Bạn đang đọc Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh – Chương 12
Lê Thái đã đứng trước cửa nhà Thạch Thảo từ khi nào. Anh ko dám bước qua cánh cửa kia, anh cũng biết bước chân vào cánh cửa ấy anh sẽ phải đối mặt với điều gì. Gia đình ấy đối với anh rất thân thiết, mỗi người trong gia đình ấy luôn coi anh là một thành viên. Khi Thạch Thảo vẫn đang du học tại Hàn, hầu như tuần nào anh cũng tới đây. Anh cho rằng đó là trách nhiệm của anh khi đã coi Thạch Thảo là vợ chưa cưới của mình.
Nhưng lúc này đây, thật sự anh thấy sợ cái sự thân thiện của mọi người dành cho anh. Anh ko biết họ sẽ phản ứng thế nào khi anh nói ra ý định của mình. Chẳng phải họ mong chờ anh và Thạch Thảo sẽ thành đôi lắm sao? Anh cũng coi đây là một phần gia đình của anh nên anh thấy có lỗi khi làm tổn thương đến họ.
Nếu như họ ko dành cho anh nhiều tình cảm đến như thế thì anh đã ko cảm thấy có lỗi. Điều đó ko thể trách họ được, có trách thì nên trách anh nông nổi khi quyết định đồng ý với cuộc hôn nhân này. Bây giờ có ai nói cho anh biết, anh phải làm thế nào để ko làm tổn thương đến người anh yêu hay ko?
Anh hít một hơi thật sâu, cuối cùng anh cũng suy nghĩ thông suốt. Cuộc đời anh, hạnh phúc của anh ko phải đang nằm trong tay anh sao? Anh ko nên ích kỷ kéo một người con gái tốt như Thạch Thảo cùng khổ với anh được. Anh đưa tay ra bấm chuông cửa.
Mở cửa cho anh là một gương mặt quen thuộc. Sau cánh cửa đó chính là Thạch Thảo:
– Anh đã đến rồi, anh vào nhà đi mọi người đang chờ anh.
– Ừ, em đóng cửa đi rồi mình cùng vào. – Lê Thái nhẹ nhàng đáp lại cô.
Thạch Thảo giống như loài hoa mang tên này. Đẹp một cách dịu dàng, mang sắc trắng tinh khôi. Anh cũng phải công nhận một điều là nếu so sánh vẻ đẹp thì Tuệ Minh ko thể sánh bằng người con gái này được, nhưng ở một mặt khác thì nó lại có điểm gì đó cuốn hút hơn người con gái này.
Lắc đầu khi mà trong suy nghĩ của anh lại ngập tràn hình ảnh của nó, anh quay lại với thực tại khi nghe bên tai mình vang tiếng của Thạch Thảo:
– Anh Thái, anh ko được khỏe sao? Anh đau đầu à?
– Anh ko sao đâu, mình vào nhà đi ko để mọi người đợi lâu. – Lê Thái lên tiếng né trách sự quan tâm của Thảo.
Đúng như Thạch Thảo nói. Ông Hùng đang ngồi đợi hai người trong phòng khách. Vừa thấy anh ông đã vẫy tay gọi lại.
– Hai đứa vào đây ba đang đợi nãy giờ.
Lê Thái lễ phép chào ông Hùng rồi bước đến ngồi xuống.
Ông Hùng hỏi qua vài vấn đề ở công ty anh rồi mới đi vào việc chính:
– Con nói xem, hôm nay có chuyện gì mà con đến gấp như thế?
Lê Thái cảm thấy khó nói nhưng sự việc này trước sau thì cũng phải đối mặt. Chi bằng cứ thẳng thắn sự việc đến đâu thì sẽ tính tiếp đến đó.
– Thưa bác, hôm nay cháu đến đây là vì chuyện của cháu và Thạch Thảo.
