Đọc truyện Hạnh Phúc Nhỏ Của Anh – Chương 38
Trong khi thang máy đi xuống, Tùng Dung giữ vẻ mặt không cảm xúc, nhưng ánh mắt lại liếc thấy nụ cười ẩn ý nơi khóe miệng Ôn Thiếu Khanh.
Lên xe, Tùng Dung vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: “Anh muốn đi đâu?”
“Thành Nam.”
“Thành Nam?”
“Ừ, đánh nhau thì phải về nhà nghe mắng.”
“Nhà anh ở Thành Nam à?”
“Là nhà ông bà nội anh.
Có bà thì bố sẽ không làm gì anh được.”
Tùng Dung hơi ngập ngừng, hỏi: “Bố anh… cũng là bác sĩ à?”
Ôn Thiếu Khanh gật đầu, “Đúng thế.
Đưa anh đến ga tàu là được rồi.”
Tùng Dung nghĩ tới thân phận của Ôn Thiếu Khanh.
Anh xuất thân trong gia đình có truyền thống theo ngành y, lại có biên chế trong quân đội, có người anh họ như Tiêu Tử Uyên, chắc hẳn gia cảnh cũng không đơn giản.
Cô vốn định trấn an anh, nhưng nghĩ tới đây chợt thấy thừa thãi, không sao nói ra miệng được.
Sau khi đưa Ôn Thiếu Khanh tới ga tàu, Tùng Dung đi tới hiệu cắt tóc quen.
Lúc cô vào trong, Châu Trình Trình đã đến.
Cô ấy đang sửa tóc, thấy cô vào thì cất tiếng chào qua tấm gương, sau đó lại không yên lòng dặn dò thợ cắt tóc phía sau, “Chị sửa đuôi tóc là được, cắt một chút, chỉ một chút thôi…”
Sau đó cô nàng lại chỉ vào Tùng Dung, “Thấy cô ấy chưa? Cô ấy là luật sư đấy, anh mà cắt nhiều tóc của tôi, tôi sẽ thuê luật sư kiện anh.”
Cả Tùng Dung và thợ cắt tóc đều sa sầm mặt.
Mất cả buổi thợ cắt tóc mới sửa xong mái tóc dịu dàng của Châu Trình Trình, mỉm cười: “Tóc của cô Châu vừa đen vừa thẳng, bảo tôi cắt tôi cũng không nỡ ấy chứ.”
Tùng Dung cũng hâm mộ sờ tóc cô ấy, “Mượt như lụa vậy, thật ngưỡng mộ.”
Châu Trình Trình liếe đôi mắt xinh đẹp về phía Tùng Dung cực kỳ đắc ý, “Tư chất bẩm sinh, ngưỡng mộ cũng không được đâu.”
Tùng Dung cười đi gội đầu, gội xong ngồi vào trước gương.
Thợ cắt tóc hỏi: “Cô muốn cắt thế nào?”
Tùng Dung diễn tả, “Cắt đến đây.”
Thợ cắt tóc còn chưa phản ứng, Châu Trình Trình đã tỏ ra bất mãn, “Sao lại cắt ngắn? Nuôi dài thế đâu dễ gì! Với lại, tóc ngắn khó tạo kiểu lắm.”
Tùng Dung lại chẳng cảm thấy xót, “Chất tóc của mình vốn không tốt, để dài rụng nhiều lắm.”
Phụ nữ luôn rất coi trọng mái tóc, người thợ cắt tóc hiếm khi thấy cô gái nào dứt khoát muốn cắt như vậy, nhìn cô một chút rồi nói: “Khuôn mặt và khí chất của cô Tùng đúng là hợp với tóc ngắn hơn.
Năm nay cũng đang rộ mốt để tóc đến xương quai xanh mà.”
Châu Trình Trình gián tiếp chê: “Tôi lại thấy cô ấy để tóc dài đẹp hơn.”
