Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh

Chương 25


Bạn đang đọc Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh – Chương 25

Nó tiến lại gần chàng trai lạ mặt kia. Qua đánh giá ban đầu thì anh chàng này khá thư sinh. Đẹp trai theo kiểu trí thức giống Thanh Tùng. Nhưng anh chàng này theo nó nhận định thì ko thể hiền bằng anh Thanh Tùng của nó được.
Đưa tay ra phía trước nó lên tiếng:
– Chào anh. Em là Tuệ Minh em gái chị Thiên Trang, nghe danh anh đã lâu nay mới có dịp gặp mặt.
Người lạ kia nhìn nó đầy thú vị. Người đó cũng đưa tay ra nắm lấy bàn tay của nó đáp lại:
– Chào em. Anh là Trịnh Thế Nam, là bạn của chị Trang em. Nghe Thiên Trang nói về em rất nhiều nay mới có dịp làm quen.
Chà chà, theo đánh giá của nó thì ngang tài ngang sức đây, lần này chắc ko thể đánh nhanh thắng nhanh được rồi. Phải kháng chiến trường kỳ thôi.
– Ồ, anh là bạn của chị em à? Thế mà em cứ nghĩ là “anh rể” tương lai của em cơ đấy. Hóa ra ko phải.- Vừa nói nó vừa lắc đầu vẻ tiếc nối
Theo nhận định của người đó thì nó lúc đó là một người hiếu thắng, nó muốn đùa nên anh cũng đùa cùng nó cho vui.
Mọi người khi nghe xong câu nói của nó thì bắt đầu cười ồ lên. Có gì đáng cười đâu chứ? Nó chỉ nói đúng sự thật thôi mà. Mọi người thật là.
– Thôi mấy đứa ko đùa nữa. Ba mẹ đang đói lắm rồi đây. Hôm nay Tuệ Minh nhà mình sẽ mở tiệc mời cả nhà đúng ko? Vậy chúng ta đi thôi. – Ba nó lên tiếng.
Ba nó vừa nói hết câu mà nó muốn khóc luôn. Gì chứ, bảo nó mở tiệc mời ngần này người ư? Sao mà phũ phàng thế, nó mới đi làm thôi mà. Mời ba mẹ, anh, chị nó thì ko thể vào những quán ăn bình dân như nó với Thanh Tùng hay ăn rồi. Ngửa cổ lên trời nó than thân. Tiền của ta ơi, mi đi rồi nhớ quay lại thăm ta nhé
Nó ko phải là đứa hoang phí nên những năm tháng vừa qua nó cũng tiết kiệm được một khoản kha khá, định để sau này khi về nước sẽ dùng nó vào việc tìm kiếm việc làm. Bữa tiệc ngày hôm nay chắc chắn cũng phải đi tong cả tháng lương của nó chứ ko ít. Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, ba mẹ và anh, chị nó ở đây thì sao phải để nó trả chứ. Mọi người nói thì cứ kệ mọi người nói thôi.
Khi cả nhà đã yên vị quanh bàn ăn nó lại tiếp tục sự nghiệp “bão táp” của mình.

– Khi nãy màn giới thiệu của anh em mình bị gián đoạn bây giờ tiếp tục anh nhé – Nó nhìn Thế Nam nói.
– Ok, anh cũng đang muốn biết thêm về em đây. – Thế Nam cũng đáp lại nó
– Anh sinh năm bao nhiêu vậy? Quê quán ở đâu? Công việc thế nào? . . . – Nó hỏi một tràng mà những người còn lại cứ bịt miệng ngăn tiếng cười.
Anh chàng Thế Nam nhìn nó ko chớp mắt. Thế Nam ko ngờ nó lại hỏi anh những câu như thế. Thế này chẳng khác nào nó đang điều tra lý lịch của anh cả.
Chị nó ngừng cười nhìn Thế Nam đang méo mặt nói:
– Em đã nói trước rồi mà, anh nên chuẩn bị phao cứu hộ cơn bão này ko đi qua nhanh như thế đâu.
Nó nhìn chị nó vẻ giận dỗi:
– Chị là chị gái em mà ko bênh em cứ đi bênh người ngoài là sao?
– Haha, em gái ơi, chị xin đính chính lại lời giới thiệu lúc trước của anh ấy nhé. Thực ra tụi chị đang chuẩn bị đính hôn đây. Lần này sang đây là có ý định cho em dự lễ đính hôn của tụi chị luôn đấy.
Nó lại bị bất ngờ nữa rồi, chị nó sắp đính hôn. Thế là sắp tới chỉ còn lại nó một mình ở nhà cùng ba mẹ thôi. Như vậy nó càng phải học nhanh hơn nữa để về với ba mẹ nó. Nó sợ ba mẹ ở một mình sẽ buồn.
– Sao nhanh thế chị? Ko đợi được đến khi em về nước hay sao chứ? – Giọng nó có vẻ buồn.
– Thôi nào em, chuyện vui của chị em nên chúc mừng cho chị mới đúng sao lại có vẻ mặt kia? – Chị nó vỗ vai nó nói.
Nó ko nói với chị mình mà quay quay Thế Nam giọng cảnh cáo:

