Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh

Chương 3


Bạn đang đọc Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh – Chương 3

Ngẩng đầu lên nhìn người con trai đối diện nó đáp:
– Ở đây còn rất nhiều chỗ, tại sao anh lại phải chọn bàn của em?
Đúng là ở đây còn rất nhiều chỗ trống, hôm nay ko phải là ngày nghỉ và giờ này lại ko phải giờ tan ca nên khách trong quán khá thưa và còn rất nhiều bàn trống.
Ko đợi nó trả lời người đó kéo chiếc ghế đối diện nó và ngồi xuống đó.
– Anh là Thanh Tùng. Rất vui được làm quen với em.
Nó ko hề cảm thấy có ác cảm với người này mà ngược lại người này lại mang đến cho nó cảm giác quen thuộc và ấm áp có thể tin tưởng được. Nó nhìn người đối diện lên tiếng:
– Em là Tuệ Minh.
– Ồ, tên của em rất đẹp.
Nó ko khỏi tự hào về cái tên ba mẹ nó đặt, đúng là rất đẹp và có ý nghĩa nữa. Chữ Tuệ trong tên nó được lấy trong từ trí tuệ còn Minh có nghĩa là ánh sáng.
Thanh Tùng nhìn nó mỉm cười, nó ko phải là một người xinh đẹp vừa gặp đã hút hồn người khác. Vẻ đẹp của nó nhìn chăm chú mới nhận ra được. Làn da nâu khỏe khoắn, cặp mắt to tròn, hai cái má bầu bình và xuất hiện trên đó là cái lúm đồng tiền xinh xinh.
Nhưng đó ko phải là tất cả những điều thu hút hắn bước lại gần nó. Vẻ mặt nó hôm nay như chất chứa nhiều tâm sự. Là một bác sỹ tâm lý hắn nhìn thấy rất rõ điều đó. Hắn bước đến bên nó chỉ muốn cùng nó cởi bỏ vẻ mặt đó đi. Ở tuổi nó ko cần phải mang vẻ mặt như thế.
– Anh có thể biết nhóc đang suy nghĩ gì mà có vẻ đây tâm trạng như thế ko?
Nó ngước mắt nhìn người đối diện. Ko lẽ vẻ mặt của nó đã để người ngoài đọc được suy nghĩ của nó hay sao chứ?

– Em chỉ đang suy nghĩ lại những gì đã sảy ra xung quanh mình mà thôi.
Nó cảm thấy giữa hắn và nó chưa đủ độ thân thiết để biết hết mọi suy nghĩ của nó, mặc dù người này rất dễ gần và nó cũng cảm thấy tin tưởng đi chăng nữa.
– Nếu em ko muốn nói anh cũng ko ép, nhưng bất cứ lúc nào cần người tâm sự em có thể tìm đến anh. Anh là một bác sỹ nên sẽ giữ nguyên tắc nghề nghiệp đó là ko bao giờ tiếc lộ bí mật của bệnh nhân. – Nói rồi hắn nhìn nó nháy mắt.
Ồ, người này là một bác sỹ nó có thể coi người này là tiền bối để nó học hỏi kinh nghiệm được ko nhỉ?
Nó phân vân nhìn hắn rồi cất tiếng:
– Anh là bác sỹ, vậy anh có lời khuyên nào dành cho em khi em chuẩn bị đi theo ngành của anh ko?
– Anh ko nghĩ là nhóc theo ngành y đâu, anh thấy giới trẻ hiện nay thường có xu hướng thi vào ngành kinh tế hơn là những ngành khoa học và nghiên cứu. Nhưng anh cũng có chút ít kinh nghiệm truyền đạt lại cho nhóc đây.
Thế là nó và hắn cứ một người hỏi một người trả lời, ko khí náo loạn cả một góc.
Nhờ hắn mà nó đã có một chút ít kinh nghiệm để bước vào chinh phục ước mơ của nó rồi.
Đột nhiên hắn nhìn nó cười:
– Này nhóc, em có biết em khác người lắm ko?
Nó ngơ ngác nhìn hắn ko hiểu. Điều đó càng làm cho hắn cười lớn.
– Nhóc à, nhìn lại nhóc đi. Chân đi dép lê, mặc một bộ đồ chẳng giống ai, đi vào một nơi dành cho giới trí thức tìm đến, rồi lại ngồi thưởng thức một tách cafe với tâm trạng nặng nề. – Hăn nhìn nó đầy ẩn ý – Như vậy đã đủ làm em khác người chưa nhỉ?