Người thợ cắt tóc sững người, cười gượng, “Cô Tùng xinh thế này, để kiểu nào cũng hợp.”
“Đừng gây rối.” Tùng Dung liếc Châu Trình Trình rồi cúi đầu đọc tạp chí.
Thợ cắt tóc một tay cầm lược một tay cầm kéo, “Cắt thật à? Một đường kéo là không hối hận được nữa đâu?”
Tùng Dung không buồn ngẩng đầu, hờ hững “Ừ” một tiếng.
Mới đọc tạp chí một lúc, lòng Tùng Dung bỗng rung động, liền lấy điện thoại ra tìm thông tin về nhà họ Ôn, nhưng không tìm được mấy, mà có vẻ cũng không khớp với Ôn Thiếu Khanh.
Cô lại tra về Tiêu Tử Uyên, tin tức về nhà họ Tiêu thì nhiều, cũng có tin đồn rằng bà chủ nhà họ Tiêu có một cô em gái ruột, nhưng lại không nhắc đến nhà chồng của người ấy.
Châu Trình Trình sấy tóc xong, ghé đầu nhìn sang, “Cậu đang xem gì thế?”
Tùng Dung chợt nhớ ra nhà Châu Trình Trình cũng có quan hệ rộng ở thành phố này, liền hỏi: “Cậu đã bao giờ nghe nói đến nhà họ Ôn ở Thành Nam chưa?”
Châu Trình Trình ngẫm nghĩ rồi lắc đầu, “Mình chẳng bao giờ quan tâm đến mấy chuyện trong nhà, cũng không biết được là bao.
Hay là để mình hỏi thăm người nhà xem?”
Tùng Dung gật đầu, nhìn cô nàng mong đợi.
Châu Trình Trình ra ngoài gọi điện về nhà.
Lúc cô ấy quay lại thì Tùng Dung đã cắt tóc xong, hai người liền tới quán cà phê gần đó nói chuyện.
Vừa ngồi xuống ghế, Châu Trình Trình lập tức mở miệng:
Nhà họ Ôn là gia đình có truyền thống theo nghề y, rất có gốc gác, cả gia đình đều là bác sĩ, mà toàn là quân y, quân hàm không thấp.
Giờ người quản lý mọi việc của nhà họ Ôn là con trai trưởng, vợ ông ấy là em ruột của bà chủ nhà họ Tiêu.
Cậu biết nhà họ Tiêu đó chứ? Có điều, nhà họ Ôn lấy y thuật làm gia truyền, giáo giục trong gia đình rất nghiêm, lại vô cùng khiêm tốn, đến bây giờ cũng không có lấy một tấm ảnh lộ ra ngoài nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến thế lực to lớn cùng mạng lưới quan hệ sâu rộng sau lưng họ.
Anh mình nói, ở Thanh Nam chỉ có một nhà họ Ôn như vậy, nếu cậu hỏi về nhà họ Ôn này thì tình hình đại khái là thế.
Anh mình còn nói, xưa nay danh tiếng của nhà họ Ôn luôn rất tốt, dạy dỗ con cháu hết sức khiêm nhường lễ độ, nếu có liên quan đến vụ án mà cậu tiếp xúc thì nhớ phải tìm hiểu kỹ càng.”
Tùng Dung hơi sửng sốt rồi lắc đầu, “Không liên quan đến công việc, tự mình hỏi thăm thôi.”
Châu Trình Trình thuận miệng hỏi: “Sao bỗng dưng cậu lại muốn hỏi thăm chuyện này?”
Tùng Dung hơi ngập ngừng, “Cậu còn nhớ người hàng xóm của mình không?”
Châu Trình Trình nhớ lại, “Anh bác sĩ đó?”
“Ừ.” Tùng Dung nhấp một ngụm cà phê, điềm đạm nói khẽ: “Anh ấy họ Ôn, có một người anh họ, thật trùng hợp, người ấy cũng họ Tiêu.”