– Em nói cho anh biết nhé, chị gái em tuyệt đối ko cho phép anh làm tổn thương. Nếu để em biết anh làm chị ấy buồn thì anh đừng có trách là em ác đấy nhé.
Chị nó rất thương nó, nó cũng thế. Ai làm chị nó buồn thì nhất định người đó sẽ là kẻ thù của nó.
Cả nhà ai cũng nhìn nó cười, nhưng ai cũng biết nó nói những điều đó là do nó yêu thương chị nó.
Thế Nam nhìn nó đáp. Giọng nói của anh ta mạnh mẽ như khẳng định lời hứa của mình:
– Anh hứa sẽ làm cho chị em hạnh phúc. Nhất định là như thế.
Thật ra nó cũng ko có ý gì cả vì nếu Thế Nam có thể được ba mẹ nó đồng ý cho kết hôn cùng chị Thiên Trang thì chắc chắn anh phải là một người con trai tốt. Nhưng có được lời nói này của anh càng làm gia đình nó yên tâm hơn.
Bữa cơm cứ thế trôi qua trong tiếng cười nói của những thành viên. Nó thấy mình thật hạnh phúc vì có những người này bên cạnh.
***********
Anh đi công tác Miền Nam đúng một tuần mới về. Khi về anh mang cho nó một món đồ lưu niệm mà nó đoán anh đã phải tìm khá lâu ở đó. Một con búp bê nga tinh sảo được đặt trong chiếc hộp trái tim.
Công việc của anh rất bận, công việc của nó cũng bắt đầu nhiều hơn. Mặc dù chưa ai nói câu yêu nhưng trong lòng nó và anh nghĩ gì họ đều biết. Nó và anh cứ lặng lẽ bên nhau như thế cho đến một ngày cuối tuần. Ba mẹ nó chuẩn bị về nước, trước khi đi ba mẹ muốn nói chuyện với nó.
Nó ko biết có chuyện gì nhưng trong lòng có cảm giác bất an và nó cảm nhận được sự việc lần này chắc chắn có liên quan đến anh.
Vừa bước vào nhà, nó đã nhìn thây mọi người ngồi quây quần trong phòng khách. Anh Thế Nam đã được coi là thành viên chính thức của gia đình nó sau khi kết thúc buổi lễ đính hôn một tuần trước.

– Con mau vào đây và ngồi xuống đi – Ba nó gọi nó.
Khi nó đã yên vị trên chiếc ghế gần ba mẹ nhất thì ba nó lại lên tiếng:
– Con có biết mọi người muốn nói chuyện gì với con ko?
Nó nhìn mọi người rồi ấp úng nói:
– Nếu cảm nhận của con đúng thì ba mẹ và các anh chị muốn nói đến việc con quen với Lê Thái.
– Nếu em đã biết như vậy thì tại sao còn quen cậu ấy? – My nói ( My đã đính hôn với anh nó một năm trước rồi cả nhà nhé. Và khi họp mặt gia đình như thế này thì nó phải giữ phép tắc trong gia đình)
– Con biết cả nhà lo cho con, nhưng con thấy anh ấy là người tốt. Sao mọi người lại có ác cảm với anh ấy như vậy? – Nó lên tiếng
– Có thể bây giờ cậu ấy đối tốt với con, nhưng con lấy gì chắc chắn là sau này sẽ như thế? Con có nghe về quá khứ của cậu ấy chưa? – Mẹ nó cũng lên tiếng.
– Em có biết trước kia cậu ta là một tay chơi có tiếng ko? Đúng là cậu ta là một CEO nổi tiếng nhưng cậu ta cũng là một kẻ đào hoa lắm đấy. – Mạnh Quân nói
Thiên Trang cũng ko đứng ngoài cuộc:
– Em có biết ở Việt Nam cậu ta còn có một vị hôn thê ko?
Tất cả chỉ có thế thôi sao? Có thể thôi mà cũng đòi ngăn cản tình yêu của nó với Lê Thái sao? Xem ra mọi người vẫn có thói quen bao bọc nó quá, sao ko ai tin tưởng nó như thế chứ?
– Những chuyện mà mọi người nói con đều biết. Nhưng con tin anh ấy sẽ ko làm tổn thương con, cũng như ko làm ba mẹ phải thất vọng đâu. – Nó lên tiếng phản bác.
– Ba mẹ ko cấm cản việc con yêu thương ai đó. Nếu là Thanh Tùng thì ba mẹ có thể chấp nhận nhưng với Lê Thái thì ko? – Ba nó nói.
– Tại sao hả ba? Tại sao anh ấy lại ko được? Vì anh ấy là một kẻ đào hoa ư? Vì anh ấy có một vị hôn thê ở Việt Nam ư? Còn vì cái gì nữa ko? – Nó nói với giọng ko còn được bình tĩnh nữa.