Nó đưa mắt nhìn lại chính mình và ko khỏi thở dài. Bây giờ thì nó đã biết tại sao khi nó vừa bước vào đã nghe thấy những lời xì xào mà nó nghe ko rõ cũng chẳng thèm để tâm.
Như để kéo nó ra khỏi trạng thái xấu hổ vì sự thẳng thắn của mình. Thanh Tùng lên tiếng:
– Sao em lại thích cafe đen ko đường mà ko phải là sinh tố sữa chua, cam ép . . . như mọi cô nhóc khác nhỉ?
– Em cũng đã từng thắc mắc tại sao nhưng lại ko tìm được câu trả lời đấy anh à. Đôi khi thích một cái gì đó đâu cần thiết phải có lý do anh nhỉ?
Ngay từ đầu hắn đã có cảm giác nó ko giống những cô gái xung quanh mình. Hắn ko đẹp đến mức gái vây quanh đếm ko hết như thằng bạn hắn nhưng cũng ko quá lu mờ. Xung quanh luôn có những cô nàng đỏng đảnh lúc nào cũng muốn nũng nịu, muốn hắn quan tâm nhưng nó thì khác. Hắn cảm nhận ở nó có một cái gì đó cuốn hút hắn, hắn muốn tìm hiểu xem đó chính xác là cái gì.
Ngồi đối diện nó, luôn nhìn nó với anh mắt chăm chú, hắn ko thể nhận ra điều gì đã cuốn hút hắn đến thế. Phải chăng, những người con gái trước luôn tìm đến hắn, nhưng giờ là hắn đi tìm nó.
Bất chợt nó lên tiếng làm hắn giật mình như bị bắt quả tang làm điều gì đó mờ ám:
– Anh Tùng này, em muốn đi du học nhưng ba mẹ em lại kô đồng ý cho em đến nơi mà em đã chọn. Họ muốn em đến nơi mà họ chọn. Như vậy em phải làm gì nhỉ?
Câu nói vừa bật ra khỏi miệng thì nó ngỡ ngàng ko hiểu sao nó lại nói ra cái điều mà làm nó suy nghĩ cả tuần nay với người mà nó vừa quen cách đây hơn 1h đồng hồ.
Hắn nhìn nó chăm chú rồi đáp:
– Anh nghĩ em nên giữ vững lập trường của mình, ba mẹ nào cũng muốn tốt cho con cái nhưng ko phải lúc nào họ cũng đúng. Anh tin là ba mẹ em sau khi suy nghĩ kỹ sẽ ủng hộ quyết định của em thôi.
Vậy là có thêm một người nữa cùng suy nghĩ với nó. Nó ko biết nên cảm ơn hắn như thế nào về lời khuyên vừa rồi đây.