Châu Trình Trình hoảng hốt há hốc miệng, một lúc sau mới khép lại, sợ hãi vỗ ngực, “May quá, may mà mình chưa làm chuyện gì khác người.”
Tùng Dung cười rồi không nói nữa.
Ôn Thiếu Khanh được gia đình che chở, chắc cũng chẳng cần đến sự giúp đỡ của cô.
Từ hôm qua tới giờ có lẽ đều là cô tình nguyện, làm chuyện thừa thãi mà thôi.
Ôn Thiếu Khanh tới Thành Nam, còn chưa đến cửa đã thấy Ôn Nhượng đang giận dữ ngồi ở bậc thềm đá bên ngoài.
Nghĩ đến chuyện mình lát nữa cũng bị mắng, tâm trạng anh chẳng vui vẻ gì, thở dài ngồi xuống, “Nhích qua chút nào, lại bị mắng à?”
Ôn Nhượng lập tức ngồi thẳng lên, tỏ vẻ thanh tịnh thoát tục, “Tôi là người xuất gia, pháp hiệu là Bất Nhượng(*).”
(*) Bất Nhượng: không nhường, không cho phép.
Ôn Thiếu Khanh liếc anh, “Chú lại nhắc đến chuyện bỏ nhà lên núi rồi?”
Ôn Nhượng nhìn Ôn Thiếu Khanh, khẽ “Ừ”.
Ôn Thiếu Khanh đứng lên kéo anh ta dậy, “Được rồi, vào nhà đã rồi tính.”
Anh thầm nghĩ, kéo Ôn Nhượng về ít nhất có thể cản một phần lửa đạn.
Chẳng ngờ Ôn Nhượng lại co rúm người, “Tôi không về!”
Còn chưa kịp lên tiếng, Ôn Thiếu Khanh đã nghe thấy một giọng nói phát ra từ trong góc, “Anh cũng không về!”
Anh quay đầu nhìn sang, kinh ngạc thốt lên: “Bố?”
Biểu cảm trên mặt bố Ôn Thiếu Khanh trông giống hệt Ôn Nhượng, còn mang theo vẻ ngang bướng không phù hợp với độ tuổi.
Ôn Thiếu Khanh đi đến, “Bố, bố sao vậy?”
Bố anh cau mày kể khổ: “Ông con đánh bố! Bố đã lớn bằng ngần này mà ông còn đánh! Còn gọi bố là thằng ranh con! Đã thế còn đánh ngay trước mặt mẹ con chứ! Không nể mặt bố gì cả!”
Ôn Nhượng bổ sung đúng lúc: “Ừ, gọi tôi là thằng ranh con.”
Ôn Thiếu Khanh mặc kệ Ôn Nhượng, quay sang hỏi bố mình: “Sao ông lại đánh bố?”
Bố anh lườm cậu em trai, “Chú út con nhắc đến chuyện muốn về trên núi, khiến bà con giận đến mức đánh roi cái cốc.
Bà kết hôn với ông nội con bao nhiêu năm, ông chưa bao giờ khiến bà giận, vậy là ông lập tức nổi nóng, định đánh Ôn Nhượng.
Bố khuyên mấy câu liền bị vạ lây.
Ông mắng bố là con trưởng mà không biết dạy em trai, chuyện này liên quan gì đến bố chứ? Không dạy được con là lỗi của người làm bố mà, xưa nay vẫn vậy.
Đã bao giờ nghe ai nói không dạy được em trai là lỗi của anh đâu?”
Lúc này Ôn Thiếu Khanh chẳng còn lòng dạ nào chế giễu Ôn Nhượng, nhưng Ôn Nhượng lại mở miệng chọc vào vết thương của anh: “Cháu trai lớn, nghe nói cháu đánh nhau với người ta ở bệnh viện?”