– Còn nhiều điều con chưa biết lắm. Hãy làm theo lời ba mẹ đi, ba mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi. – Mẹ nó lại lên tiếng.
– Muốn tốt cho con thì hãy quẳng con ra ngoài xã hội để tự con nhìn nhận cuộc sống ấy, đừng bao bọc con như một đứa trẻ lên ba như thế nữa. Ba mẹ cũng biết là tình yêu phải trải qua sóng gió mới bền vững được. Có ai có được những gì mình muồn dễ dàng mà bền vững hay ko? Ngay cả ba mẹ cũng thế, ngày trước chẳng phải ba cũng bị bà ngoại ngăn cản hay sao? Vậy mà bây giờ ba mẹ vẫn hạnh phúc đấy thôi, vẫn có những đứa con ngoan ngoãn trưởng thành. Có một gia đình hạnh phúc đấy thôi.
Nó nói trong tiếng nấc nghẹn ngào, nó chưa trải qua cuộc sống làm cha mẹ nhưng nó cũng hiểu đôi phần tấm lòng cha mẹ. Cha mẹ nào mà ko mong muồn con mình được hạnh phúc. Nhưng sinh ra trên đời mỗi người đều có một số mệnh riêng rồi. Ai sướng, ai khổ ko ai có thể biết trước được.
– Con hiểu mọi người đều muốn tốt cho con nhưng cuộc đời con thì hãy cho con tự quyết định được ko?
Mọi người im lặng ko ai đáp lại câu hỏi của nó. Mỗi người đều chìm trong những suy nghĩ riêng. Nó cảm thấy sợ cái ko khí này.
Phải chăng ông bà đã sai khi cho nó tự lựa chọn con đường đi một lần. Phải chăng ông bà bao năm qua luôn bao bọc nó cũng là sai? Nó là đứa nhỏ nhất trong nhà, ông bà cũng vì thế mà dành cho nó tình yêu thương nhiều nhất. Bao bọc nó, chỉ sợ nó bị tổn thương, nhưng ở trong cái vỏ bọc đó nó lại hoàn toàn ko thoải mái sao? Có bao nhiêu người mơ vị trí của nó mà ko được cớ sao nó lại muốn ông bà quăng nó ra ngoài cuộc đời để vấp ngã?
Ko gian yên tĩnh cứ thế trôi qua, đột nhiên anh Thế Nam lên tiếng:
– Thưa ba mẹ, anh chị. Theo con thấy chúng ta cứ cấm đoán như thế cũng ko phải là một việc tốt. Hay là chúng ta cứ thử cho cậu ấy một cơ hội khẳng định tình yêu với Tuệ Minh nhà mình đi?
– Ko được. Nếu như cậu ấy ko vượt qua được thì có phải là Tuệ Minh càng đau hơn ko? Con bé đâu phải là em gái anh mà anh lo chứ? – Chị Thiên Trang phản bác ý kiến của anh Nam.
– Em nói gì vậy? Tuệ Minh cũng là em gái của anh mà. Anh ko có ý nói giúp cho ai cả chỉ muốn công bằng với em ấy một chút thôi. – Thế Nam nhẹ nhàng giải thích với chị nó.
– Thôi anh chị đừng vì chuyện của em mà gây với nhau nữa. Chuyện này em đã quyết, ai nói gì cũng ko được đâu. – Quay qua ba mẹ nó nói – Con chỉ xin ba mẹ hãy cho con thêm chút thời gian, con nhất định sẽ cho ba mẹ một câu trả lời thỏa đáng nhất.
Nó nói rồi lầm lũi trở về phòng, mặc cho tiếng gọi của mọi người. Nó cần tĩnh tâm để suy nghĩ lại tất cả. Nó có nên đến với anh hay là dừng lại ở đây? Nếu nó có thể biết trước được tương lai thì hay quá.
Đêm nay sẽ là một đêm nặng nề với nó. Chàng trai ấy vẫn dựa cột đèn như chờ đợi một điều gì? Hôm nay cô gái ấy ko tâm sự với anh nữa, phải chăng cô gái ấy đang có chuyện gì buồn?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.