Đúng như ông Hùng nghĩ, ông chỉ có một đứa con gái duy nhất là Thạch Thảo, vợ ông đã mất từ lâu ông ở vậy mà nuôi Thạch Thảo khôn lớn, mọi tình yêu thương ông đều dành hết cho cô con gái này. Ông đã từng rất vui mừng khi Thạch Thảo quen Lê Thái, nhưng ông thấy hai đứa nó nên chỉ dừng lại ở tình cảm anh em thôi. Nhưng số phận thật chớ trêu thay để con gái ông đem lòng yêu thương đứa con trai đang ngồi trước mặt ông đây. Đó ko phải là vấn đề đến khi ông nhận ra một điều là Lê Thái ko hề yêu thương con gái ông, hay nói đúng hơn là ko có cái tình cảm trai gái kia.
Ông coi trọng Lê Thái, đánh giá rất cao người con trai này, nhưng ông muốn nhận anh là con trai hơn là con rể.
Ông Hùng nhìn Lê Thái với vẻ ko lấy gì làm ngạc nhiên nói:
– Có gì con cứ thẳng thắn nói ra quan điểm của mình, cái ta muốn là hạnh phúc của hai con chứ ko phải là sự gượng ép.
Có được lời nói này của ông Hùng, Lê Thái cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Ít ra là ông ấy đã hiểu được đôi phần chuyện mà anh muốn đề cập đến ngày hôm nay.
– Cháu ko thể kết hôn cùng Thạch Thảo được. Giữa cháu và em ấy ko hề có tình yêu.
Choang . . .
Chiếc khay nước trên tay Thạch Thảo đáp đất khi câu nói của Lê Thái vừa dứt.
Cô gái ấy rất yêu Lê Thái, có thể hi sinh tất cả thậm chí là sinh mạng nhỏ bé này để Lê Thái được hạnh phúc nhưng câu nói của anh đã làm tổn thương đến tình yêu cô dành cho anh. Cái gì mà ko hề có tình yêu? Cô cũng cảm nhận được nhưng cô tin là sống cùng nhau lâu dần tình cảm sẽ được bồi đắp nhưng còn chưa đi đước đến đích của yêu thương mà anh đã muốn chấm dứt ở đây. Thử hỏi cô làm sao mà chịu đựng được sự việc này.
Cô gái ấy ko hề nói gì, bước nhẹ nhàng đến chiếc ghế đối diện nghe anh nói rõ mọi chuyện. Dù sao cô cũng là người đã từng trải qua cuộc sống bên ngoài, và cũng là cô hơn anh một tuổi điều đó đủ để cô có những hành động sáng suốt nhất.
– Cháu thật sự xin lỗi Bác và Thảo. – Câu nói đến đó nghẹn lại ko thốt lên lời được nữa.
Anh nhìn vào sâu trong con mắt người con gái ấy, đôi mắt đang mang một nỗi đau khó cất thành lời. Anh hiểu tình cảm những năm qua cô dành cho anh nhưng anh ko thể đáp lại được. Thà rằng để anh để cô đau một lần này rồi thôi còn hơn là anh để cô phải trải qua nỗi đau âm ỉ cả cuộc đời.
Ông Hùng biết vấn đề này rất khó nói nên ông lên tiếng đỡ lời cho Lê Thái.
– Con ko phải xin lỗi đâu, chuyện tình cảm ko thể ép buộc được. Ta cũng biết con ko hề có tình cảm với Thạch Thảo, vì thế cuộc hôn nhân này ta cũng sẽ ko ủng hộ. Giờ con đã có quyết định của mình, ta ủng hộ quyết định này của con. Mặc dù làm thế là ko công bằng với con gái của ta nhưng đó là sự lựa chọn tốt nhất.
Thạch Thảo hiểu những điều ba cô nói đều đúng, nhưng cô có phần ko cam tâm. Cô yêu anh như thế tại sao dù chỉ một chút thôi anh cũng ko dành tình cảm cho cô. Nuốt ngược nước mắt vào trong, cô ko thể để cho anh nhìn thấy nước mắt của mình. Cô cần mạnh mẽ vào những lúc như thế này.
– Anh à, ba em nói đúng. Hôn nhân mà ko có tình yêu thì chẳng khác nào chúng ta tự đào hố chôn đi cuộc sống của chính mình. Em biết anh ko hề yêu em nhưng là do em cố chấp ko chịu thừa nhận sự thực thôi.