Ôn Thiếu Khanh liếc xéo Ôn Nhượng, mặc kệ anh ta, quay người đi vào trong nhà.
Dù sao cũng đến đây để ăn mắng, chết sớm đầu thai sớm vẫn hơn.
Vào đến phòng khách, anh thấy mẹ đang khẽ giọng khuyên bà nội.
Ông cụ Ôn trông thấy anh, chòm râu bạc hơi rung lên, hỏi: “Hai thằng ranh con kia đâu?”
Vừa dứt lời liền có người đáp: “Chúng con ở đây này cụ ranh lớn.”
Ôn Nhượng và bố của Ôn Thiếu Khanh đi vào sau anh.
Ông cụ Ôn chỉ vào Ôn Nhượng, “Anh gọi ai là cụ ranh lớn? Anh định làm phản à?”
Ôn Nhượng lơ đãng, “Chúng con là thằng ranh con, vậy bố là cụ ranh lớn còn gì? Di truyền học sinh vật quyết định đấy ạ.”
Thấy hai người lại sắp gây sự, Ôn Thiếu Khanh nhân cơ hội ngắt lời: “Xử lý chuyện của cháu trước đi.”
Người lớn trong nhà nhìn anh, đồng loạt hỏi: “Cháu làm sao?”
Ôn Thiếu Khanh cũng ngơ ngác, “Mọi người gọi cháu về để mắng mà?”
“Ai muốn mắng cháu?” Ông cụ Ôn ngoảnh sang nhìn bố Ôn Thiếu Khanh, “Con định mắng nó à?”
Bố Ôn Thiếu Khanh lắc đầu, “Con không định thế, nhưng nếu nó muốn thì con có thể miễn cưỡng đáp ứng yêu cầu.”
Ôn Thiếu Khanh chẳng hiểu ra sao, “Vậy gọi cháu về làm gì? Còn gọi cả bố cháu nữa, cháu cứ tưởng là tổ chức ba đời thẩm vấn.”
Ông cụ Ôn cũng tỏ vẻ khó hiểu, “Bà nội cháu nói nhớ mấy đứa nên gọi về cùng ăn cơm.”
Giờ phút này Ôn Thiếu Khanh đã biết được thái độ của gia đình, khẽ thở phào như trút được gánh nặng trái tim đang treo lơ lửng cũng được hạ xuống.
Dù sao đã nhiều năm không bị mắng lần này vẫn hơi lo.
Ôn Nhượng không phục, “Sao mọi người lại dung túng nó như vậy? Sao nó được đánh nhau mà con lại không được lên núi chăm sóc người bệnh? Con muốn quay về núi xuất gia! Con đã nghĩ xong cả pháp danh rồi! Gọi là Bất Nhượng! Nghe rất ngầu đúng không ạ?”
Nghe xong câu này, mọi người tự động giải tán.
Mẹ Ôn Thiếu Khanh đỡ bà cụ Ôn đi ra ngoài, “Mẹ, con vào bếp phụ mẹ nhé.”
Bà cụ Ôn gật đầu, “Được, được, được.”
Bố Ôn Thiếu Khanh đỡ ông cụ Ôn đi vào trong “Bố ơi, lâu lắm rồi chúng ta không đánh cờ, con chơi với bố mấy ván nhé.”
Ông cụ Ôn cũng gật đầu, “Được, được, được.”
Chẳng mấy chốc chỉ còn lại Ôn Thiếu Khanh ngồi trên ghế điềm nhiên xem trò vui.
Ôn Nhượng lườm anh rồi cũng quay lưng bỏ đi.
Một lúc sau, Ôn Nhượng đầu hàng, đi đến trước mặt ông cụ Ôn, “Bố…”
Ông cụ Ôn trừng mắt, “Đừng gọi tôi là bố! Tôi không phải bố anh!”
