mày có xứng đáng làm anh trai tao ko? Hơn 30 năm tao có mặt trên cuộc đời này thì có đến 25 năm tao sống vì mày, dành ày những điều tốt đẹp nhất. Tao luôn giành lấy những công việc nặng nhọc nhất mà nhường ày những công việc nhẹ nhàng thế nhưng đã có giây phút nào mày coi tao là em mày chưa? Hay từ trước đến nay mày luôn coi tao là một thằng cu li làm chân sai vặt ày?
Cơn tức giận đã bị Lê Hải đẩy lên đến đỉnh điểm. Lê Thái thường ngày ko phải là người hay kể lể công lao nhưng Lê Hải đã phạm phải một sai lầm đó chính là đụng chạm vào một chút tình yêu thương còn sót lại của anh dành cho anh trai mình. Anh ta giờ đây ko còn xứng đáng với vai trò là một người anh đáng kính của anh nữa. Nếu ko vì suy nghĩ cho ba mẹ thì anh đã từ mặt thằng anh trai này của mình rồi. Người ta có anh trai để cùng nhau gánh vác những công việc nặng nhọc, những biến cố có thể sảy ra nhưng anh có anh trai để làm gì? Để anh trai phá vỡ sự nghiệp của anh, để làm một cái đuôi ăn bám anh?
Ko để Lê Hải nói thêm câu gì nữa, sau khi buông thêm một câu cuối cùng anh cũng cất bước ra khỏi ngôi nhà của chính mình:

– Tất cả những gì tôi muốn nói đã nói hết rồi, anh thu xếp đồ của anh chuyển đến đâu là quyền của anh tôi ko quan tâm nữa. Một điều nữa tôi muốn nhắc anh đó là anh sống cho tốt để xứng đáng với trách nhiệm của một thằng đàn ông trưởng thành đừng có làm khổ ai thêm nữa.
Lê Thái đi rồi để lại Lê Hải với rất nhiều suy nghĩ hồn loạn. Anh ta đã đánh mất người em trai mà anh ta chưa từng yêu thương nhưng lại làm khổ quá nhiều. Cái giá này ko quá đắt nhưng liệu có đủ để làm anh ta cảnh tỉnh cho những gì sẽ sảy ra ở tương lại hay ko?
Sau khi rời khỏi ngôi nhà mà anh đã từng mơ ước đó là mái ấm của anh và nó, bước chân của anh vô định ko biết đi về đâu. Cứ lang thang nơi phố phường chật hẹp này để suy nghĩ về những gì đã sảy ra. Liệu những lời anh vừa nói với anh trai có phải quá nặng ko? Anh làm như thế có phạm vào điều tối kị nào của luân lý đạo làm người hay ko?
***************
– Hôm nay em hẹn anh ra đây có chuyện gì thế? – Thanh Tùng vừa ngồi xuống ghế đã vội hỏi nó ngay.
– Em có chuyện này muốn nhờ anh giúp đỡ đây. Anh sẽ giúp cho dù em nhờ anh bất cứ việc gì đúng ko? – Nó đáp lại lời Thanh Tùng nhưng cũng hỏi thêm một câu để chắc chắn rằng Thanh Túng sẽ nhận lời.
– Tất nhiên, chỉ cần việc đó anh có thể làm được nhất định anh sẽ giúp. – Thanh Tùng nhẹ nhàng đáp lại nó.
Hơn ai hết hắn hiểu ngày hôm nay nó hẹn hắn ra đây là có việc gì. Hắn chỉ hỏi nó như vậy cho có lệ thôi, hắn ko đành lòng khi vạch trần cái ý định mà nó muốn nhờ hắn. Hắn cũng hiểu phải khó khăn lắm nó mới quyết định nhờ hắn giúp, còn hắn thì luôn sẵn lòng làm bất cứ việc gì để nó vui.
