Bạn đang đọc Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh – Chương 2
Cũng đã được một tuần từ cái buổi tối nó đưa ra ý kiến của mình cho tương lai của mình. Cả nhà từ hôm đó ko ai nhắc với nó về chuyện này nữa.
Cả nhà muốn dành cho nó một bất ngờ nên cũng dành thời gian này chuẩn bị.
Đang lang thang trên con phố mà nó cho là đẹp nhất Hà Thành với những hàng cây cao xanh mát, đập vào mắt nó là quán cafe quen thuộc. Nó ko biết nó đã dừng chân trước quán từ khi nào. Cái quán có cái tên đặc biệt như chính sở thích của nó vậy: ” Cafe Khoảng Lặng” và cafe đen ko đường
Nó bước vào quán tiến đến chiếc bàn quen thuộc.
Dường như là khách quen ở đây nên ko cần hỏi người phục vụ đã đưa đến bên nó một tách cafe đen ko đường
Nó mỉm cười với anh chàng phục vụ:
– Cám ơn anh nhé.
Mỉm cười đáp lại, anh chàng biến mất khỏi tầm mắt của nó.
Nó ngẫn ngơ nhìn dòng xe cộ ngoài phố. Cuộc sống cứ hối hả bước từng bước dài vội vã chỉ có mình nó là đang đứng lại. Nó ko biết cuộc sống sau này sẽ thế nào khi ba mẹ ko chấp nhận yêu cầu của nó? Biết bao giờ nó mới ra khỏi vòng tay của những người thân yêu đây.
Dứt dòng suy nghĩ quay lại với tách cafe. Nó ko hiểu tại sao nó thích cafe đắng. Khi chạm vào đầu môi thì vị đắng ngắt chạy vào tâm trí đánh thức dây thần kinh đang trì trệ nhưng khi qua khỏi cổ họng thì lại mang cho nó vị ngọt nơi đầu lưỡi. Một cảm giác thật khó quên. Và cũng ko biết nó thích cafe từ khi nào nữa.
Nó rất thích quán cafe này ko phải chỉ là nằm trên con phố nó yêu thích mà còn bởi ko gian của quán. Dù cho cuộc sống ngoài kia có nhanh, có vội vã đến đâu thì khi bước qua cánh cửa kia thì con người dường như sống chậm lại và đâu đó có một khoảng lặng để họ suy nghĩ về cuộc sống của mình. Hơn nữa đây còn là một quán cafe sách, đến đây vừa có thể thưởng thức tách cafe béo ngậy, ly sinh tố mát lạnh . . . vừa có thể đọc những cuốn sách mà mình yêu thích.
Nó ko hề biết rằng cách đấy 2 chiếc bàn có một người luôn dõi theo từng cử chỉ của nó từ khi nó bước vào quán cho đến giờ.
Người đó cất bước tiến về phía nó. Khi còn cách nó vài bước chân bất chợt người đó lên tiếng:
– Anh có thể ngồi đây ko nhóc?
Nếu có ai đã đọc phần post trước của cún thì bỏ qua phần đấy nhé. Phần này mới là phần chính thức. Cảm ơn mọi người đã đọc