– Em đừng nói thêm nữa được ko? Là anh có lỗi, em muốn mắng, muốn đánh anh đều chấp nhận nhưng đừng tỏ ra mạnh mẽ trước mặt anh và ba em có được ko? – Lê Thái lên tiếng cắt ngang câu nói của Thạch Thảo.
– Hôm nay em ko có tâm trạng nói chuyện với anh, để khi khác em bình tĩnh hơn sẽ gặp anh nói chuyện. – Thạch Thảo nói xong thì đứng dậy bước lên phòng.
Hai đôi mắt đều hướng về một cô gái đang bước những bước nặng nề trên cầu thang. Nhìn dáng vẻ của cô Lê Thái lại thấy mình đáng trách. Là ai gây ra nỗi đau này cho cô. Chẳng phải là anh sao?
– Con ko cần cảm thấy có lỗi. Thạch Thảo sẽ vượt qua được thôi. Tính con bé vốn mạnh mẽ từ nhỏ lại là đứa hiểu chuyện nên ta nghĩ nó sẽ suy nghĩ thông vấn đề này thôi – Ông Hùng nói.
– Là lỗi của cháu. Thật sự cháu xin lỗi bác.
– Ta nói con đừng nói xin lỗi nữa. Ta ko trách gì con cả. Nhưng có điều này ta muốn nói với con.
– Vâng, cháu đang nghe, xin bác cứ nói.
– Cho dù hai đứa có đến được với nhau hay ko thì ta cũng coi con như con cháu trong nhà. Từ nay con là con trai của ta có được ko?
Lê Thái sững sờ. Là anh có duyên phận với gia đình này hay ông trời ưu ái dành cho anh thêm một người cha nữa, dành cho anh thêm một gia đình nữa.
– Thưa bác, điều bác vừa nói thật sự cháu ko biết phải trả lời ra sao. Nhưng cháu vẫn luôn coi bác như ba cháu, coi gia đình mình như gia đình cháu. Nhưng nhận bác làm ba thì e là ko được. Như vậy sẽ rất khó sử cho cháu và cả Thạch Thảo nữa. – Lê Thái nói lên suy nghĩ của mình.
– Ta hiểu ý của con, vấn đề đấy con cứ từ từ suy nghĩ. Ta ko ép con vấn đề gì cả.
Lê Thái gật đầu:
– Vâng.
– Giờ ta lên phòng an ủi con bé. Khi nào con bé bình tĩnh hai đứa nên có một buổi nói chuyện sau.
Lê Thái chào ông Hùng ra về. Anh thật sự ko hiểu ý của ông Hùng là gì. Có thật là chỉ đơn giản coi anh là con trai mà ko hề có ý lợi dụng chuyện này làm khó anh phải cưới Thạch Thảo? Anh ko muốn tin vào giả thiết này nhưng hiện tại ko có gì chứng minh điều đó là ko thể cả.
Gạt bỏ chuyện đó ra khỏi đầu, cái cần làm bây giờ là anh sẽ đối mặt với mẹ anh ở nhà như thế nào. Liệu rằng bà có chấp nhận cho sự lựa chọn này của anh ko? Tính mẹ anh thế nào thì anh đã rõ, giờ anh chính là niềm tự hào duy nhất còn sót lại của bà, anh ko muốn làm bà thất vọng. Đứng giữa ngã ba đường, một lần nữa anh lại phải lựa chọn.
***********
– Tuệ Minh này, bài kiểm tra hôm nay em làm tốt chứ? – Thanh Tùng lên tiếng hỏi.
Nhoẻn miệng cười, đưa tách cafe lên nhấp một hớp nhỏ nó trả lời.
– Ko thể làm tốt hơn được nữa. Còn anh làm thế nào?
– Em quên rằng anh đã từng học qua sao? Những môn này anh ko cần học vẫn có thể làm tốt.
– Đúng là đồ tự sướng.
– Ai tự sướng, anh chỉ nói sự thật thôi mà.
Nó với Thanh Tùng vẫn thế, cùng nhau đi học, cùng nhau đi làm lại cùng nhau thưởng thức những ly cafe đắng ngắt. Cũng theo thói quen của nó, giờ đây Thanh Tùng cũng nghiện thứ cafe đen ko đường này rồi.