Bạn đang đọc Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh – Chương 13
Thỉnh thoảng nó cũng cùng My dạo phố nhưng dường nư thời gian hai đứa nó dành cho nhau đang ít dần đi. My cũng có công việc của nhỏ, bên cạnh đó còn dành thời gian để hẹn hò cùng anh nó nữa chứ. Nó cũng thật ko ngờ hai người đó tiến triển nhanh như thế. Mới đó mà đã dự định sau khi My tốt nghiệp sẽ làm lễ đính hôn, còn lễ cưới thì đợi khi nào nó học xong và về nước mới tổ chức.
Mọi người vẫn luôn âm thầm dành sự quan tâm cho nó nhưng nó lại ko hề làm được điều gì cho những người nó yêu thương. Nó vẫn cứ tự dằn vặt bản thân bởi điều này. Nhiều lúc náo lại tự hỏi ko biết trên đời này có đứa nào tệ như nó ko nữa.
Ba mẹ nó cũng đã biết chuyện giữa anh nó và My. Mọi người hơi lo ngại khi anh nó lớn hơn My khá nhiều tuổi. Chị Trang thì có vẻ là ấm ức nhất khi nhiều tuổi hơn My mà vẫn phải gọi My là chị. Nó mất cả buổi tối để ngồi xoa dịu nỗi ấm ức đó của chị nó. Ngoài những vấn đề đó ra thì ko có gì cản trở anh trai nó và My cả.
***********
– Mẹ à, con có thể nói chuyện với mẹ một chút ko? – Lê Thái vào nhà và cất tiếng hỏi.
– Có chuyện gì mà nghiêm trọng thế con trai – Bà Lê Hạ lên tiếng.
– Đúng là chuyện này rất quan trọng và con cũng mong là mẹ sẽ ủng hộ cho quyết định của con. – Lê Thái nói với giọng quyết tâm.
– Ừ, được rồi, con ngồi xuống đây và nói rõ ẹ nghe là có chuyện gì nào? – Mẹ anh nhẹ nhàng đáp.
– Mẹ này, con muốn chuyển toàn quyền điều hành tập đoàn cho anh Hải và muốn ra nước ngoài tu nghiệp một thời gian. – Lê Thái thăm dò thái độ của mẹ anh.
Anh vừa dứt câu nói bà Hạ nhăm mặt nhìn anh:
– Con ko phải muốn trốn tránh cuộc hôn nhân này đấy chứ? – Giọng bà có chút nghi ngờ – Mẹ nói trước là dù có trốn cũng ko tránh được đâu.
Lê Thái nhủ thầm, kháng chiến chắc phải trường kỳ đây. Vì tương lai của chính bản thân mình anh phải cố gắng thôi. Hy vọng bà còn thương anh mà đặt mình vào vị trí của anh mà suy nghĩ.
– Con ko hề muốn trốn tránh điều gì cả, tính con chắc mẹ cũng đã hiểu. Con hy vọng mẹ sẽ cho phép con.
– Mẹ tất nhiên là muốn tốt cho con. Chuyện đi tu nghiệp mẹ ko có ý kiến nhưng mẹ nói rõ quan điểm của mình để con rõ. Nếu ko phải là Thạch Thảo thì mẹ ko chấp nhận bất cứ một đứa con gái nào làm con dâu của mẹ.
Anh hiểu chứ. Một khi mẹ anh đã quyết định điều gì thì khó lòng mà thay đổi được. Nhưng lần này anh vẫn muốn thử, anh ko tin mẹ anh ko nghĩ gì đến hạnh phúc cả đời anh.
Bỗng nhiên bà lại lên tiếng làm cho tâm trạng của anh khá vui:
– Tuy nhiên nếu muốn mẹ đồng ý người con gái con chọn thì người đó phải . . .
Anh tin là Tuệ Minh sẽ được mẹ anh chấp nhận. Ở cô nhóc ấy có điều gì đó rất cuốn hút người khác mà.