Bạn đang đọc Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh – Chương 26
Chương 5: – tiếp . . .
Chưa bao giờ nó lâm vào một tình huống khó sử như thế này cả. Một bên là ba mẹ, một bên là người nó yêu. Ngã ba đường nó biết chọn đi bên nào đây? Liệu có con đường nào cho nó đi mà vẹn cả đôi đường ko nhỉ?
Đang suy nghĩ, nó thấy bóng dáng Thanh Tùng đang bước lại. Hắn đưa tay vỗ vai nó:
– Em có chuyện gì mà như người mất hồn thế?
– Có chuyện rắc rối rồi anh ạ.- Nó thở dài nhìn hắn nói.
– Có chuyện gì nói cho anh nghe xem nào?
– Ba mẹ em ko đồng ý cho em quen anh Thái.
Thanh Tùng nhìn nó ngạc nhiên:
– Tại sao?
Nó nhìn sang Thanh Tùng thở dài:
– Ba mẹ em sợ anh ấy chỉ chơi đùa với em thôi nên nhất định ko cho em quen với anh ấy.
Hiểu ra vấn đề, Thanh Tùng thở ra nhẹ nhàng. Chuyện này hắn cũng đã từng suy nghĩ, nhưng bây giờ thì hắn tin Lê Thái có cách khiến cho gia đình Tuệ Minh tin tưởng.
– Em đừng lo, anh tin Thái có cách khiến cho ba mẹ em tin và giao em cho nó.
– Thật ko anh? – Nó hỏi với giọng nghi ngờ.
– Nếu em tin và yêu nó thì nó nhất định sẽ ko làm em thất vọng đâu. – Thanh Tùng nhìn nó khẳng định.
Đành phải tin tưởng vào anh thôi, giờ thì làm gì còn cách nào khác nữa.
Chào Thanh Tùng nó quay người trở về khoa làm việc của nó.
Khi còn lại một mình Thanh Tùng nhấc điện thoại gọi cho Lê Thái:
– Cậu còn định chần chừ đến khi nào nữa? Nếu cậu còn như thế sẽ khiến Tuệ Minh mệt mỏi đấy.
Lê Thái lên tiếng đáp lại:
– Tớ biết, thế nên tối nay tớ mới hẹn cô ấy nói chuyện mà.
– Cậu có biết gia đình cô ấy đang phản đối chuyện của hai người ko?
– Sao lại có chuyện đó? – Lê Thái ngạc nhiên hỏi
Thanh Tùng lắc đầu trả lời:
– Tại vì cái tính đào hoa của cậu ngày trước đấy, còn chuyện hôn thê Thạch Thảo nữa. Cậu định giải quyết chuyện này thế nào?
– Ba mẹ cô ấy khi nào thì về nước? – Lê Thái hỏi một chuyện ngoài đề tài họ đang nói đến.
– Cậu hỏi thế là có ý gì? – Thanh Tùng nghi ngờ hỏi.
– Cậu cứ trả lời tớ đi.
– Sáng mai
– Thế thì tối nay tớ sẽ giải quyết tất cả những chuyện rắc rối này.
Nói rồi anh gác máy chuyện của anh và nó cần rõ ràng. Anh ko muốn nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của nó nữa.
Mấy ngày nay mẹ anh ko còn gọi điện thúc giục anh về nữa, anh đã nói cho bà biết là anh đã chọn được người con gái của anh. Nhưng cô ấy phải một năm nữa mới về nước được. Bà đồng ý cho anh ra hạn một năm nữa, nhưng người con gái đó nhất định phải làm bà hài lòng.
Mẹ anh ko yêu cầu cô gái đó phải xinh đẹp, giàu có nhưng nhất định phải là con nhà gia giáo có học thức, biết đối nhân xử thế và nhất là phải hán gắn được mối quan hệ đang ngày càng rạn nứt của ba và anh. Đây cũng chính là yêu cầu của bà khi để anh ra đi tìm tình yêu của mình. Anh ko dám hi vọng nhiều như thế ở Tuệ Minh nhưng anh sẽ cố gắng để cải thiện mối quan hệ này. Ba anh bị bệnh tim, anh ko thể để mối quan hệ này ảnh hưởng đến sức khỏe của ba anh được.