Ôn Nhượng ngập ngừng, khó xử nói lại: “Ông Ôn, vợ ông gọi ông đi ăn cơm…”
Ôn Thiếu Khanh phun ra một ngụm nước, cảm xúc nặng nề trong lòng cứ thế tan biến hẳn.
Sau bữa ăn, Ôn Thiếu Khanh ngồi uống trà cùng bố trong vườn, “Bố, bố đã giải quyết hậu quả giúp con đúng không ạ?”
“Ừ…! Là một người bố, bố không khuyến khích con trai mình đánh nhau.
Là một người đi trước, bố cũng không ủng hộ thế hệ sau động tay động chân.
Thế nhưng cùng là bác sĩ, bố không cảm thấy con làm sai gì cả.
Bố đã xem tài liệu giám định phía các con giao cho bên Hội Y học rồi, phía bệnh viện không có hành vi gì gọi là không làm tròn chức trách.
Dù có ầm ĩ đến mức phải ra tòa thì cũng không có điểm nào đuối lý.”
Bố anh nhấp một ngụm trà rồi hỏi tiếp: “Bên bệnh viện xử lý con thế nào?”
Ôn Thiếu Khanh thành thật trả lời: “Tạm đình chỉ chức vụ, viết kiểm điểm.”
“Bao lâu.”
“Hai ngày.”
Bố anh bật cười, “Có một số chuyện bệnh viện con không nói thẳng ra, nhưng kết quả này đã nói lên tất cả.”
Hai bố con nói chuyện một lúc, mẹ Ôn Thiếu Khanh bưng hoa quả tới, xót xa khi nhìn thấy bàn tay băng bó của con trai, “Vết thương ở tay sao rồi?”
Ôn Thiếu Khanh cười ngại ngùng, bắt đầu tháo băng, “Không sao, sợ bị đánh nên cố ý băng cho có vẻ nghiêm trọng, mẹ với bà trông thấy sẽ giúp con cản bớt.”
“Nghịch ngợm!” Mẹ lườm anh giận dữ, lại không nhịn nổi bật cười.
Bố Ôn Thiếu Khanh nhìn lướt qua tay phải của anh, thản nhiên nói: “Nhà mình đã bao giờ đánh con đánh cháu đâu? Toàn phạt chép sách thuốc còn gì? Tay trái có đứt lìa cũng chẳng ảnh hưởng đến việc chịu phạt, tay phải còn có thể viết chữ là được rồi, vừa hay bầu bạn với chú út con luôn.”
Đầu năm nay là mừng thọ bà cụ Ôn.
Mẹ Ôn Thiếu Khanh đi họp ở xa, đã chuẩn bị quà từ sớm, lại nhắc chồng trước một ngày, nhưng bố anh bận rộn quá nên quên mất, đến hôm sau ngủ dậy mới nhớ ra, tranh thủ thời gian mang quà về nhà nhận lỗi chịu phạt.
Ông cụ Ôn không hề qua loa chuyện này, vung tay lên, ra lệnh phải chép xong Thần Nông bản thảo kinh(*) nộp lại trong vòng một tháng.
(*) Nông bản thảo kinh: Tên của một trong những cuốn sách thảo dược đầu tiên của Trung Quốc, tương truyền được soạn bởi Thần Nông (Viêm Đế).
Vậy là mỗi buổi chiều sau khi làm phẫu thuật, giáo sư Ôn được bao người trong ngành kính trọng đều ngồi trong phòng làm việc chép sách thuốc.
Ai cũng nói giáo sư Ôn đang tu thân dưỡng tính, chỉ có bản thân ông cảm thấy khổ không thể tả, run tay miễn cưỡng nhận lấy lời tâng bốc này.
Ôn Thiếu Khanh đương nhiên không dám công khai chế giễu bố ruột mình.
Giờ nghe ông nhắc đến chuyện chép sách y, sợ ông chợt hứng chí bảo mình đi chép nên vội tìm bừa một cái cớ rồi lẩn đi..