Nhận được câu trả lời của Thanh Tùng nó mới đặt vào tay anh một tấm thẻ ngân hàng và nói:

– Anh hãy giúp em đưa cái này cho Lê Thái, chỉ có trên danh nghĩa của anh thì anh ấy mới nhận thôi. Ngôi nhà của anh ấy em đã nhờ luật sư của ba em mua lại rồi, với số tiền bán ngôi nhà ấy cũng ko thể đủ trả nợ được thế nên em muốn giúp đỡ anh ấy nhiều hơn nữa nhưng anh ấy ko nhận. Anh đừng để cho anh ấy biết điều này nhé, nếu biết anh ấy sẽ giận em mất.
Nó nắm chặt tay Thanh Tùng như sợ sau khi nói ra những lời này hắn sẽ ko giúp nó nữa, nó hiểu hắn có tình cảm với nó, nó đã từng yêu cầu hắn đừng bao giờ thổ lộ điều đó với nó nhưng lại ko thể ngăn tình cảm của hắn dành cho nó. Nó cũng biết bao nhiêu lần nó làm hắn tổn thương nhưng thay vì hận nó rời xa nó hắn lại chọn cách yêu thương nó theo cách của hắn, ở lại bên nó và luôn xuất hiện những lúc nó cảm thấy cần người để chia sẻ nhất.
– Anh cũng muốn giúp đỡ Lê Thái, chuyện lần trước anh ko giúp được gì cho nó nhưng lần này anh có thể, anh sẽ ko để sự nghiệp của nó cứ thế nào trôi đi mất đâu. Em yên tâm nhé. – Hắn hiểu tâm trạng nó đang hoảng loạn như thế nào, nếu là hắn thì hắn cũng như vậy thôi.
Sau khi nghe nó kể những gì sảy ra với Lê Thái trong gần một tuần anh tránh mặt mọi người Thanh Tùng mới giật mình. Suýt chút nữa thôi hắn mất một người bạn thân, hắn ko ngời sự việc lần này lại khiến thằng bạn thân của mình suy sụp đến vậy. Nhưng nghĩ cho cùng thì những gì vừa sảy ra cũng đúng thôi. Xung quanh Lê Thái có bao nhiêu áp lực, chuyện một năm trước nợ chưa trả hết lần này lại thêm một khoản nợ khổng lồ nữa. Nếu là hắn thì hắn cũng muốn buông xuôi chứ đừng nói là Lê Thái.
Sau hai ngày thuyết phục và hứa sẽ cưới vợ trong 1 năm tới ba hắn mới quyết định giúp đỡ Lê Thái. Điều trước mắt đối với hắn là phải giúp Lê Thái trụ vững còn cái điều kiện kia tạm thời hắn ko nghĩ đến, đang định đi tìm Lê Thái thì lại nhận được cuộc điện thoại hẹn gặ của nó. Hắn phần nào đoán được ý định của nó nên mới đến gặp nó tại đây.
– Em cảm ơn anh rất nhiều, cuộc đời này em và Lê Thái nợ anh, phải làm sao để trả hết món nợ ân tình này đây? – Nó nghẹn ngào nhìn hắn mà giọng nói như tắc lại.
– Em đừng có mít ướt như thế chứ? Những gì anh làm là để giữ lại nụ cười cho em, đừng để những điều anh làm trở nên vô nghĩa. – Hắn nói rồi đưa về phía nó chiếc khăn của hắn.
Hắn ko có hạnh phúc là được dùng tay mình lau đi những giọt nước mắt kia nhưng hắn sẽ cố gắng để những giọt nước mắt ấy ko phải rơi như thế này nữa. Tình yêu hắn dành cho nó ko thể nói bằng lời vì nó ko cho hắn nói. Nó muốn hắn mãi mãi là một người bạn tri kỉ của nó. Nghĩ đến đây hắn lại tự cười chính mình. Phải, hắn mãi mãi chỉ là bạn tri kỉ của nó mà thôi. Tim hắn đau khi nghĩ lại những điều đó, nó có biết ko?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.