**********
– Tuệ Minh, anh có một bất ngời dành cho em. – Lê Thái bịt mắt nó rồi đưa nó vào xe.
Nó tò mò muồn hỏi anh nhưng anh nhất quyết giữ bí mật ấy đến cùng. Xe đưa nó đến một nơi rất ấm áp, nó cảm nhận được ko khí xung quanh rất im lặng. Chiếc khăn bịt mắt cũng dần dần được gỡ xuống.
Trước mặt nó là nhà hàng hôm đầu tiên nó cùng Lê Thái ăn trưa, vẫn là chiếc bàn trải khăn trắng tinh, vẫn là chỗ ngồi dành cho hai người, vẫn là một lọ hoa hồng 20 bông nhưng hôm nay còn có thêm cả nến. Nó ngạc nhiên đến ngỡ ngàng.
Khi nó còn chưa hết ngạc nhiên này thì ngạc nhiên khác lại đến. Ko phải là một bàn đầy thức ăn, mà trên đó chỉ có duy nhất hai bát phở. Mùi vị nước phở xông vào mũi nó, lâu thật lâu rồi nó ko cảm nhận được hương vị này nữa. Vẫn nhìn anh đầy ngạc nhiên, là ai nói cho anh biết trong tất cả các món ăn nó thích nhất là được ăn phở Hà Nội. Anh đã vì nó làm tất cả những điều này, là vì cái gì? Phải chăng anh làm những điều này là vì anh yêu nó? Câu hỏi ấy cứ vang vọng trong trí não mà có lẽ nó sắp tìm được câu trả lời rồi.
– Em còn nhìn gì nữa, mau ăn thôi. À, anh quên mất một vị ko thể thiếu trong bát phở của em đó vị cay và màu đỏ của ớt. – Anh nói rồi đưa về phía nó lọ tương ớt mà cũng chính tay anh làm.
– Em ko nghĩ là anh lại có thể đọc được hết sở thích của em thế này.- Nó ngạc nhiên nói.
Anh ko trả lời câu nói này mà lại nói thêm.
– Em mau ăn đi cho nóng, anh còn muốn đưa em đến một nơi nữa.
– Là đâu vậy? Anh làm em tò mò quá.
– Lát nữa em đi thì sẽ biết.
Thế là nó ngoan ngoãn ăn hết tô phở mà anh chuẩn bị cho nó. Vị phở này thật sự lâu lắm rồi nó ko được thưởng thức nữa. Lại thêm một món ăn nữa anh nấu ngon hơn nó. Dù ko muốn nhưng nó cũng đành chấp nhận sự thật phũ phàng rằng anh ấy nấu ăn ngon hơn mình.
Anh đưa nó đi dạo bộ quanh bờ sông Seine, đi dọc đại lộ Champe rồi dừng lại dưới chân tháp Eiffel. Nó ngạc nhiên nhìn anh như chờ đợi điều gì đó.
– Em có biết hôm nay anh đưa em đến đây là có ý gì ko? – Anh nhìn nó hỏi.
– Em ko biết nên mới định hỏi anh này. Hôm nay anh có chuyện gì đúng ko?
Anh ko trả lời nó mà xoay người nó đối diện với anh, mắt anh nhìn thẳng vào mắt nó. Nó nhìn thấy trong đôi mắt ấy hình ảnh nó chiểm hữu trong đó.
– Tuệ Minh, em nghe cho rõ nhé, anh sẽ ko nhắc lại lần thứ hai đâu.
Nó tròn mắt nhìn anh, hôm nay anh làm sao thế nhỉ. Ko hỏi lại nhưng nó cũng căng tai để lắng nghe cho rõ:
– 6 năm anh yêu em trong câm lặng, 5 tháng âm thầm theo đuổi em. Nhiều lúc anh làm cho em lo lắng, cho em tức giận nhưng những năm tháng tiếp theo anh vẫn sẽ như thế vẫn sẽ yêu em, quan tâm em nhưng anh ko muốn âm thầm và câm lặng nữa. Anh muốn ở bên em mỗi lúc em mệt mỏi, chia sẻ cùng em những niềm vui nồi buồn. Giờ phút này anh muốn nói với em rằng: Em có đồng ý làm bạn gái của anh ko? (Cả nhà ơi, nghe như lời cầu hôn ấy nhỉ. Lúc đầu cún còn tưởng anh ấy nói với cún là làm vợ anh nhé cơ. Lúc đó sợ lắm)
Nó lặng đi, tai nó như ko nghe thấy gì nữa, chân nó mềm nhũ ra, nếu ko có anh đỡ lấy nó thì có lẽ giờ này nó đã thành một đống trên mặt đất. Quá bất ngờ, nó ko nghĩ là anh lại tỏ tình với nó hôm nay. Nó phải trả lời như thế nào bây giờ, đồng ý hay ko nhỉ? Nó lại hoang mang lo lắng, ba mẹ nó sẽ phản ứng như thế nào đây?