Ngồi thêm một lát nữa thì nó xin phép ra về trước.
Đi giữa đường phố tấp nập người qua lại nó nghĩ đến My. Con bạn thân của nó tuần qua biến mất một cách đáng ngờ. Ko để lại lời nhắn gì cả, gọi điện thì tắt máy. Ko biết My có sảy ra chuyện gì ko nữa.
Nhắc đến những chuyện bất thường nó mới nhớ, cả tuần nay cũng ko thấy anh Mạnh Quân của nó đâu nữa. Mọi lần đi công tác anh đều thông báo với cả nhà, nhưng lần này lại ko thấy anh nói gì và cũng ko thấy ba mẹ hay chị Trang nói gì đến tin tức của anh ấy.
Cả My và anh Quân đều biến mất một lúc, có phải hai người này có chuyện gì mờ ám ko nhỉ?
Đang mải mê suy nghĩ nó đã về đến nhà từ lúc nào ko biết.
Còn đang ko biết trả lời với sự mất tích bất ngời cả buổi chiều của mình như thế nào nó đã nhận ra tiếng My và cả tiếng của anh Quân trong nhà vọng ra.
Nó vội đẩy cửa bước vào. Ngạc nhiên hơn cho nó là cả ba mẹ và chị Trang của nó cũng đã có mặt ở nhà. – Nó nghĩ thầm – Hôm nay là ngày đặc biệt gì mà cả nhà lại về sớm thể nhỉ. Chị Trang còn cùng mẹ vào bếp nữa. Điều này cực kỳ lạ nha, tại chị nó từng tuyên bố sẽ ko bao giờ vào bếp phục vụ ai cả.
Ba nó thấy nó về nhưng vẫn đứng ở cửa thì lênn tiếng gọi:
– Tuệ Minh, sao con chưa vào nhà. Mọi người đang chờ con đấy, hôm nay sẽ có một bất ngơi dành cho con nhé.
– Mọi người làm gì mà cứ như mở tiệc vậy? Có chuyện gì cần chúc mừng hay sao ạ? – Giọng nó vang lên đầy thắc mắc.
– Em cứ vào nhà đi, ba mẹ có một chuyện cần thông báo cho em biết – Anh Quân nó lên tiếng.
– Đúng đó vào nhà đi, đứng đó làm gì? – My nhìn nó nháy mắt.
Nó bước đến gần ba nó rồi ngồi xuống.
Đợi nó ngồi xuống ba nó mới nhìn nó lên tiếng:
– Tuệ Minh này, con nghe tin này xong đừng bất ngời quá nhé. Phải thật bình tĩnh đấy.

Mọi người im lặng chờ đợi.
Nó ngước đôi mắt to tròn cũng đang chờ đợi.
Vừa vuốt tóc nó, giọng ông Đức vừa vang lên đầy yêu thương:
– Ba mẹ đã quyết định đồng ý cho con sang Pháp du học. Cùng đi với con có My và anh Mạnh Quân của con.
Nó nghe như có cái gì đó đỗ ầm, tai nó như ko nghe thấy điều gì. Nó lắp bắp hỏi lại:
– Thât . . . thật sao?
Nhưng nó đi và My cũng đi cùng nó thôi chứ anh Quân đi làm gì nhỉ? Não bộ của nó nhanh chóng tiếp nhận thông tin và sau đó là phân tích.
Nghĩ mãi cũng ko ra nó lên tiếng cho thắc mắc của minh:
– Sao anh Quân lại đi cùng con là My ạ?
Lần này ko phải là ba nó trả lời mà thay vào đó là tiếng của My:
– Nhóc kia, cậu phải cảm ơn tớ vì đã đồng ý đi cùng cậu chứ. Anh Mạnh Quân đi cùng chúng ta là sự sắp xếp của ba mẹ cậu. Thứ nhất anh ấy sang đó là thực hiện dự án xâm nhập thị trường mới, thứ hai là để chăm sóc cậu vì hai bác vẫn chưa yên tâm để cậu tự lập trong thời gian đầu này.
Thì ra là vậy, nó đã hiểu ý đồ của ba mẹ nó. Nó thầm cảm ơn ông trời đã ban cho nó một gia đình như thế.
Nó quay qua ôm chặt lấy ba mẹ đang ngồi bên. Những cái ôm siết chặt thể hiện lòng biết ơn và tình cảm của mọi người dành cho nhau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.