Hiểu được tâm trạng của nó, anh nhẹ nhàng an ủi:
– Em đừng lo, lát nữa anh sẽ về nhà nói chuyện với ba mẹ. Anh cũng muốn được ba mẹ cho phép. Giờ em nói cho anh biết đi, em đồng ý nhé.
Nó nhìn anh khẽ gật đầu. Trong thâm tâm nó thật sự ko muốn rời xa anh. Nó muốn cứ bình yên như lúc này trong vòng tay ấm áp của anh. Lúc này nó thật sự hạnh phúc.
Anh khẽ cúi xuống tìm đôi môi nó nhưng nó tránh nụ hôn này. Anh nhíu mày ngạc nhiên:
– Em ko muốn?
– Ko phải, tại em . . . em chưa biết hôn như thế nào nên thấy sợ.
Nói xong câu đó nó úp mặt vào ngực anh, giấu đi khuôn mặt ửng đỏ vì xấu hổ. Có ai như nó ko nhỉ? 24 tuổi rồi mà đến một nụ hôn cũng ko biết.
– Ko sao đâu từ từ anh sẽ dạy. – Anh nín cười nói.- Giờ chúng ta về nhé, anh muốn nói chuyện với ba mẹ
**********
– Thưa hai bác, con thật sự yêu thương Tuệ Minh, con mong hai bác cho phép tụi con ở bên nhau. – Lê Thái lên tiếng.
– Cậu lấy gì đểm đảm bảo sẽ ko làm Tuệ Minh đau khổ? – Chị nó hỏi
– Em xin lấy danh dự của một thằng đàn ông hứa với chị điều đó. – Lê Thái khẳng định.
– Vậy còn vị hôn thê của cậu ở Việt Nam thì sao? – Ba nó hỏi.
– Thưa hai bác, 6 năm trước khi cháu gặp Tuệ Minh ở sân bay cháu đã yên cô ấy, 6 năm qua cháu ko xuất hiện bên cô ấy vì cháu chưa đủ tự tin để đem lại hạnh phúc cho người con gái cháu yêu nhưng bây giờ cháu đã ý thức được cháu cần gì và những gì cháu cần bảo vệ. Đối với Thạch Thảo, trước khi đi cháu đã nõi rõ tình cảm của cháu và ba mẹ cháu cũng đống ý sẽ để cho cháu đi tìm người con gái cháu yêu. Cháu tin là ba mẹ cháu cũng sẽ hài lòng khi cháu chọn được Tuệ Minh. Trở ngại đó hai bác ko cần quá lo, cháu có thể giải quyết ổn thỏa chuyện này.
Nhìn thấy sự chân thành của Lê Thái, ông bà đâu nỡ làm khó hai đứa nữa. Thôi thì trời ko chịu đất thì đất phải chịu trời thôi.
Thấy ba mẹ phân vân nó lên tiếng cầu xin:
– Con xin ba mẹ hãy cho con và anh ấy một cơ hội, chúng con nhất định sẽ hạnh phúc mà.
Nhìn đứa con gái bé bỏng ông bà nở nụ cười hiền:
– Thôi được, ba cho hai con một cơ hội, nếu con làm Tuệ Minh khóc thì những gì ba nói các con nhất định phải nghe theo.
– Vâng, con nhất định sẽ làm người con yêu hạnh phúc – Anh nhìn Tuệ Minh mạnh mẽ nói như một lần nữa khẳng định với chính mình.
Hạnh phúc đến với nó quá nhanh và bất ngờ như thế. Liệu rằng hạnh phúc này có là mãi mãi hay nó cũng sẽ đi nhanh như lúc nó đến.